Giữ lại đôi cánh yêu thương

Chương 2 : Tiểu hắc nhà tôi

Đó là lí do vì sao hôm nay tôi tình nguyện làm không công cho anh trai. 6h15’ chiều. Anh tôi dắt xe máy vào cổng. Tôi từ trong nhà chạy ra đứng ở cửa đón anh ấy, học tập theo Tiểu Hắc nhe răng cười. - Anh Kiệt, hôm nay đi làm mệt không? Tên đầy đủ của anh tôi là Lí Liên Kiệt, được đặt theo tên của người có tên ấy đấy. Bởi vì bố tôi rất thích cái thể loại phim đánh đấm của ông Lí Liên Kiệt này nên đặt luôn tên con như thế. Tôi cũng bị ảnh hưởng từ bố, máu bạo lực tiềm tàng đầy người. - Mày lại uống nhầm thuốc à?_Anh tôi rút chìa khóa xe, cầm cặp tài liệu, thay dép đi nhà rồi lướt qua tôi đi vào trong._Mọi hôm anh về mày còn đang ăn vụng, thế nào mà hôm nay lại ra đây đón anh? Tôi nghiến răng rủa thầm trong lòng. Người ta có ý tốt thế mà không biết hưởng còn nói móc. Thảo nào chị Hân ghét anh là phải! - Bộ anh không thích vậy hả?_Tôi bám sau lưng anh trai, theo anh ấy đi lên phòng. Anh tôi lại coi tôi như đứa tự kỉ, để tôi tự nói tự nghe, một đường thẳng tắp đi tới cửa phòng của mình. Đợi cho anh ấy vừa mở cửa phòng, tôi lại chồm lên, trên mặt vẫn treo nụ cười nịnh nọt. - Hôm nay em dọn phòng cho anh miễn phí. Anh thấy sao? - Vẫn bẩn như mọi ngày! Tôi đấm ngực âm thầm đổ máu nhìn anh tôi ném cặp lên giường rồi đến tủ đồ lấy quần áo. Sao tôi lại có ông anh độc ác như thế này? Không khen tôi được một câu lại còn đâm cho tôi một nhát. Anh trai, em dọn bẩn sao mấy năm qua anh vẫn nhờ em dọn dẹp giúp vậy? - Bố bảo hôm nay đi ăn liên hoan với mấy bác bạn cũ, mẹ qua thăm bà ngoại rồi. Anh Kiệt, anh muốn ăn gì để em nấu?_Thôi bỏ qua đi, tôi là người chủ làm lành thì tôi đành nhịn vậy. Cũng vì tương lai tươi đẹp của tôi thôi! - Anh tưởng mày còn giận anh? - Nào có! Ai lại có thể giận nổi anh Kiệt vừa đẹp trai vừa đáng yêu của em chứ! Phải không?_Tôi học theo chị Hân chớp chớp mắt với anh trai. Mỗi lần chị ấy giúp tôi bán hàng, chị ấy đều dùng cái kiểu “vuốt mông ngựa” này nói với khách. Bọn họ tỏ ra rất hài lòng với thái độ ấy, còn mua bao nhiêu là đồ của tôi. Thế nên đôi lúc cũng phải nịnh bợ người khác một chút. Biết thời thế mới là trang tuấn kiệt mà! Anh tôi nghe vậy, trên mặt hiện lên nụ cười quái dị, dần dần kéo rộng ra thành mưu mô. Tôi đánh rùng một cái, vẫn nhe răng cười hì hì. - Hồi nãy mày nói anh muốn ăn gì mày nấu phải không? - Phải!_Tôi gật đầu như dã tỏi. - Vậy chuẩn bị đi, anh hôm nay muốn ăn canh chua, nộm mướp đắng, thịt viên chiên. - Yes, sir! Tôi dơ tay lên trán theo kiểu chào quân đội, sau đó chạy nhanh xuống nhà. Anh tôi ở phía sau cười như hoa nở. Cái này quá bình thường! Bao giờ cãi nhau xong chúng tôi cũng đều như thế. Không như vậy tôi mới thấy lạ đấy! Bàn ăn thịnh soạn đúng theo yêu cầu của anh tôi đã được dọn lên, chỉ cần anh tôi xuống là có thể ăn ngay! - Cũng không tệ!