Giống Như Một Giấc Chiêm Bao
Chương 37
Edit: mieumeo
Thừa An đến trước cửa phủ, vừa mới nhảy xuống ngựa, gã sai vặt Tiểu Lục đi lên mấy bước nói:
"Nhị tiểu thư trở về phủ."
Ánh mắt Thừa An sáng lên, trực tiếp quăng roi ngựa cho hắn, cất bước liền đi vào bên trong, phía sau sư phụ của hắn Thất thúc xuống ngựa, gọi hắn lại:
"Thiếu gia. . . . . ."
Thừa An bước chân dừng lại một chút, xoay người lại nói:
"Thất thúc trở về nghỉ ngơi đi, chuyện ngài nói, ta sẽ cẩn thận suy nghĩ."
Nói xong, khom người chào một tiếng, xoay người tiến vào:
"Thiếu gia, thiếu gia. . . . . ."
"Thất thúc, lão nhân gia ngài nên trở về nghỉ ngơi cho thật tốt hai ngày đi!"
Tiểu Lục nhanh nhẹn nói:
"Trên dưới trong phủ người nào không biết, Nhị tiểu thư trở lại, thiếu gia của chúng ta sẽ không ly khai, nơi nào còn có thời gian, vừa mới tiểu nhân có nghe Xuân Trúc tỷ tỷ trong phòng phu nhân nói, phu nhân có tin mừng, đón tiểu thư của chúng ta trở lại giúp xử lý công việc chưởng gia, lúc này có thể ở lâu dài, thiếu gia học cưỡi ngựa bắn cung thời gian dĩ nhiên là ít đi, vừa đúng, nhân cơ hội này, lão nhân gia ngài cũng tốt hảo hảo nghỉ ngơi một chút."
Thất sư phụ hừ một tiếng:
"Ngươi thật đúng là mồm miệng lanh lợi, cho dù là tỷ đệ ruột thịt, cũng là nam nữ hữu biệt, chẳng lẽ năm rộng tháng dài vẫn còn muốn ở cùng nhau."
Tiểu Lục nhi hắc hắc cười:
"Năm rộng tháng dài tất nhiên không thể, nhưng hôm nay muốn tách thiếu gia của chúng ta và Nhị tiểu thư ra lại có chút khó khăn đấy."
Thất thúc thở dài, cũng không cùng hắn nói chuyện phiếm, xoay người đi lên ngựa, Tiểu Lục gãi gãi đầu, dường như người sư phụ này của thiếu gia có chút cổ quái, cũng có một đoạn thời gian, vẫn không ở lại trong phủ, năm đó tìm đến cửa, lúc đầu, Tiểu Thuận Tử còn nói là một kẻ giang hồ hết ăn lại uống, nhưng thời gian dài mới biết được, thật là có bản lĩnh.
Những người có bản lãnh, khó tránh khỏi tính tình cao ngạo, cổ quái chút, trừ đối với thiếu gia, những người khác trong Tô phủ, mặc dù là lão gia, cũng không cho sắc mặt tốt.
Nhưng mà suy nghĩ một chút, lời của Thất thúc nói cũng có mấy phần đạo lý, dù sao cũng là tỷ đệ, chẳng lẽ cả đời còn có thể ở cùng một chỗ sao.
Bước chân Thừa An vội vã, đi vào sân nhỏ của Vương thị, dưới mái hiên liền nhìn thấy đại nha hoàn Như Ý của Uyển Nhược, ánh mắt lóe lóe, cúi đầu chỉnh lại xiêm y một chút, tiến vào phòng.
Đi qua tấm bình phong bích sa đã nhìn thấy Uyển Nhược ngồi ở bên cạnh Vương thị, khóe miệng giương lên, Uyển Nhược hướng hắn nháy mắt mấy cái, Thừa An hành lễ đối với Vương thị và Tô Triệt, còn đối với Uyển Nhược nói: Nhị tỷ tỷ.
Phía dưới nha hoàn bà tử cũng nhịn không được che miệng cười, Vương thị cũng cười nói:
"Ngược lại đã lớn, bây giờ càng ngày càng hiểu biết quy củ rồi, được rồi, biết tỷ đệ các con có mấy lời muốn nói riêng, cũng đừng ở chỗ này của ta ngây ngốc làm gì, đi nói chuyện riêng tư của các con đi, chỉ là nhớ một sự kiện, cũng không cho phép cãi nhau đánh nhau."
