Edit: hoacodat *Cố ý xếp đặt để được gặp gỡ Trần thị thấy Liễu Ngạn Hồng có chút buồn bực không vui, lòng mềm đi, trấn an nói: “Thường ngày ta nhìn cách đối nhân xử thế của Uyển Nhược, rất là rộng lượng thỏa đáng, chờ hai người các con lập gia đình, sau đó con nạp thêm mấy phòng thị thiếp xinh đẹp gì cũng được, chỉ là chính thất xinh đẹp không dùng được gì, cũng không phải là chọn gối thêu hoa, cần phải chững chạc hào phóng, xuất thân tốt, hiền lương thục đức nhà thế gia……” Trần thị vừa đấm vừa xoa răn dạy nhi tử một bữa, ra khỏi Ngưng Bích Hiên, mặt Trần thị liền trầm xuống, phân phó bà tử phía sau: “Đi, đi tìm tên đầy tớ đi theo thiếu gia tới đây cho ta, ta phải hỏi rõ ràng một chút, ngày thường Ngạn Hồng thường đi đến những nơi nào?” Đầy tớ của Liễu Ngạn Hồng là Khánh Phong đi theo Trần ma ma qua cửa thùy hoa, nhìn thấy là đi vào trong sân của phu nhân, trong lòng liền bắt đầu nghi ngờ, cười lên một cái nói: “Ma ma có biết phu nhân gọi tiểu nhân đi là có đại sự gì không?” Trần ma ma cười nói: “Nhìn bộ dáng ngươi như đang lo lắng sợ hãi khỉ gió gì đó, chẳng lẽ là làm cái chuyện gì trái với lương tâm, sợ phải gặp mặt phu nhân, ta hỏi ngươi hầu hạ chủ tử có chu đáo hay không đấy?” Khánh Phong cười hắc hắc hai tiếng, trong lòng lại bắt đầu nghi ngờ, chẳng lẽ chuyện ấy phu nhân đã biết rồi, không thể a! Vừa đi vừa nói chuyện cũng vào đến trong viện Trần thị, vào phòng, Khánh Phong nhanh nhẹn quỳ xuống liền khấu đầu một cái, Trần thị cau mày nhìn hắn, sắc mặt vẫn còn coi là ôn hòa: “Hôm nay tìm ngươi đến không có chuyện gì khác, chính là muốn hỏi ngươi một chút, mấy ngày nay Ngạn Hồng trừ học cưỡi ngựa bắn cung, còn đến nơi nào khác không?” Cặp mắt Khánh Phong đảo vòng quanh vội nói: “Năm trước cùng với Bát hoàng tử tại vùng núi ngoại ô ở Sơn Tự chừng nửa tháng, lại trở về nhà của Lão thái gia.” Trần thị gật đầu, trừng mắt nhìn hắn: “Ở Sơn Tự nửa tháng đã gặp qua ai?” Nội tâm Khánh Phong bỗng kêu lộp bộp, hắn là kẻ hầu phục vụ bên cạnh Liễu Ngạn Hoành, tất nhiên chuyện của thiếu gia cùng Tô gia đại tiểu thư kia không thể lừa gạt được hắn, ban đầu cũng chẳng qua là gặp mặt một lần, nào biết lần gặp gỡ này, linh hồn nhỏ bé của thiếu gia liền bị câu đi, tìm nhiều biện pháp để gặp được vị tiểu thư kia. Vốn suy nghĩ của Khánh Phong, thiếu gia chính là yêu thích mỹ nhân hiếm có, nhưng vị tiểu thư kia nói sao cũng chính là đại di (chị vợ), dù sao, hai người cũng phải cả nể mặt mũi, chính là thiếu gia bên này có chút hồ đồ, tiểu thư bên kia tuy nói là thứ xuất, cũng là đại gia khuê tú, nào đến nỗi làm chuyện gì không thỏa đáng, nhưng mà ai biết được thiếu gia bên này cố ý, vị đại di bên kia cũng có tâm, hai người mắt đưa mày lại, hẳn là đồng nhất cùng nhau. Hắn cũng không phải là chưa có khuyên qua, nhưng dù sao thiếu gia cũng là chủ tử, hắn (LNH) muốn đi gặp giai nhân, hắn cũng ngăn không được, cũng may lão thái thái ở trong phủ kia chỉ mười ngày liền sẽ trở về phủ, nếu ngày dài thêm, thật không biết sẽ xảy ra chuyện gì. Trở về