_Anh tôi nếm một miếng mướp đắng, vừa nhai vừa ra vẻ thưởng thức. - Em anh làm mà lại!_Tôi vênh mặt lên tự hào nhìn, Tiểu Hắc. Trong nhà này, tôi chỉ có thể lên mặt với hai người. Một là bố tôi, bởi vì bố tôi chiều tôi. Còn lại chính là con cún này. Người cầm quyền trước đó là mẹ tôi, bây giờ là anh tôi. Bố tôi chỉ lên tiếng vào những dịp quan trọng. Tôi với Tiểu Hắc thuộc cùng một tầng lớp. Nhưng ít ra nó không phải làm gì, suốt ngày chỉ ăn với ngủ rồi chạy theo mọi người quậy phá. Tôi đây làm gì được sướng như nó! Thế nên tôi quyết định lấy việc bắt nạt nó làm thú vui. Ví dụ như chỉ vào nó mà nói móc anh trai. Và điều này thường xảy ra sau mỗi lần tôi bị bắt nạt. Tiểu Hắc là giống chó Akita Inu, giống này ngày nay được xem như Quốc khuyển của Nhật Bản, cực kì thông minh và trung thành. Bạn của bố tôi có người thân bên Nhật, biết anh em tôi thích động vật nên ngày anh tôi đỗ đại học đã đem nó tới nhà tôi. Nó có lông màu trắng, nhưng mà anh tôi thích chơi trội, đặt tên ngược lại cho nó oách. Hồi đầu nó chỉ nghe lời anh tôi thôi, nhưng sau này tôi là người hay cho nó ăn nên nó nể mặt tôi chút chút. Để tôi kể về nó một chút nhé! Akita Inu là loài chó lớn nhất của Nhật Bản trong nhóm Spitz, có nguồn gốc từ đảo Honshu vùngAkita, Nhật Bản, nơi mọi thứ còn được giữ lại gần như nguyên vẹn qua hàng thế kỷ.Chúng có thân hình chắc nịch, cân đối, gân guốc, mạnh mẽ và trông rất ấn tượng. Đầu to, trán phẳng và bộ hàm ngắn nhưng cực khoẻ. Mặt có hình tam giác theo kiểu chó sói. Giữa trán có một rãnh chia đôi mặt thành hai nửa bằng nhau. Mắt nhỏ, hình tam giác có màu nâu sẫm. Mũi thông thường có màu đen. Nhưng Tiểu Hắc nhà tôi lông trắng nên mũi có màu nâu. Môi đen, lưỡi hồng, răng sắc khoẻ, theo hình răng cưa, đuôi luôn vểnh cao và cuộn tròn ở trên lưng. Chân của chúng có màng, giống kiểu chân mèo, vì thế nên bơi rất giỏi. Bộ lông có 2 lớp bao gồm lớp lông cứng, không thấm nước ở phía ngoài và lớp lông dày mềm bên trong. Đây là những gì tôi tìm hiểu qua mạng thôi. Còn thực chất, tôi biết về Tiểu Hắc chỉ có như sau: Mặt béo như heo, tham ăn nhất nhà, mắt lúc nào cũng híp lại như buồn ngủ, đặc biệt có công dụng lớn nhất là làm gối ôm cho tôi. Nó đúng ra là rất thích tắm. Bố mẹ tôi, anh trai tôi, ai tắm cho nó nó cũng ngoan ngoãn đứng im. Duy chỉ có tôi, mỗi lần tôi tắm cho nó là nó lại chạy khắp sân, quấn chân tôi cho đến khi vòi nước trên tay tôi rơi xuống, lúc đó nó sẽ ngậm đầu của vòi nước ấy, nhằm tôi mà chĩa vào. Vậy là cả tôi và nó như hai con chuột vừa đội mưa, ướt sũng sượi. Khi mới về nhà tôi nó bé xíu ấy, chỉ nặng có 7,2 kg. Trải qua những ngày tháng giành ăn với tôi, giờ nó đã trở thành một chàng trai cao lớn rồi. Ai gặp nó cũng khen nó ngoan ngoãn, dễ bảo, lại thông minh. Vòng cổ ghi tên của nó cũng đã thay mấy lần rồi. Có lần một tên đần độn dám vào nhà tôi với ý định trộm đồ, còn ném cho nó một miếng thịt có tẩm thuốc ngủ. (Chi tiết thuốc ngủ này sau khi công an đến tôi mới biết.) Từ bé anh tôi đã dạy nó không được ăn đồ linh tinh, đồ ăn phải nấu chín để vào bát Kitty của nó, nó mới ăn cơ. Vì thế miếng thịt kia chẳng có chút hấp dẫn nào với nó cả. Nó chạy thẳng lên phòng tôi, nơi tôi đang ngủ lăn như chết, kéo cái kén mà tôi đang cuộn tròn trong đó từ trên giường xuống đất. Nếu như tôi không nghe thấy tiếng động lạ thì đã mắng cho nó một trận rồi. Sau đó tôi với nó lặng lẽ đi xuống bếp. Tôi cầm roi mây mẹ tôi thường dùng để rượt tôi mỗi lần tôi mắc lỗi. Thực ra tôi muốn kiếm cái gậy nào đó lớn một chút, nhưng mà nhà tôi không có nên xài đỡ pháp bảo của mẹ. (Không chơi dao được, nếu mà lỡ tay đâm cho tên trộm kia một nhát thì tôi thành kẻ giết người à!) Còn Tiểu Hắc thì mang theo cuộc dây thừng mà nhà tôi thường dùng để cắm trại trung thu. Trước khi Tiểu Hắc đến, tôi hay qua hàng xóm nghịch trại nhà người ta. Nhưng vì Tiểu Hắc rất thích chơi trong trại, nên sau này cả nhà tôi quyết định cắm trại trong sân. Khi tôi giăng đèn nhấp nháy rồi cắm điện vào, y như rằng nó sẽ chạy vào nằm lăn ra giữa trại, ngửa mặt lên nhìn ánh đèn thay phiên nhau sáng lên, lè cái lưỡi hồng hồng của nó ra, mắt càng tít hơn so với bình thường. Đợi đến lúc đám trẻ con trong phố rước đèn ông sao, nó cũng đòi mua một cái, nhưng nó không cầm được, ngậm tay cầm vào miệng làm cây nến bên trong nghiêng cháy luôn cả đèn. Về sau tôi phải làm tùy tùng cho nó, cầm đèn đi trước, nó đi sau. Cả đám có mỗi tôi lớn đầu mà còn ham hố, lại mang theo cún nữa. Nhưng ai bảo trẻ con nhà tôi thích, người lớn phải chiều nó thôi! Trở lại câu chuyện về tên trộm kia nào. Tôi và Tiểu Hắc cầm vật dụng cần thiết, trốn sau cửa, đợi cho tên kia vừa đi vào, tôi cầm roi vụt hắn tới tấp, Tiểu Hắc ở phía dưới cắn vào chân hắn cho đến lúc hắn bị xô ngã xuống sàn. Tôi nhanh chân đá vào gáy hắn thật mạnh. Hắn liền bất tỉnh và bị tôi dùng dây trói cả tay lẫn chân lại. Cũng may lần đó tôi và Tiểu Hắc phối hợp tốt, nếu không đã bị hắn dùng dao đánh trả rồi. Lúc bố mẹ và anh tôi về, tôi với Tiểu Hắc đã an toàn ngồi ăn bánh, còn được các chú công an khen nữa nhá! Từ đó tất cả mọi người đều biết đến Tiểu Hắc với danh hiệu “Cảnh khuyển” của phố, còn người cùng hành động với nó là tôi đây chỉ được xem như phông nền làm nó nổi bật hơn mà thôi. Nhìn nó hiện tại xem! Còn oai phong hơn cả tôi. Gia đình tôi coi nó như người nhà, vậy nên mọi người ăn gì nó ăn nấy. Và bây giờ nó đang ăn cơm cùng với thịt viên chiên do tôi làm một cách ngon lành, lát nữa nó còn được uống sữa nữa đấy! - Gâu, gâu... - Mày kêu cái gì?_Tôi lườm Tiểu Hắc. Bởi vì nó ăn hết phần của nó rồi nên muốn ăn thêm._Bữa nay chỉ được ăn vậy thôi. - Gâu, gâu..._Tiểu Hắc ỉu xì cúi mặt xuống, dùng mũi hất hất cái bát Kitty trống trơn của mình. - Ăn nhiều bị bệnh béo phì đấy, còn liên quan đến tim mạch nữa. Mày ăn xong rồi bật TV mà xem, lát rồi đi ra chợ. Phải nói như thế đứa nhỏ kia mới chịu nhấc mông, ngoe nguẩy cái đuôi ra phòng khách bật TV xem. Tiểu Hắc rất thích xem hoạt hình, vì vậy điều khiển TV nhà tôi thường để ở mép bàn thẳng cái TV, và bàn thì không cao lắm. Nếu như thích xem thì Tiểu Hắc đều tự bật lên xem. Nó còn có một bạn cún bông màu đen nữa. (Thực ra ban đầu là của tôi, nó thích nên cướp đấy! Vì thế nó phải thế chỗ cún bông ấy mỗi khi tôi muốn ôm.) Lúc đi ngủ nó đều dùng cún bông ấy làm gối. Hôm nào mẹ tôi mang cún bông ấy đi giặt, nó đều không ngủ được rồi chạy vào phòng tôi nằm ké. Nó không dám vào phong anh tôi đâu. Bởi lẽ anh ấy ngủ rất hay đạp lung tung, nó vào đấy chỉ có nước lăn xuống đất thôi! - Hôm nay mày nhẹ nhàng với Tiểu Hắc thế? Mọi hôm anh thấy mày như vầy này._Anh tôi vừa nói vừa bỏ bát cơm xuống, chống một tay lên hông, một tay chỉ về phía Tiểu Hắc_“Hết chỉ tiêu! Ra phòng khách!” Tiểu Hắc nghe nhắc đến tên mình, ló đầu từ sau TV nhìn vào bếp. Anh tôi thì cười sằng sặc như lên cơn. - Không có gì đâu! Mày coi hoạt hình của mày tiếp đi._Tôi phất phất tay với Tiểu Hắc, sau đó liếc xéo anh trai. Lúc nào cũng thích nói móc tôi hoài. - Anh chỉ nói sự thật thôi!_Anh tôi nén cười, tiếp tục ăn cơm. - Mà anh này! - Gì? - Gần đây thấy anh hay nổi nóng thế. Có chuyện gì à? - Không có. Công ty vẫn bình thường, còn được tăng lương. - Em có hỏi công việc của anh đâu! Thế anh không còn chuyện gì khác sao? - Chuyện gì là chuyện gì? Mày học kiểu mập mờ ấy ở đâu thế hả?_Anh tôi nhớn mày nhìn tôi. Cái kiểu nhìn ấy khiến tôi chột dạ. - Em, em chỉ hỏi thế thôi mà! Anh không nói thì thôi._Nói ra bây giờ thì còn gì là bí mật nữa chứ! Tôi còn chưa lên kế hoạch xong. Anh Kiệt thôi không nhìn tôi nữa, chuyên tâm ăn cơm. Tôi thì ăn nhanh hơn. Bởi vì lát nữa tôi phải đến chợ đêm bán đồ. Tiểu Hắc là bảo vệ cho tôi nên sẽ đi cùng. Cái lợi lớn là mấy chị gái nhìn thấy trẻ nhỏ nhà tôi đáng yêu nhất chợ, lần nào cũng ghé lại chơi với nó. Tôi đương nhiên biết tận dụng cơ hội. Nếu như mua hàng trên 100k, tôi sẽ nói Tiểu Hắc bắt tay với họ, nếu mua hàng trên 200k, Tiểu Hắc sẽ đứng bằng hai chân quay một vòng cho họ xem. Thởi buổi thị trường cạnh tranh, bạn có cái gì thì phải tận dụng nó triệt để mới là người khôn ngoan. (Cái này chị Hân dạy tôi.) Tuy vậy chứ không phải tôi lợi dụng Tiểu Hắc đâu nhá! Nó làm cho tôi đấy. Lát về tôi sẽ trả công cho nó bằng sữa tươi. - Em đi bán đây! Anh ăn xong bỏ bát vào chậu rửa nhé. Lát về em rửa._Tôi đặt bát đũa xuống, rót cốc nước uống xong rồi nói với anh trai mấy câu, sau đó liền dẫn theo Tiểu Hắc đến chợ đêm.