Giống Như Một Giấc Chiêm Bao
Chương 29
Edit: voi còi
Triệu Hi vừa nghe phụ hoàng sai Tô Đức An đi đón Uyển Nhược, nhất thời vui mừng không thôi, nơi nào chịu ngây ngô ở trong phòng, vội sai Tiểu Xuân Tử ở bên cạnh chạy ra ngoài nhìn xem, vẫn chưa yên tâm, quyết định chính mình đi ra, đứng ở mái hiên đằng trước, mắt ngóng trông.
Mắt nhìn thấy trời nổi gió, tuyết rơi xuống, hắn cũng không đi vào, Tiểu Xuân Tử ở một bên gấp gáp không thôi, khuyên mấy lần, nhưng vị tiểu tổ tông này lại mặc kệ như gió thổi bên tai, thật dễ dàng nhìn thấy bóng dáng của Tô tổng quản, Tiểu Xuân Tử mới âm thầm thở nhẹ một hơi.
Triệu Hi nhìn lên thấy Uyển Nhược, liền bất chấp cái khác, mấy bước liền chạy qua, đến bên cạnh, đang muốn kéo tay nàng, lại bị Uyển Nhược khẽ né tránh, hơi khom khom thân mình khẽ chào:
"Thỉnh an Thập Nhất gia."
Thanh âm có chút xa cách lạnh nhạt, Triệu Hi sửng sốt, lúc sau chợt nói:
"Ta hiểu rõ rồi, ngươi nhất định là giận ta không đi thăm ngươi có phải hay không? Mấy ngày nay ta bị bệnh, hôm nay mới khỏe lại chút ít, nghĩ muốn xuất cung, nhưng phụ hoàng không cho, liền khiến Tô tổng quản truyền cho ngươi vào cung , dù sao là do ta không đúng, ngươi không phải muốn giận ta thật chứ ?"
Nói xong, lại tới dắt tay của nàng, trong lòng Uyển Nhược đang giận hắn, làm sao chịu cho hắn cầm tay,thoáng lui về sau một bước:
"Nào dám làm phiền Thập Nhất gia, lời này thần nữ cũng đảm đương không nổi."
Đầu đều không ngẩng lên, Triệu Hi ngẩn ngơ, đang muốn dây dưa, lại bị Tô tổng quản khom người ngăn lại:
"Thập Nhất gia của ta a, ngài có thể gáp gáp cái gì, người cũng đã ở đây rồi, tự sẽ có thời gian cho hai người nói chuyện chơi đùa, vào lúc này trước tiên nên đi kiến giá ( gặp hoàng thượng) quan trọng hơn."
Triệu Hi có chút buồn buồn, nếu là trước kia, những nha đầu tiểu thư các phủ kia,nếu dám nói những lời lạnh nhạt như vậy với hắn, hắn đã sớm một cước đá bay rồi, không cần biết ngươi là tiểu thư nhà nào, nhưng gặp gỡ Uyển Nhược, lại hoàn toàn khác biệt, trong lòng hắn cũng không muốn trong sáng như vậy, nhưng hắn cũng chỉ là muốn cùng nàng thân cận một chút, thân cận, trong lòng đã nói ra không tự tại như vậy, nhưng nàng luôn là né tránh hắn.
Ánh mắt Tô Đức An nhìn thấy biểu tình kia liền cảm thấy kinh ngạc, khóe miệng không khỏi giật giật hai cái, đây thật là, nghe danh không bằng gặp mặt, tiểu nha đầu Tô gia này chỉ nhàn nhạt nói hai câu, liền hạ xuống trên người Thập Nhất gia, trong lòng rõ ràng ủy khuất, nhưng ngoài miệng còn nói không ra được, trước kia ma chướng tính tình cũng khống chế không phát tác ra ngoài.
Nhìn trái nhìn phải cũng thấy là một đôi tiểu oan gia, tương lai . . . Tô Đức An chợt nhớ tới, đã từng nghe thấy vị tiểu thư Tô gia này và công tử của Hàn lâm phủ đã định hôn ước, cũng không biết là thật hay giả, bây giờ còn nhỏ, nếu là tương lai Thập Nhất gia vẫn còn như vậy, việc hôn nhân này không biết có thể thành hay không đây, lấy tính tình của Thập Nhất gia, thì Thiên Vương lão tử cũng không sợ.
Bên này đầu tiên để Uyển Nhược đứng ở dưới mái hiên một thời gian, nhìn thân thể tiểu nha đầu rất yếu, bên ngoài lại nổi gió tuyết, quay đầu lại nếu bị đông lạnh, hắn nhưng cũng đảm đương không nổi.
