Chuyển ngữ: nhoclubu Không khí trong phòng KTV khá ngột ngạt, Cố Trạch Vũ nằm chổng vó trên ghế sô pha, nhìn trụ đá La Mã trong góc phòng, càng nghĩ càng cảm thấy uất nghẹn trong lòng. Năm ngoái Hằng Hưng bắt đầu tiến quân vào lĩnh vực năng lượng mới, hiện tại đang là thời điểm mấu chốt. Non nửa năm nay, anh đều ở trạng thái như sẵn sàng bùng nổ, loay hoay đến nỗi chân không chạm đất. Ngay cả thời gian dính lấy Nhan Thanh cũng phải chen chúc lắm. Trước tiến độ kế hoạch liên tục, vất vả lắm mới sắp xếp được thời gian hai ngày, chính là để có thể hưởng thụ một cái cuối tuần hai người cùng với Nhan Thanh. Ai ngờ Nhan Thanh phải làm thêm giờ, còn bản thân lại thành người cô đơn. Đây là chuyện gì thế này… Đang buồn bực, bỗng nhiên đầu vai bị đập một cái không nặng không nhẹ, “Ơ, cậu hai! Đi trên con đường u buồn từ lúc nào vậy?” Hàn Ngọc Phong bưng hai ly rượu, chen vào bên cạnh anh ngồi xuống, đưa một ly đến trước mặt anh, “Uống một ly chứ?” Cố Trạch Vũ xua tay, tiếp tục trạng thái u sầu. “Sh**…” Hàn Ngọc Phong nói tục, nhét ly rượu vào tay anh, “Cậu không uống rượu cũng không tán gái, vậy tới chỗ này làm gì? Dứt khoát đi thẳng đến miếu cho rồi!” “Cậu nghĩ tớ tự nguyện đến đây chắc?!” Cố Trạch Vũ liếc anh ta một cái, xoay người đặt ly rượu lên bàn. Nhan Thanh rất ghét mùi rượu, mũi cô lại nhạy cảm, một tí tẹo thôi cũng ngửi ra được. Lát nữa anh còn phải đón tiểu thư đại biểu nhân dân tan sở, sau đó là thời gian ở cùng nhau, anh không muốn tối nay bị ghẻ lạnh đâu. Hàn Ngọc Phong chán ghét trả lời, đưa tay nắm lấy khuôn mặt anh, “Con m* nó cậu vẫn là Cố lão nhị sao, hàng nhái ở đâu chui ra thế!” “Xê ra!” Cố Trạch Vũ bắt lấy bàn tay của anh ta, nắm trong tay vỗ vỗ, nói sâu xa: “Nhóc con… Anh trai đây đang chuẩn bị phẩm chất để trở thành người đàn ông tốt! Nhóc cũng nên học hỏi một chút đi!” Hàn Ngọc Phong đâm vào vết thương của anh không chút nể mặt, “Người đàn ông tốt của cô Nhan, người không cho cậu danh phận à!” Cố Trạch Vũ nghiêm mặt ho nhẹ một tiếng, tiếp đó nhìn thấy đám người ở bàn bên kia liền chuyển chủ đề, “Này, người anh em kia nhìn lạ nha!” “Kiếp trước cậu nợ người ta à!” Hàn Ngọc Phong cười nhạt, theo tầm mắt anh nhìn qua đó, “À, em rể của Phùng Triết.” Cố Trạch Vũ “ừ” một tiếng, có phần không quan tâm. Thời điểm em gái của Phùng Triết kết hôn, anh đang ở nước ngoài không về kịp. Có thể nói người con rể của nhà họ Phùng này xem như cũng có chút tiếng tăm trong giới của họ. Một người có bối cảnh gia thế rất bình thường, lại cưa đổ được cô chủ nhà họ Phùng mắt cao hơn đầu kia. Ngay cả ông bà họ Phùng, cũng vô cùng hài lòng về người con rể này. Nhưng mà, trong nội tâm của Cố Trạch Vũ lại rất lơ đãng. Loại người giống như hắn, không phải tương đương với phẩm giá cao thượng, năng lực hơn người gì. Chính là tương đương với loại người nịnh hót, bằng mặt không bằng lòng. Nhưng mặc kệ hắn là loại người nào, anh cũng không muốn gặp. Đàn ông tốt, chí tại bốn phương, không lo không có ngày trở nên nổi bật. Cần gì phải lấy một cô chủ lắm tiền lắm của trước, lấy cái mác “phượng hoàng trống1” chứ. Cho dù có bản lĩnh cũng trở thành không có bản lĩnh. Hàn Ngọc Phong thấy anh như vây, nhịn không được hỏi, “Trạch Vũ, cậu đừng