phủ, Khánh phong mới thật thở phào nhẹ nhõm, nhưng lời nói còn chưa có nói xuống, chuyện này lại bị phu nhân biết, Khánh Phong phịch một tiếng lại vội vàng quỳ xuống, cúi đầu không nói gì cũng chỉ biết nhận hết lỗi lầm. Sắc mặt Trần thị đen lại, tay vỗ lên bàn, làm Khánh Phong sợ giật cả mình: “Còn không đem chuyện tỉ mỉ nói ra, nếu mà có chút nào giấu giếm, da thịt chịu khổ không tính, phụ mẫu ngươi cũng sẽ bị liên lụy.” Khánh Phong vừa nghe, sao còn dám nói dối, vội vàng nói hết đầu đuôi câu chuyên, Trần thị nghe, thật là tức không chịu được, nhưng cũng biết dù Khánh Phong có lỗi, cũng không thể ngăn cản được Ngạn Hồng, nhưng biết chuyện mà không báo cũng thật đáng giận, bảo người dưới đánh hai mươi gậy răn đe, giao phó về sau nếu còn có chuyện này, nhất định loạn côn đánh chết. Khánh Phong dưỡng thương gần nửa tháng mới khỏe lên chút, cũng vì lần chịu côn lần này cũng nhắc nhở hắn, ngày hôm đó cùng với thiếu gia đi ra ngoài theo lời mời của thiếu gia Lễ Bộ Thượng Thư, dùng trà ở trà lâu ven đường, từ cửa sổ lầu hai, trông thấy bên trong cửa hàng bán son phấn thấy nha hoàn Thúy Liễu, liền vội vội vàng dùng thân chắn bên cửa sổ, chỉ sợ thiếu gia nhà mình nhìn thấy. Thiếu gia nhà mình không nhìn thấy, nhưng mà Sài Tử Kính ở đối diện lại nhìn thấy, cầm chiết phiến (quạt giấy) trong tay chỉ xuống xa xa phía dưới nói: “Nha đầu dưới kia mặt mày tuy tầm thường, nhưng xiêm áo mặc trên người lại tiếu lệ, yếm đỏ điểm xuyến, váy xanh xanh thanh thanh, cùng với đóa hoa hải đường tươi đẹp trên đầu, không biết nha hoàn trong phủ nào, ngược lại có mấy phần nhan sắc.” Liễu Ngạn Hồng tò mò liếc nhìn, không phải là nha đầu Thúy Liễu của Tô Uyển Như sao, nha đầu này dung nhan xác thực có chút bình thường, cũng làm chính hắn nhớ lại gương mặt phấn trắng như hoa của Tô Uyển Như, trong lòng suy nghĩ, chỉ thấy một bà tử từ trong tiệm bán son phấn đang dìu Tô Uyển Như, thướt tha đi ra. Đến xe ngựa trước mặt, nàng khẽ nâng đầu vừa vặn cùng với Ngạn Hồng nhìn đến, mặt có chút u oán tình buồn, phong thái điềm đạm đáng yêu, Liễu Ngạn Hồng liền sớm đem những lời răn dạy của Trần thị quăng ra sau đầu, động một cái đứng lên, muốn đi xuống, lại bị Khánh Phong chắn trước mặt ngăn lại, nhỏ giọng nói: “Thiếu gia của ta ơi, tiểu nhân bị côn đánh còn chưa khỏe lên, ngài nếu cùng vị này dính dáng đến nhau, mạng này của tiểu nhân cũng mất đi.” Sài Tử Kính ở đối diện, ngược lại nhận ra nói: “Kia là xe ngựa của Tô gia, càng xe ta đã nhìn qua được một hai lần, vị tiểu thư nhìn như là tiểu thư của Tô phủ, đúng rồi, sao ta lại quên mất, phu nhân Ngạn Hồng huynh không phải ở nhà họ sao, chính là Nhị cô nương con chính thất của Tô phủ, ta xa xa nhìn thấy qua được mấy lần, cũng không sợ Ngạn Hồng huynh giận, dung mạo, so với vị tiểu thư ở phía dưới kém hơn một chút, cũng nghe nói qua phía trên Tô Nhị tiểu thư còn có một vị thứ xuất tỷ tỷ, chẳng lẽ là nàng ấy, ngược lại thật sự là một tuyệt đại giai nhân.” Liễu Ngạn Hồng chắp tay: “Tử Kính huynh, tại hạ chợt nhớ tới, còn