Tô Đức An đi vào đáp lời, Triệu Hi vây quanh Uyển Nhược xoay quanh ba vòng, khom lưng ngẩng đầu lên, nhìn xem khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng thủy chung cúi thấp. Tô Đức An tiến vào, cung nữ thái giám cũng quy củ xa xa đứng ở một bên, trước mặt không có người khác, Uyển Nhược cũng lười giả bộ, thấy hắn tiến gần lên hai mắt nghịch ngợm, trực tiếp cho hắn ánh mắt xem thường.
Triệu Hi sững sờ nhìn xuống, chợt nở nụ cười, Tô Đức An ngó xem, liền nhìn đến mới vừa rồi mặt Thập Nhất gia còn âm trầm, như vậy qua một lát công phu, mặt mày hớn hở còn kém huơ tay múa chân rồi, không khỏi âm thầm lắc đầu, khẽ khom người nói:
"Hoàng thượng gọi vào rồi, Tô cô nương cùng Tạp gia vào đi thôi."
Triệu Hi tiến tới bên tai Uyển Nhược nhỏ giọng trấn an nàng:
"Uyển Nhược không cần sợ, phụ hoàng ta rất tốt."
"Rất tốt? Đó là đối với ngươi?"
Uyển Nhược cũng lười phải nghe hắn nói nhảm những lời vô dụng, liền đi theo Tô Đức An đi vào, quỳ xuống dập đầu kiến giá:
"Thần nữ Tô Uyển Nhược tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."
Triệu Cơ buông bản tấu trong tay xuống khẽ cười thanh:
"Đứng lên đi, quy củ này tiểu nha đầu cũng học tượng mô tượng dạng (bắt chước hình dáng), tiểu Thập Nhất đã nói cho trẫm biết, ngươi mang theo hắn tại hầm chạy đi, còn biết dùng tuyết giải khát, biết loại thời điểm đó cũng không thể ngủ, những thứ này, tiểu nha đầu như ngươi làm sao biết, ngươi qua tới đây nói cho trẫm nghe một chút."
Uyển Nhược thật hận không được một cước đạp chết Triệu Hi, tiểu tử này quả thật có tiềm chất của bà tám, sớm biết vậy ngay lập tức sẽ để cho hắn chết rét thôi, phải nói nàng làm những chuyện này, mặc dù nghe bình thường, nhưng ngẫm nghĩ kỹ, vậy một đứa bé thông minh có thể ứng phó đến đâu, luôn có một chút kỳ quặc.
Lại nói đến hoàng thượng, từ trước đến nay đều có lòng nghi ngờ nặng, quay đầu lại coi nàng như là yêu nghiệt rồi, cái mạng nhỏ của nàng cũng không cần khai báo, phải suy nghĩ một lý do hợp lý để qua ải mới được. Trong đầu Uyển Nhược thật nhanh vòng vo xoay tròn mấy ý niệm, vì vậy chi chi ô ô mà nói:
"Chỉ là thường xuyên nghe bà vú nói chút chuyện xưa của quê nhà, nói nếu là đến Băng Thiên Tuyết Địa, nếu ngủ thì sẽ không tỉnh lại nữa, thần nữ liền nhớ rồi áp dụng thử xem sao."
Nói hàm hàm hồ hồ run run rẩy rẩy, lúc này nhìn ra, thật đúng là chỉ là tiểu hài tử mà thôi, Triệu Cơ chau chau mày:
"Tiểu nha đầu, ngươi cứu hoàng tử, chính là lập được một công lớn, nghĩ muốn phong thưởng cái gì, chỉ cần ngươi nói ra , trẫm cũng đáp ứng."
Uyển Nhược không khỏi âm thầm oán thầm, ta muốn xuyên việt về đi, ngươi làm được sao? Vả lại, bình thường hoàng thượng đều nói dễ nghe, cũng khó nói nơi này còn có hay không ý thăm dò.
Một lần nữa Uyển Nhược pùy xuống, lúc ngẩng đầu lên, hai mắt mở thật to, ngây thơ hỏi:
"Thật sự cái gì đều được sao ạ?"
Nha đầu này thật sự có một đôi mắt biết nói, Triệu Cơ ngây người trong chốc lát, tiếp theo cười gật đầu một cái:
"Cái gì đều được, trẫm kim hẩu ngọc ngôn*, không thay đổi."
*Kim khẩu ngọc ngôn: lời vàng ý ngọc,lời nói có trọng lượng, đáng tin cậy.
Uyển Nhược nở một nụ cười thật to:
"Thần nữ đói bụng, muốn ăn cơm, cái này không coi là?"
Ngay cả đám Tô Đức An đang đứng bên cạnh không khỏi bật cười, Triệu Cơ mỉm cười, tự tay đỡ nàng dậy nói:
"Thật là một tiểu nha đầu, tốt, để cho ngươi hiện tại liền ăn cơm, người tới, truyền lệnh, Tô Đức An, ngươi đi Tàng Nguyệt cung, truyền Hiền phi tới đây, nếu là nghiêm túc tính toán ra, ta còn là di trượng* của nha đầu này đấy, coi là phần gia yến đi, cho tiểu Thập Nhất và nha đầu này an ủi thật tốt đi, ừ, truyền Sưởng nhi cũng tới đây."