nghĩ người ta không lo lương khô. Khả năng quan sát của cô tư nhà họ Phùng chỉ là hạng xoàng thôi, nhưng mà mắt chọn đàn ông thật ra cũng không tệ. Người anh em này cũng rất có bản lĩnh đấy!” Biểu cảm của Cố Trạch Vũ vẫn xem thường như cũ. “Vụ đấu thầu cạnh tranh của Hoa Mỹ chính là anh ta làm!” “Tớ đã nói rồi, sau lưng nhà họ Phùng nhất định có cao nhân! Vụ đó hoàn toàn đẹp mắt! Điển hình là chi phí thấp nhất thu được lợi ích cao nhất!” “Không thể tưởng tượng cậu cũng có lúc khen người khác đấy!” Hàn Ngọc Phong đấm nhẹ một cái vào vai anh, “Phùng Triết không muốn làm kinh doanh, nghe nói ông bà Phùng cố ý bồi dưỡng anh ta thành người nối nghiệp đó!” “Hả, thiệt hay giả vậy? Người anh em kia thật đúng là có bản lĩnh nha.” Cố Trạch Vũ ngạc nhiên, tâm tư cũng rối loạn, “Nào, nhanh nhanh lên. Có tin tức gì nói cho anh trai nghe mau.” “Bà tám nhà cậu!” Hàn Ngọc Phong nhịn không được đá anh một cái, “Không có tin tức gì hết, tớ chỉ biết hai năm trước em rể của Phùng Triết mới từ Mỹ trở về, tên là Mục Thành…” “Cậu nói anh ta tên là gì?!” Vẻ mặt Cố Trạch Vũ có chút u ám, “Mục Thành sao?” “Ừ, là Mục Thành. Nghe nói năm đó là người làm mưa làm gió ở đại học A… Ờ ha, Cô bé Nhan Thanh nhà cậu không phải cũng tốt nghiệp đại học A sao, có khi nào quen biết anh ta không?” Nói xong thì lộ vẻ cười xấu xa, “Đoán chừng lúc trước cũng có không ít sinh viên nữ say mê, không chừng cô Nhan này cũng là một trong đó đó đấy!” “Cậu nói đủ chưa?” Cố Trạch Vũ lớn tiếng cắt ngang lời anh ta, ánh mắt có chút tàn nhẫn, dọa Hàn Ngọc Phong đến sửng sốt… “Trạch Vũ…” “Cậu từ từ uống đi.” Cố Trạch Vũ đứng bật dậy. “Hả? Cậu sao vậy?” Cố Trạch Vũ xua xua tay, sau đó đi nhanh khỏi phòng mà không thèm quay đầu lại. Anh sao vậy nhỉ?! Anh không sao cả, chỉ là trong lòng khó chịu, khó chịu đến độ muốn tìm người đánh nhau một trận! Mục Thành… … cái tên này, là cái gai cắm trong lòng của Cố Trạch Vũ. Hơn nữa, anh còn biết, đó cũng là cái gai trong lòng Nhan Thanh, so với trong lòng anh còn sâu hơn, còn đau hơn. Bởi vì, ngay cái đêm anh có được Nhan Thanh lần đầu tiên, cô nửa tỉnh nửa mê, từ đầu đến cuối chỉ nỉ non gọi đúng hai chữ… … Mục Thành. ☆☆☆ Lúc Cố Trạch Vũ đến, Nhan Thanh đã đứng đợi ở giao lộ. Cô đứng dưới ánh đèn đường, bóng dáng bị kéo dài thật dài. Chiếc áo khoát mỏng màu đen, ba lô đeo lệch trên vai, một tay ôm một chồng văn kiện, một tay cầm điện thoại nói chuyện với người nào đó, ngay cả khi xe anh chạy đến cũng không phát hiện, mãi cho đến khi anh đi đến trước mặt mới bất ngờ giật mình, vội vàng nói một câu, “Được rồi được rồi, biết rồi! Hôm khác nói sau!” Liền cúp máy. Giọng nói của cô nghe ra có hơi mất kiên nhẫn, Cố Trạch Vũ nhíu mày, “Cô nhóc, ai chọc ghẹo em vậy?” Nhan Thanh nhíu mày, hơi giận dữ nói: “Không có chuyện gì, chứng là triệu chứng thời kỳ mãn kinh của mẹ em lại tái phát, không tìm em cằn nhằn mẹ sẽ đau lòng lắm!” “Phì…” Cố Trạch Vũ nhìn thấy bộ dạng xù lông của cô thì không nhịn được cười, “Có người nói mẹ mình vậy sao?” Nói xong bèn kéo bàn tay nhỏ nhắn lạnh lẽo của cô qua xoa xoa trong lòng bàn tay, đau lòng nén giận, “Trời lạnh rồi, sao không mặc thêm nhiều áo? Lạnh chết, không sợ lòng anh đau sao!” Hơi ấm từ đầu ngón tay