có chuyện gấp phải làm, ngày khác sẽ cùng huynh uống rượu bồi tội, ta đây cáo từ.” Nói xong, không đợi Sài Tử Kính phản ứng, mấy bước đã đi xuống dưới lầu, Khánh Phong dậm chân, đi theo xuống dưới, Sài Tử Kính không khỏi cười, đứng lên cũng đi ra ngoài lại không xuống lầu, trực tiếp đi vào phòng bên cạnh, người đang ngồi ở bên trong rõ ràng là Thập Nhất hoàng tử Triệu Hi. Sài Tử Kính khom người thi lễ, Triệu Hi khoát khoát tay, Sài Tử Kính ngồi vào một bên cười nói: “Thập Nhất gia nhìn thật chính xác, ngài sao lại biết, hôm nay Tô gia Đại tiểu thư kia muốn tới mua phấn hương?” Triệu Hi hừ một tiếng: “Tất nhiên có mật báo, cũng không cần dối ngươi làm gì, là Thừa An nói với ta.” Sài Tử Kính trong lòng thầm than, vị Tô gia Nhị tiểu thư này thật không biết là may mắn hay là xui xẻo, chọc phải ma tinh Thập Nhất gia như vậy, trong nhà còn có một đệ đệ Tô Thừa An cánh tay hướng ra bên ngoài như vậy, hai người này liên thủ, nhất định can thiệp đánh gãy tràng hôn sự hai nhà Tô Liễu. Chỉ là cái hôn sự này mà thất bại, danh tiếng Tô Uyển Nhược cũng mất đi, Sài Tử Kính thận trọng nói: “Nếu như Liễu Tô hai nhà lui hôn sự, chỉ sợ danh tiếng của Tô tiểu thư bị ảnh hưởng.” Triệu Hi uống hớp trà: “Chính là ảnh hưởng mới đúng ý của ta, không ai đến cầu hôn, chờ tới thời điểm ta có thể lấy vương phi, trực tiếp đi cầu hôn nàng, chẳng phải sẽ thật tốt sao?” Sài Tử Kính ngạc nhiên, nhắc đến vị Thập Nhất gia này, tác phong nhìn thật kinh thái tuyệt diễm, phụ thân để cho mình dựa vào bên cạnh hắn (Triệu Hi), hắn (STK) cũng thật tâm phục khẩu phục, nhưng dính tới Tô Uyển Nhược đó, liền dị thường tính trẻ con. Phụ thân đã từng mấy lần nói với hắn, nhìn tâm ý của hoàng thượng, hôn sự của Thập Nhất gia tuyệt đối không thể khinh suất, nhà ngoại Tô Uyển Nhược mặc dù hiển hách, cũng là cùng với Tứ hoàng tử bên kia, vị lão gia Tô Phủ Tô Triệt kia, hôm nay cũng chỉ là Tả thị lang dưới quyền cha mình mà thôi, quan vị mặc dù không có gì quan ngại, nhưng kỳ thực không có thực lực lắm ……, như vậy có thể thấy được, mặc dù hôn sự hai nhà Tô Liễu thất bại, Thập Nhất gia muốn kết hôn với Uyển Nhược quả thật không dễ. Chỉ là Chính phi thì không thể, Trắc phi thì không khó khăn mấy, những chuyện này, ai có thể nói chính xác được. Lại nói đến Liễu Ngạn Hồng, đi theo xa xa phía sau xe ngựa Tô gia, cho đến khi xe ngựa dừng ở trước cửa Thượng Cổ các, Tô Uyển Như cùng Thúy Liễu vào bên trong, sau đó hắn mới theo sau đi vào. Chưởng quỹ Thượng Cổ các nhìn lên thấy vị tiểu thư xinh đẹp đi vào thật quốc sắc thiên hương tiếp đó người tiếp theo đi vào là vị cẩm y quan gia công tử, nhãn châu (con ngươi) xoay động liền biết đây là chuyện gì, chuyện như thế này hắn nhìn thấy cũng nhiều, dù sao tài tử giai nhân, công tử tiểu thư, ở trong nhà không thấy được mặt, ra cửa, trộm nhìn một hồi cũng là chuyện bình thường. Hắn ngược lại vui lòng gặp những chuyện như này, buôn bán mới phát đạt, tùy tiện mua một kiện đồ vật, cũng có thể bán được giá hời, vội vàng bày ra một gương mặt tươi cười gọi gia đinh, đem tất cả các vật kiện trong cửa hàng bày bố ra ngoài, lưỡi lật hoa sen (miệng lưỡi nói lời ngọt ngào), cho đến khi Liễu Ngạn Hồng mua ba bốn món, mới hài lòng tìm một lý do, đi vào xem lại sổ sách, không quan tâm hai người bên này, lại liếc mắt đưa tình. Thấy hai người này cũng thật quái lạ, rõ ràng tình chàng ý thiếp, thế nhưng cũng không ai chịu mở miệng, cứ như vậy mắt đưa mày lại. Trán Khánh Phong nhanh chóng toát mồ hôi, suy nghĩ tìm cớ gì thật tốt, để thiếu gia nhanh đi khỏi cho qua chuyện. Nhưng mọi chuyện lại cứ đúng dịp như vậy, thời điểm Khánh Phong đang cấp bách, liếc nhìn một cái nhìn thấy xe ngựa nhà mình đang dừng phía đối diện, đối diện là khách điếm nổi danh Hướng Lâm trai, trong phủ bọn họ đều biết Đại tiểu thư thích điểm tâm của Hướng Lâm trai, cách ba bốn bữa, không sai bảo nha đầu bà tử, cũng tự mình đến mua một chút điểm tâm. Ánh mắt Khánh Phong sáng lên, trong lòng suy nghĩ, nếu thực là tiểu thư nhà mình thì thật tốt, tiểu thư nhà mình và Nhị tiểu thư kết giao rất tốt, tính tình cũng chua ngoa, nghĩ đến thiếu gia sao cũng phải bận tâm một phen. Đang muốn trốn ra bên ngoài chào hỏi, lại thấy cửa xe ngựa đối diện mở ra, đi xuống trước là một cái đầu của một đại nha đầu chững chạc mang thúy ngọc sai, quay người đỡ Tô gia Nhị tiểu thư ra ngoài, Khánh Phong đã thấy đầu óc ong ong choáng váng, run rẩy cả người. Này thật đúng với một câu nói rất hay, không phải oan gia không chạm mặt, chuyện này làm sao cho tốt đây, lấp liếm như thế nào, yên lặng không một tiếng động ra ngoài thỏa đáng nhất, nghĩ đến chỗ này, vội vàng kéo tay áo Liễu Ngạn Hồng nhỏ giọng nói: “Tô Nhị tiểu thư và đại tiểu thư nhà chúng ta ở phía đối diện, mới vừa xuống xe ngựa, nghĩ là đến Hướng Lâm trai mua chút điểm tâm.” Liễu Ngạn Hồng sửng sốt một phen, Như Ý đối diện đã nhìn thấy xe ngựa Tô gia bên này, quét mắt bên cạnh xe có hai bà tử đang đứng, là bà tử phục vụ bên cạnh Tô gia Đại tiểu thư. Tuy nói hôm nay Như Ý đi theo Uyển Nhược, thay thế Xuân Mai, thành đại nha đầu đắc dụng bên cạnh Uyển Nhược, mà dù sao cũng không phải là người của Tô phủ, hiện tại tiền tiêu hàng tháng, lương bổng cùng khế ước bán thân đều còn trong Vương phủ đấy. Nàng cũng hiểu ý tứ của lão thái thái, chính là để cho nàng biết, chủ tử của nàng chỉ có một vị tiểu thư, những người khác đều không cần để ý tới, vì vậy, mặc dù hôm nay đi theo Uyển Nhược vào ở trong Tô phủ, bà tử nha đầu nhìn thấy nàng, đều phải khách khí gọi một tiếng Như Ý tiểu thư. Như Ý cũng thật là hiểu chuyện, phàm ngoại trừ là chuyện của tiểu thư chuyện khác không để ý để biết, cũng không phải không để ý cũng có nghĩa là không biết, lão thái thái đem Như Ý cho Uyển Nhược, chính là nhìn trúng nàng chững chạc, lại hiểu biết minh bạch mọi chuyện. Trong lòng Như Ý nói, nhìn thấy bà tử bên cạnh Tô Uyển Như cũng không có chuyện gì lạ, nhưng nhìn xuyên qua đối diện cửa sổ Thượng Cổ các, thấy Khánh Phong cùng người phía sau hắn Liễu gia công tử liền thấy có cái gì không đúng nha.