*Di trượng: chồng của dì, có nơi gọi là chú,có nơi gọi là dượng.
Ánh mắt Tô Đức An lóe lên một cái, vội đáp lời đi truyền chỉ. Triệu Cơ ngồi tê đít trên giường (nguyên văn tác giả :-D ), cười liếc nhìn Triệu Hi đang loay hoay vây quanh nha đầu kia, nhìn như vậy, trái ngược với một đôi xứng đôi kim đồng ngọc nữ, đáng tiếc Tô gia. . .
Ánh mắt Triệu Cơ khẽ lóe lên một cái nói:
"Nha đầu năm nay bao nhiêu tuổi? Trong nhà có mời tiên sinh đi học biết chữ sao?"
Uyển Nhược còn chưa đáp, Triệu Hi đã cướp lời nói:
"Uyển Nhược so với con nhỏ hơn một tháng lẻ một ngày, con sinh ngày mồng hai tháng hai, nàng sinh ngày mùng một tháng ba, nàng không chỉ có biết chữ, còn có thể đoán đố đèn, những thứ kia trên đèn mê, từng cái cũng không có làm khó Uyển Nhược được, phải hay không?"
Triệu Cơ lắc đầu bật cười:
"Con xem ra so với người ta mình cũng rõ ràng."
Đang nói thì thấy Tô Đức An dẫn Hiền phi đi vào, đi theo ở đằng sau Hiền phi là Tứ hoàng tử Triệu Sưởng. Hiền phi sớm nghe nói hoàng thượng truyền Uyển Nhược vào cung, nên sai người phía dưới đi nghe ngóng , cái này tâm ý còn trong là có chút bất ổn không an tĩnh, mặc dù Uyển Nhược nhìn qua thì chững chạc, nhưng mà dù sao cũng là một hài tử mới tám tuổi, cộng thêm vừa mới trải qua một chuyện lớn như vậy, không biết câu nào ứng đối sai, chính là họa, họa phúc này, cũng chẳng qua ở một ý niệm của hoàng thượng mà thôi.
Chợt thấy Tô Đức An đích thân đến mời nàng qua dùng bữa, thật là có điểm không sờ được đầu đuôi, bình thường Kiền chánh điện là nơi mà phi tần không thể đến được, may mắn ở nơi này dùng cơm (ăn cơm), đến nay cũng chỉ có tiên hoàng hậu (hoàng hậu đã mất), vì vậy thật có mấy phần thụ sủng nhược kinh.
Hiền phi và Tứ hoàng tử hành lễ với hoàng thượng, Uyển Nhược hành lễ đối với Hiền phi và Triệu Sưởng, đoàn người liền vào căn phòng phía tây có lò sưởi ấm áp, Uyển Nhược khẽ nhìn một cái, cũng nhìn rõ ràng bộ dáng của gia yến này, trên bình phong bằng gỗ tử đàn có khảm 500 vị La Hán đang ngồi, bàn bát tiên bằng gỗ hoa lê đặt ở giữa, xung quanh đặt năm chiếc ghế bằng gỗ hoa lê.
Triệu Cơ và Hiền phi ngồi xuống, Triệu Sưởng cũng ngồi xuống, Triệu Hi lôi kéo tay Uyển Nhược cũng ngồi xuống, một lát nghiêng đầu xem nàng, một lát ở bên tai nàng nói thầm vài câu, một lát chọc nàng cười khúc khích một hồi, Hiền phi cũng không nhịn được che miệng cười khẽ.
Đám tiểu thái giám từng dãy đi vào mang lên ngự thiện, ăn vào trong miệng, Uyển Nhược cũng không còn phân biệt được mùi vị ra sao, dùng qua bữa tối, rõ ràng ánh mắt của hoàng thượng không hề bỏ thái độ của tiểu Thập Nhất, liền đối với Hiền phi nói:
"Nha đầu này và tiểu Thập Nhất rất hợp ý, bây giờ canh giờ cũng đã muộn, bên ngoài gió tuyết lại lớn, giữ nha đầu này ở lại trong cung mấy ngày đi, tránh để mỗi ngày tiểu Thập Nhất lại muốn chạy ra bên ngoài, chờ thời tiết tốt, đưa trở về nhà đi, Tô Đức An, ngươi sai người đi thông báo một tiếng, tránh để người trong nhà hoảng loạn nhớ nhung."
Thánh chỉ hạ xuống, Uyển Nhược cứ như vậy ở lại trong cung, an trí ở phía tây Tàng Nguyệt cung - Mộc Tuyết trai, là một sân nhỏ có hai cổng, đi dọc hành lang qua một cái cửa nhỏ, chính là tẩm cung của Hiền phi - Tàng Nguyệt cung, rất là tiện lợi, chỉ là một bên kia, nhưng cũng thông với Sương Vân điện nơi ở của Triệu Hi.
Dù sao nàng tuổi cũng còn nhỏ, bên cạnh lại không có người quen, Hiền phi liền đem hai đại cung nữ ổn thỏa bên cạnh, phân tới đây phục vụ Uyển Nhược, nhưng vẫn có chút không yên lòng, liền theo hành lang tới đây nhìn nàng.
Vừa qua khỏi cửa nhỏ, liền mơ hồ nghe thấy thanh âm của tiểu Thập Nhất:
" Uyển Nhược, Uyển Nhược, ngươi xem ta có mấy thứ đồ chơi kỳ lạ thật tốt đây này?"
Trong thanh âm rõ ràng mang theo ý lấy lòng, Hiền phi nương nương mấp máy miệng, lại nghe thấy thanh âm của Uyển Nhược có chút khinh thường nói :
"Cái này thì có cái gì mà ly kỳ? Không phải là mấy cái cọc gỗ hình người bày tư thế sao, ngay cả động cũng không động, có bản lãnh, ngươi tìm đến Thiếu Lâm Thập Bát Đồng Nhân, đặt ở trong sân hừ hừ ha ha đánh nhau mới có thú vị."
"Thập Bát Đồng Nhân? Cái gì là Thập Bát Đồng Nhân? Nơi đó có đồng nhân như vậy sao? Chính là có thể tự mình hoạt động được sao? Uyển Nhược ngươi lại lừa gạt ta."
"Thôi đi, ai bảo ta lừa gạt ngươi, cũng chỉ là chính ngươi cô lậu quả văn thôi, nếu ngươi không tin, khi nào tìm một cơ hội đi Thiếu Lâm tự hỏi một chút đi."
"Thiếu Lâm tự là cái gì tự? Ở Bắc Thần ta chỉ có Tự Miếu, có thể thấy được là ngươi lừa gạt ta."
Hiền phi hì hì bật cười một tiếng, bên cạnh Thôi ma ma nói:
"Vị tiểu thư này của chúng ta thật tà môn, sao là có thể đem Thập Nhất gia thu phục ngoan ngoãn như vậy chứ? Bí mật một điểm cũng không để cho, theo tính tình của Thập Nhất gia, cũng không phải là một người chịu thiệt thòi, ở trước mặt tiểu thư chính là bảy tám phần cũng thuận lợi."
"Thỉnh an nương nương."
Cung nữ đứng ở hành lang nhìn thấy Hiền phi, vội vàng hành lễ, Hiền phi giơ giơ tay lên liền đi vào, Uyển Nhược và tiểu Thập Nhất đi qua hành lễ, Hiền phi quét mắt nhìn đồng hồ báo giờ trên kệ ở bên kia, cười nói:
"Thật đúng là không còn sớm, cũng qua giờ hợi một khắc, tiểu Thập Nhất, con nên trở về trong viện của mình nghỉ ngơi đi, dù sao Uyển Nhược cũng ở trong cung mấy ngày nữa, có lời gì muốn nói, đợi sáng mai lại nói cũng được mà."
Triệu Hi lưu luyến không rời nhìn Uyển Nhược một cái, tiến lên níu lấy tay Hiền phi lắc lắc:
"Con hiểu rõ nương nương trước sau như một thương con, không bằng để cho con ngủ ở nơi này cùng Uyển Nhược đi, làm bạn cùng nàng, còn có thể nói chuyện giải buồn."
Hiền phi nhịn không được vui vẻ, điểm một cái trán của hắn:
"Con và nàng làm sao có thể ngủ cùng một chỗ được, nam nữ khác biệt."
"Nam nữ có cái gì chứ?"
Tiểu Thập Nhất bất mãn nói:
"Thái tử ca ca, Nhị hoàng huynh, Tam hoàng huynh, ngay cả Tứ ca, người nào trong phòng không có nha đầu cùng ngủ với nhau chứ, sao đến con lại không được... ?"
Hiền phi quở nhẹ một tiếng cắt đứt lời của hắn:
"Con nói gì vậy, càng nói lại càng bậy bạ, trở về nghỉ ngơi quan trọng hơn."
Triệu Hi vừa ngẩng đầu liền thấy Uyển Nhược đang hung hăng nhìn chằm chằm hắn, trong mắt ánh lửa lóe lên chợt lóe , biết mình nói sai, đang muốn tiến lên cứu vãn, lại ngại vì Hiền phi ở chỗ này, liền buồn buồn không thôi cẩn thận mỗi bước đi đi về.
Truyện khác cùng thể loại
57 chương
124 chương
7 chương
97 chương