lan ra, Nhan Thanh thoải mái nheo mắt lại, luồn tay vào trong áo anh một cách không kiêng dè. Cố Trạch Vũ thoáng giật mình, dứt khoát cởi bỏ nút áo khoát ra, bao bọc cả người cô vào trong lòng, “Tối này muốn ăn gì?” “Gì cũng được! Tốt nhất là món nào vừa nóng vừa dễ tiêu hóa.” “Ở tòa tháp Tây2 có một nhà hàng tư nhân mới mở, cũng không tệ lắm. Đi thử nhé?” “Tòa tháp Tây…” Nhan Thanh cau mày, xa quá đi… Cả ngày nay cô phải đuổi theo tiến độ mệt muốn chết, rất muốn lập tức nhào lên giường, không thức dậy nữa, “Nếu không thì chúng ta về nhà nấu chút mì sợi hoặc cháo để ăn cũng được! Vừa nhanh vừa gọn!” “Đừng vậy chứ?” Hai mắt Cố Trạch Vũ lóng lánh, làm ra vẻ uất ức nói, “Mấy ngày rồi anh chưa cùng em ăn một bữa cơm đúng nghĩa! Bé Thanh ơi… Bé Thanh ngoan…” Nhan Thanh rất không chịu nổi bộ dạng này của anh, liếc mắt nhanh chóng ngăn cản anh tiếp tục làm hành động buồn nôn đó, “Đi đi đi, anh nói đi đâu thì đi đó!” Vừa dứt lời, trên mặt liền bị anh ngoạm một miếng ướt rượt, “Vẫn là bé Thanh của anh tốt nhất!” Cố Trạch Vũ cười như cảnh xuân rực rỡ, đang muốn cúi đầu ngậm lấy đôi môi cô, thì điện thoại trong túi lại vang lên. Cố Trạch Vũ nhíu mày, chần chờ một lúc mới bắt máy, ”Này… … được, tớ biết rồi, lập tức qua đó.” Sao khi cúp máy bỏ điện thoại lại túi quần tây, sau đó nói với Nhan Thanh: “Bé Thanh à, anh phải đi một chuyến đến hội sở Giang Nam trước, sau đó hãy đi tòa tháp Tây.” “Anh bận?” “Cũng không có chuyện gì đứng đắn. Mới vừa cùng đám bạn tán dóc ở đó, để quên ví tiền thôi.” Nhan Thanh nhìn anh, không lên tiếng, tâm tình trong mắt chợt trở nên mơ hồ. Cố Trạch Vũ biết là do Nhan Thanh không muốn đám bạn của anh biết đến sự tồn tại của cô, như vậy anh làm sao không lo lắng chứ?! Nhan Thanh giấu người trong lòng ở chỗ nào đó, bản thân anh thì trăm đắng ngàn cay mới bước được vào cuộc sống của cô, sưới ấm con tim lạnh lẽo của cô, không muốn bởi vì hai người trùng phùng mà thất bại trong gang tấc. Nhưng chìa khóa két sắt cơ mật của công ty lại nằm trong ngăn bí mật của ví tiền, nếu bị người khác phát hiện sau đó làm thêm một cái, e rằng hậu quả không thể tưởng tượng nổi. “Không thì… anh đi lấy ví tiền trước, tự em gọi xe về nhà cũng được.” Cả buổi, rốt cuộc Nhan Thanh cũng chậm rãi liên tiếng, đồng thời rút khỏi vòng ôm của Cố Trạch Vũ, khép lại vạt áo. “Đã nói là cùng đi ăn cơm mà, Nhan Tiểu Thanh!” Cố Trạch Vũ kéo cổ tay cô một phen, “Em ở trên xe chờ anh một lát, anh lấy ví tiền rồi ra.” Nói xong không cho giải thích gì nữa mà kéo vào trong xe. _______________________________________ Chú thích: (1) Phượng hoàng trống được xem là một biểu tượng quyền lực của một gia đình, cố gắng học hành hơn 10 năm, cuối cùng trở thành “chim phượng hoàng bay ra khỏi vùng núi hẻo lánh”, do đó họ chính là những đứa con trai mang đến ánh sáng hy vọng cho cả một dòng họ. Sau khi họ vào thành phố, cưới “khổng tươc mái” (biệt danh của các cô gái thành phố), trải qua cuộc sống ở thành phố, nhưng bởi vì bị thân phận quê mùa ban đầu của họ gây ấn tượng khó phai, khiến tình yêu của họ cùng khổng tước cái nảy sinh ra nhiều loại vấn đề khác nhau. (2) Tòa tháp Tây ở thành phố Thẩm Dương, tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc.