Não Quan Ninh trống rỗng chừng nửa phút. Rồi sau đó cảm giác an toàn từ bờ vai non nớt truyền đến, chảy dọc khắp người, cuối cùng dồn thành sức lực kích cô giơ tay. Quan Ninh nhẹ nhàng ôm lấy vòng hông săn chắc của cậu. Khương Vịnh nói y giao ghi âm cho Ngô Quốc Ý và sếp Trần, điều cô lo chẳng phải sếp sẽ đối đãi mình ra sao, cũng như mình có thể mất đi bát cơm đã ăn sáu năm hay không, mà là cô có khả năng sẽ không bao giờ được gặp Ngô Duệ nữa. Ngô Duệ ôm cô thế này, khiến Quan Ninh cảm thấy cho dù ngày mai mình từ chức cũng chẳng thành vấn đề. Cuối cùng cô cũng xác định, cô phải lòng cậu bạn nhỏ hơn cả Quan Trình này. Mặc dù cậu mới hăm mốt, dù cậu là bạn Quan Trình, dù phần đa là cậu chỉ có hứng thú với cô, chẳng có bao phần nghiêm túc, thậm chí có khả năng cậu lấy cô tiêu khiển giết thời giờ, cô vẫn động lòng. Khương Vịnh nói lời âu yếm, tâm cô tĩnh lặng như nước, không hề gợn sóng. Ngô Duệ kêu cô chị ơi chị à suốt ngày, miệng lưỡi trơn tru không nên thân, thế mà cô cảm thấy cậu thẳng thắn đáng yêu. Tuổi nhỏ nên điểm nào cũng cưng. “Chị ơi.” Ngô Duệ thì thầm gọi cô. “Ơi?” “Em xin lỗi.” “Đâu phải lỗi của cậu.” “Nhưng đáng ra em không nên nói những lời ấy……” “Chỉ cần Khương Vịnh muốn làm phiền tôi thì anh ta đều tìm được lý do.” Ngô Duệ im ru, lát sau lại hỏi, “…… Đau không ạ?”“Không đau.” “Đỏ tới vầy rồi mà còn bảo không đau, chị biết nói dối ghê.” Quan Ninh buột miệng, “Cậu đến rồi nên không đau nữa.” Nói xong cô liền giật mình, thời khắc ban nãy như ma xui quỷ khiến. Đợi hoàn hồn ngay tức thì, Quan Ninh thoáng tránh khỏi lồng ngực Ngô Duệ. Bấy giờ Ngô Duệ mới nhận ra Quan Ninh đã nói gì, rõ ràng thấy được phản ứng của cô có vẻ hối hận, đành chịu đựng không hỏi nhiều. Miệng nhịn được, song chân lại bất giác giật nảy, cậu hấp tấp vươn tay vịn tường, đồng thời nhấc mí mắt ngó lên khuôn mặt Quan Ninh. Thấy cô không để ý đến sự khác thường của cậu, cậu yên lòng rồi lại thấy mất mát làm sao. “Mấy giờ rồi?” Quan Ninh hắng giọng, rành rành di động đang cầm trong tay, thế mà bắt đầu dáo dác tìm nó. Ngô Duệ không vạch ra, dựa tường nhìn đồng hồ, bảo đã mười giờ. Quan Ninh lúc này mới nhác thấy cậu mặc áo sơ mi đen, sực nhớ gì, cô vội bước tới kéo người khỏi bờ tường, xoay người cậu lại. Trên lưng áo có mấy vệt trắng. “Áo dơ rồi.” Quan Ninh bảo. “À,” Ngô Duệ ngoái người dợm nói “Không sao đâu:, nghe thấy nửa câu sau “Về nhà đi” của Quan Ninh, cậu liền sửa miệng, “Thế này sao em ra cửa được?” Quan Ninh bất đắc dĩ, “Cậu cả của tôi ơi, đã mười giờ rồi, bên ngoài không còn ai chú ý tới quần áo cậu nữa đâu.” “Chưa chắc nhé, nhỡ có em gái xinh nào thấy em trên đường thì sao?” Ngô Duệ cố ý. Quan Ninh nhìn cậu một hồi, cuối cùng bảo, “Cậu chờ chút.” Cô vào phòng ngủ. Ngô Duệ thủng thẳng men theo vách tường lết tới cửa phòng, cậu thấy Quan Ninh mở tủ quần áo, bên trong váy áo được treo chỉnh tề từ dài đến ngắn, đôi mắt vô tình lia tới mấy món bên cạnh, lỗ tai Ngô Duệ ửng đỏ, tức khắc gượng gạo dời tầm mắt. Quan Ninh mua rất nhiều áo sơ mi cho Quan Trình, nó chẳng mặc cái nào, bình thường toàn vớ đại cái áo thun thùng thình chồng lên người, theo lời cậu, cậu hãy là học sinh, không muốn ăn mặc quá già dặn. Trái lại, Ngô Duệ nhỏ hơn Quan Trình sáu tháng mà mỗi ngày đổi một chiếc áo sơ mi. Cô cúi đầu, cầm chiếc áo sơ mi lam nhạt lên áng chừng, nhớ lại vị trí thắt lưng nơi cô đặt tay ôm cậu, cảm thấy kích thước phù hợp, bèn lấy ra đưa cho người ở cửa. “Sao nơi này của chị có quần áo nam?” Ngô Duệ tức thì phụng phịu. “Mua cho Quan Trình.” “Ồ.” Ngô Duệ nhận lấy, lại có hơi ghét bỏ, “Quan Trình mặc qua rồi ạ?” “Không, mới đó, cắt mác và giặt qua rồi thôi.” Bấy giờ Ngô Duệ mới vào phòng ngủ, đóng cửa thay quần áo. Quan Ninh biết eo cậu gầy gò, quần sẽ tụt nếu không đeo thắt lưng, quả nhiên đứng ở cửa nghe được tiếng khoá kim loại lách cách, cõi lòng chợt nhộn nhạo, cô giơ tay quạt gió bên má. Ngô Duệ thuộc tuýp người điển hình mặc đồ nhìn gầy cởi đồ có thịt, cô đã nhận ra điểm ấy từ sớm. Chờ đi ra cậu lại hoá thành một cây bạch dương non cao thẳng, khiến người ta muốn…… Quan Ninh ung dung tiến lên, vuốt phẳng nếp áo giúp cậu. Anh chàng này rõ là cái giá treo đồ, quần áo tầm thường cũng có thể mặc ra cảm giác cao cấp. Cậu ấy ưa thích mặc quần âu phom đứng, áo sơ mi đóng thùng, tôn lên đôi chân thon cao. “Nhìn ổn không ạ?” Ngô Duệ cúi đầu ngắm mấy lần. “Ừm, khá được.” Quan Ninh tránh tầm mắt cậu, “Về nhà đi.” “Trễ vầy rồi mà chị muốn em về thiệt á?” Ngô Duệ ít nhiều có phần bất mãn, người đã ôm được rồi nào có đạo lý đi về. “Tôi tiễn cậu.” Quan Ninh nói luôn. Ngô Duệ chẳng suy suyễn, “Chị không hiếu kỳ sao em biết chuyện ạ?” “Khương Vịnh nói gửi ghi âm tới ba cậu.” “Vậy sao chị không hỏi ba em đã nói gì với em.” Kỳ thật Quan Ninh đang cố tình lảng tránh vấn đề này mới không hỏi, cô thở dài, “Ba cậu nói sao?” “Ông ấy muốn em giải quyết cho tốt.” Đáy lòng Quan Ninh “co rút”, “Thật sao, vậy cậu tính giải quyết thế nào?” “Ông muốn em chịu trách nhiệm với chị.” Quan Ninh khựng người, “…… Chịu trách nhiệm?” “Dạ, ông ấy tưởng chúng ta……” Ngô Duệ bỏ lửng, đôi mắt lia Quan Ninh từ đầu tới chân, sau đó cậu lộ ra một cái nhìn chứa đầy ý vị sâu xa, Quan Ninh nháy mắt hiểu ngay, khó tin hỏi, “Cậu không giải thích ư?” “Em có chứ, nhưng ông ấy không tin.” Quan Ninh oán trách lừ cậu hườm hườm. Ngô Duệ bị cô trừng liền sờ sờ mũi, “Chẳng phải khá tốt sao, không theo mô-típ chia rẽ uyên ương như phim truyền hình.” “…… Uyên ương khỉ gì hả, Ngô Duệ, cậu chú ý cách dùng từ.” Ngô Duệ làm bộ không nghe, “Được rồi mà, dù sao cũng đâu có việc gì, chị khỏi lo, bên Khương Vịnh cứ để em giải quyết.” “Cậu định giải quyết thế nào?” Quan Ninh lo cậu bị thứ cáo già như Khương Vịnh gây khó dễ. “Nhà họ Khương đúng lúc có việc cầu tới nhà em, Khương Vịnh không biết sống chết quấy tung việc này, ba hắn sẽ ra mặt ngăn cản. Không cần chúng ta nhọc lòng chó điên, có chủ đánh nó rồi.” Có điều nhớ tới hành động Khương Vịnh đã làm với Quan Ninh, cậu nhất định sẽ nghĩ cách trả đũa. Quan Ninh nghe xong lời này, cô có thể thấy chút bóng dáng Ngô Quốc Ý từ Ngô Duệ. Trên lĩnh vực kinh doanh, Ngô Quốc Ý ra tay quả quyết, con trẻ nhà họ Ngô dĩ nhiên cũng không phải phường ăn chay. “Tôi đưa cậu về.” Quan Ninh lại nói. Mặt mày Ngô Duệ tức khắc tiu nghỉu như bánh bao thiu, cậu tung chiêu nhõng nhẽo như con nít thèm kẹo, “Chị ơi……” Quan Ninh hoài nghi có phải bản thân chứa chan tình mẫu tử hay không, vừa nghe giọng điệu cậu như thế đã mất bình tĩnh, cô kiên nhẫn, “Chỗ này nhỏ xíu, có mỗi một gian phòng ngủ, thật sự không tiện để cậu ngủ lại, sáng mai là gặp mà, tôi đưa cậu về nhé chịu không?” Ngô Duệ chỉ ghế sô pha hẹp ngoài phòng khách, “Em ngủ đây cũng được.” Chiều dài sô pha chưa đến mét sáu, thân mình Ngô Duệ dài thòn sao nằm lọt, Quan Ninh bảo, “Ghế này cậu không vừa đâu, cứng lắm, không thoải mái nữa.” “Vậy chỗ nào thoải mái?” Mạch suy nghĩ của Quan Ninh bị cậu cuốn đi, “Trên giường thoải mái.” Ngô Duệ “Àaaaaaaa” một tiếng rõ dài, âm điệu cong quẹo mười đèo tám ngoặt đường núi, “Chị muốn cho em ngủ trên giường hở?” “Ngủ trên giường của chính cậu.” Quan Ninh mặt không đổi sắc. “Nhưng nhà em lớn quá, em sợ.” “Hồi trước có thấy cậu sợ đâu?” “Hôm nay em sợ.” Ngô Duệ nghiêm túc. Quan Ninh bị cậu chọc cười, “Muốn ở lại dữ vậy hả?” Ngô Duệ đáp như đương nhiên, “Muốn lắm.” Quan Ninh liếc nhìn phòng ngủ, giường thu dọn vô cùng sạch sẽ, bèn bảo, “Cậu lên giường ngủ đi, tôi ra sô pha.” “Dạ.” Ngô Duệ vui vẻ đồng ý lẹ cực, chẳng hề có tí ti do dự. Quan Ninh rửa mặt xong nằm trên sô pha, đèn phòng khách đã tắt hết, cô căng mắt nhìn chằm chằm trần nhà hắt sáng, càng nghĩ càng thấy hướng đi này hơi sai sai. Cô trở mình, cánh tay cộm phát đau, Quan Ninh lại lộn về. Ngô Duệ nằm trên giường Quan Ninh, ngả đầu lên gối Quan Ninh, đắp chăn Quan Ninh, bị bao vây trong mùi hương êm ái của Quan Ninh, mình mẩy hưng phấn tới độ mất ngủ. “Chị ơi?” Cậu khẽ gọi. Quan Ninh nghe thấy song chẳng buồn ư hử. “Ngủ rồi ạ?” “…… Chưa.” “Sô pha cứng không?” “Cứng.” “Vậy muốn lên giường không? Giường chị êm lắm.” Cậu còn mặt dày mà nói, Quan Ninh lẳng lặng trợn mắt, “Hết cứng rồi.” “Chị ơi?” Quan Ninh trở mình, “Lại sao nữa?” “Chị có nghe thấy tiếng gì không?” Quan Ninh nín thở nghe một lát, hình như có tiếng động trên lầu, giống tiếng đồ gỗ đong đưa, còn khá nhịp nhàng. “Nghe thấy, sao vậy?” “Đây là tiếng gì thế ạ?” “Không biết.” Toàn là người cao tuổi ở lầu trên, thời gian này đã đi ngủ từ lâu, Quan Ninh cũng không rõ đây là tiếng gì. Ngô Duệ xoay người xuống giường, mở cửa phòng đi ra. Quan Ninh hết hồn, lập tức ngồi dậy. “Cậu ra làm gì?” Ngô Duệ im ỉm, đi vài bước tới đây, “xuỵt” một tiếng ngồi xuống miếng thảm bên sô pha. “Đây có phải tiếng……” Ngô Duệ ngập ngừng. “Là gì?” “Là……” Thấy Quan Ninh chẳng nghĩ tới hướng khác, cậu cũng hơi ngượng miệng. Hai người đồng thời yên tĩnh, Quan Ninh xuyên qua trần nhà, bỗng nhiên nghe thấy loáng thoáng tiếng phụ nữ trên lầu, nháy mắt mặt cô đỏ như tôm luộc, may không bật đèn, Ngô Duệ không nhìn thấy. Ngô Duệ cũng nghe được, ngồi im dưới đất không dám nhúc nhích. Chờ trận tiếng động có quy luật biến mất, nhà tắm trên lầu truyền tới tiếng nước, có người tắm rửa. Trước khi ngủ Quan Ninh đã tắt điều hòa, giờ thấy phòng nong nóng, cô không nhịn được kéo chặt chăn. “Chị.” Ngô Duệ chợt gọi cô một tiếng. “Hả?” Ngô Duệ húng hắng cổ họng, nhẹ giọng nói ba chữ..