Lời nói của Vương thị có chút dí dỏm, khiến nha hoàn bà tử trong nhà đều nở nụ cười, Vương ma ma nói:
"Phu nhân nói lời này, từ nhỏ tỷ đệ bọn họ ở cùng một chỗ, ngay cả thời điểm cáu kỉnh cũng không có, làm sao cãi nhau đánh nhau được, đây chính là phu nhân lo lắng vô dụng rồi."
Vương thị che miệng cười một tiếng, liếc Thừa An một cái, ánh mắt lóe lên.
Tô Triệt đợi Uyển Nhược cùng Thừa An đi ra ngoài, mới nói:
"Thừa An và Uyển Nhược so với tỷ đệ đồng mẫu còn thân thiết hơn, tuy nói là hai người rất hợp nhau, nhưng cũng là phu nhân dạy bảo tốt, tuy nói Uyển Nhược hiếu động chút, lại thật sự là một hài tử có tấm lòng độ lượng suy nghĩ chín chắn, đây chính là kế tục của nàng."
Vương thị nhàn nhạt cười:
"Mấy năm nay nha đầu Uyển Nhược đi theo bên cạnh lão thái thái, chắc chắn là bị cưng chiều quá mức một chút, cùng Phong nha đầu một dạng, hai năm trước thiếp còn nói được, không nghĩ tới trong cung Hiền phi nương nương, cũng ngăn trước, nói rằng mặc dù Uyển Nhược có chút bướng bỉnh, gặp chuyên đại sự một chút cũng không tệ, cái gì cũng đặt tại trong lòng, tự có chủ ý riêng, không cần để ý đến, tương lai xuất giá, dĩ nhiên là tốt lắm. Bên kia Liễu phủ lão thái quân cũng nói, liền thích tính tình của Uyển Nhược như vậy, thú vị lại không lỗ mãng, thiếp liền suy nghĩ, dù sao nhà chồng cũng không nói, cũng chẳng có gì trở ngại nàng, liền theo tính tình của nàng đi, hôm nay tính tình này đã có thành tựu, còn muốn quản thúc cũng không làm nên chuyện gì rồi, cũng may nha đầu này là một hài tử thông minh, tuy nói có chút tính tình của tiểu hài tử, nhưng khuê tú cũng có, cũng không một dạng, so với thiếp khi đó đều mạnh chút, nói là độ lượng lớn, gia cũng không cần đổi biện pháp như thế khen thiếp."
Bên cạnh Vương ma ma nói:
"Đúng vậy, cầm kỳ thư họa, cưỡi ngựa bắn cung, tiểu thư của chúng ta so với các tiểu thư trong các phủ, không nói nổi trội, cũng đứng ở phía trước rồi."
Những điều này tất nhiên Tô Triệt đều biết, kể từ khi vào kinh, chuyện của Uyển Nhược, hắn là người làm phụ thân đúng là muốn quan tâm cũng nhúng tay không được.
Lúc đầu biết Uyển Nhược đi theo Thừa An học cưỡi ngựa bắn cung, thật sự cảm thấy không thỏa đáng, cũng đừng phía trên, Uyển Nhược cũng là thật không có rơi xuống, biết chữ đi học, có thể viết lại hội vẽ tranh, viết văn chương làm thơ từ đều rất tốt.
Năm ngoái trong cung Hiền phi nương nương mừng thọ, nàng dâng lên một bức bình thêu nhỏ "Trúc bên ngoài hồng bức tới" (voi: ta chịu k biết là gì), hoàng thượng cố ý cùng hắn nói ra, nói hắn có cách dạy nữ nhi, tú công không nói, phần hiếu tâm này tỉ mỉ khó có được.
Trở lại hắn còn đặc biệt tìm nàng nhìn bộ dạng bức thêu tứ bình, xác thực đơn giản thanh nhã, ngụ ý cũng tốt, nhớ tới Uyển Như, không khỏi âm thầm thở dài.
Ở trong lòng hắn, trừ Thừa An, hai người nữ nhi này, thật sự hắn vẫn thiên vị Uyển Như một chút, một là từ nhỏ thân thiết một chút, hơn nữa, mẫu thân nàng lại không ở bên cạnh, tuy nói là tự làm tự chịu, nhưng dù sao vẫn còn tình cảm, vì vậy, Tô Triệt đối với Uyển Như có vài phần yêu thương.(voi: yêu mãi đi sau này hối hận k kịp, ngu)
Lại nói hôn sự của Uyển Như thật sự là việc phiền lòng, cũng không phải là không có người đến cửa cầu hôn, chỉ là cao không tới tổng không thỏa đáng, nàng lại không thể so với Uyển Nhược, có Vương phủ chống lưng, lại là thứ nữ, tìm một hôn sự cũng không phải việc dễ dàng, cộng thêm có mấy phần tư sắc, tâm liền cao lên, người của gia tộc bình thường lại không vừa mắt.
Năm trước có công tử con phủ doãn, nàng ngại là con thứ, năm ngoái có nhà Công Bộ Thị Lang, lại ngại là con vợ kế, kén cá chọn canh, lần lữa cho tới bây giờ, mắt thấy sang năm đã mười tám rồi, hôn sự còn chưa có định ra.
Theo lý mà nói bất kể đích thứ, hôn sự của cô nương và dạy dỗ quy củ đều là trách nhiệm của đại mẫu(mẹ cả), nhưng Vương thị bên này, Tô Triệt không thể nói cái gì, không nói khi còn bé Uyển Nhược bị rơi xuống nước, chính là việc làm sau nay của hai mẫu tử Ánh Tuyết, hôm nay còn giải quyết chưa xong, thật chọc ra tới, tất cả đều không tốt.
Vừa rồi ý tứ trong lời nói của Dương ma ma, hắn là biết đến, những năm này Uyển Như đều ở bên cạnh lão thái thái, tuy nói tính tình so với trước kia ổn thỏa rất nhiều, nhưng việc quản gia này, lại một chút cũng không hiểu, mẫu thân cũng cùng Vương thị đề cập mấy lần, lại bị Vương thị một câu còn nhỏ liền qua loa tắc trách bỏ qua.(làm hời hợt, k đến nơi đến chốn)
Hôm nay nhất định là lão thái thái nghĩ thừa dịp Vương thị có tin mừng, làm cho Uyển Như giúp xử lý chút chuyện cũng là học hỏi kinh nghiệm, nào biết Vương thị lại đem Uyển Nhược gọi trở lại.
Tô triệt trầm ngâm hồi lâu, đem tách trà in hoa có nắp trong tay đặt trên mặt bàn, nhìn Vương thị nói:
"Phu nhân cũng không cần tự coi nhẹ mình, chính là xưa nay phu nhân rất độ lượng, Thừa An không phải do phu nhân sinh, không phải là vẫn đối đãi như do mình sinh ra sao, hôm nay Uyển Nhược cũng đã mười bốn rồi, Uyển Như so với nàng lớn hơn ba tuổi, cũng mau mười tám rồi, lại là trưởng tỷ, cũng nên vì phu nhân phân ưu giải nạn, thân thể phu nhân đã bất tiện, nên để cho hai tỷ muội nàng cùng nhau giúp đỡ xử lý nội vụ trong phủ, phu nhân ở một bên chỉ bảo, nghĩ đến cũng sẽ không xảy ra sai lầm gì, tỷ muội các nàng cũng nhân cơ hội lần này học hỏi kinh nghiệm cho tốt."
Tiễn Tô Triệt đi, vừa rồi khuôn mặt Vương thị còn lộ vẻ tươi cười, thoáng cái liền trầm xuống, Vương ma ma cũng nói nhỏ:
"Thật đúng là, cái tâm ý này của gia từ trước đến nay chính là thiên vị, mấy năm cho tới bây giờ, bất quá, từ khi hai mẫu tử Chu thị bị đưa đi thôn trang, đại tiểu thư cũng thay đổi lòng dạ một dạng, tính tình trở nên ôn thuận dịu dàng, đi theo bên cạnh lão thái thái, nhưng thật ra đem lão thái thái dỗ vui vẻ thực lòng đối nàng rất tốt, cái gì cũng nhớ tới nàng, chính là hôn sự, cũng tự nàng lựa chọn."
Vương thị thở dài:
"Này xa gần thân sơ, trong phủ chúng ta trong lòng vị lão thái thái này phân rõ lắm, Uyển Như so với Uyển Nhược, dù sao cũng thân thiết một chút, tâm của lão gia đều là thiên vị, tâm tư của lão thái thái cũng thế, tuy là như vậy, ta liền nhìn nha đầu kia có thể tìm cái dạng gì người trong sạch, tính tình thay đổi, ta cũng không tin, có câu nói không sai, giang sơn dễ đổi, ba tuổi nhìn thấy lão, nếu như nàng an phận, thật là thật sửa lại nền tảng mà mẫu thân nàng đã truyền lại."
Vương ma ma gật đầu nhỏ giọng niệm câu Phật:
"A di đà Phật, Phật tổ phù hộ, phù hộ phu nhân sinh được nhi tử, nếu như có trưởng tử, ngày tháng sau này liền không cần lo lắng."
"Trưởng tử (con trai trưởng)?"
Vương thị cúi đầu, theo bản năng sờ sờ bụng mình, nếu là nữ nhi cũng không sao, còn nếu là nhi tử, phía trên có cái ca ca tài giỏi là Thừa An, cũng là một chuyện tốt.
Thừa An nắm tay Uyển Nhược đi vào sân của nàng, Uyển Nhược trở lại sẽ ở ít ngày, trong Tô phủ càng không so được Vương phủ, nên không có nơi khác để thu dọn.
Chỉ đem một bên tiểu khóa viện trong viện của Vương thị, chọn làm chỗ ở cho Thừa An, Uyển Nhược và Thừa An luôn luôn thân thiết, Uyển Nhược thỉnh thoảng mới trở về, nên hai người liền ở cùng nhau.
Về sau Hạo Nguyệt hiên dọn ra ngoài, Thừa An liền chuyển đi ra ngoài, nơi này trở thành chỗ ở của Uyển Nhược khi nàng thỉnh thoảng trở về, nơi này cũng không lớn, nên dọn dẹp rất nhanh và gọn gàng thanh nhã.
Trong sân trồng một gốc cây lê, bên cạnh còn trồng một cây tử đằng, lúc này chính là thời điểm hoa nở, vừa vào tiểu viện là có thể ngửi được mùi hoa, hoa Lê như tuyết, cảnh đẹp rất có mấy phần như thơ như họa.
Uyển Nhược đi tới đứng ở dưới cây lê, ngẩng đầu nhìn, nhìn xung quanh nói:
"Tuy có cây Liễu, cũng không có hồ nước, đáng tiếc đáng tiếc."
Thừa An chau mày cười hỏi nàng:
"Vì sao đáng tiếc?"
UyểnNhược chỉ vào hoa Lê:
"Nếu có hồ nước, đến lúc ánh trăng lên, không phải đúng với câu thơ,( Lê Hoa viện rơi mênh mông tháng, cây Liễu hồ nước nhàn nhạt gió. . . . . .")
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng muốt của nàng, gợi lên một nụ cười nhẹ, con ngươi trong sáng lóe lên, như ánh sáng giữa trời đêm, cứ như vậy nhìn hắn, một trận gió nhẹ nhàng thổi qua, hoa lê đầy cành rơi xuống, dính trên đầu nàng, trên y phục. . . . . .
Nàng nhẹ nhàng quay một vòng, tay áo bồng bềnh, ở bên trong hoa lê như tuyết, dường như nàng là tiên tử trên bầu trời hoa lê, Thừa An ngẩn ngơ, đột nhiên đọc lên mấy câu thơ phía dưới hai câu:
"Mấy ngày cô đơn thương say rượu, một phen tiêu điều cấm khói trong. Cá sách muốn gửi gì do đạt? Nước Viễn Sơn sở trường nơi cùng." (nguyên văn luôn vì k biết dịch thơ mà cũng k tìm đc bản nào tương tự)
Hắn còn có thể kéo bao lâu, nếu chia ra, họa phúc khó liệu, còn có thể gặp nhau hay không, mặc dù gặp nhau, Uyển Nhược vẫn còn là Uyển Nhược, hắn có hay không còn là Thừa An, hay là, đã không phải là Thừa An trong mắt nàng.
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
17 chương
67 chương
60 chương
258 chương
17 chương