Lúc Chu Hàm và Quý Bạch đến nơi đã là chạng vạng. Bọn họ ở tạm trong khách sạn cạnh trường một đêm, ngày hôm sau mới tới trường học. Bọn họ tới trước để nghiên cứu địa hình, tránh cho đến ngày khai giảng chính thức sẽ hoảng loạn. Phân phối chỗ ở là người phụ trách bốc thăm ngẫu nhiên, khoa tiếng anh ở tòa phía tây nam, mà tòa kí túc xá khoa toán lại ở phía nam, tuy cách không xa nhưng ít nhiều cũng có chút tiếc nuối vì không thể được ở cùng một tòa. Bởi vì bọn họ đến trường đầu tiên nên phòng của hai người đều chưa có bạn học khác. Quý Bạch theo Chu Hàm tới phòng ngủ của cậu trước giúp cậu sắp xếp đồ đạc sau mới lại cùng nhau về phòng Quý Bạch. Thu dọn xong đã đến giữa trưa, bọn họ cùng nhau đi ăn cơm rồi quay về trường, tới lui nửa ngày trên cơ bản đã nắm rõ kết cấu. Tháng chín ở trường đại học C các đàn anh đàn chị đã đi học chính thức. Tuy là cuối tuần nhưng đến giờ cơm vẫn rất đông đúc, đặc biệt là thư viện có rất nhiều người. Bọn họ nghe nói thư viện đại học C rất lớn nên muốn vào tham quan nhưng không có thẻ sinh viên nên tạm thời không vào được. Hai người đi khắp nơi trong trường, vừa đi vừa nhớ phương hướng cho đến chiều muộn, trước khi về phòng ngủ bọn họ dạo qua sân vận động cách kí túc xá không xa một vòng. Sân vận động này khá rộng, trên sân bóng rổ hiện có rất nhiều bạn nam đang chơi, trên sân chạy cũng có không ít người tản bộ. Bọn họ lên khán đài tìm chỗ ngồi. Hoàng hôn treo nơi chân trời. Mặt trời thiêu đốt cả buổi trưa, đến lúc phải rời đi mới lưu luyến bỏ lại một sắc cam huy hoàng. Ánh vàng cam dịu dàng từ từ nhuộm màu không gian rồi lại từ từ thay đổi màu sắc từ vàng cam sang vàng nhạt, Quý Bạch và Chu Hàm ngồi trên khán đài ngắm sân thể dục, nhìn người tản bộ. Từ khi bọn họ ngồi lại cho đến bây giờ, bạn nam trước mặt đã chạy được ba vòng. Chính ngay lúc này Quý Bạch kéo Chu Hàm, Chu Hàm nhìn hắn mỉm cười, trở tay nắm lại. “Quý Bạch, cậu có biết mỗi lần cậu kéo tay tớ thì suy nghĩ đầu tiên của tớ là gì không?” Chu Hàm nhìn đám mây nhạt màu nơi chân trời hỏi Quý Bạch. Quý Bạch vuốt ve ngón tay của cậu, “Nghĩ cái gì?” “Nghĩ rằng vì sao không tỏ tình với cậu sớm hơn, như vậy thì tớ đã có thể nắm tay cậu từ lâu rồi.” Chu Hàm rất muốn dựa lên vai Quý Bạch nhưng cố nhịn xuống. Quý Bạch cười khẽ, “Không sao cả, về sau sẽ luôn nắm, nắm cả đời.” Bọn họ trở về kí túc xá trước khi trời tối, Quý Bạch đưa Chu Hàm tới dưới lầu, đứng trước cổng nói chúc ngủ ngon. Quý Bạch nhìn bóng lưng Chu Hàm ngày càng xa, hắn nhớ tới cơn mua đầu xuân năm nay, nhớ tới ống quần lấm bùn của Chu Hàm cùng với nhịp tim trùng với nhịp bước chân của hắn. Giống như ngày đó, hắn vẫy tay với bóng lưng cậu cho tới khi không nhìn thấy nữa mới xoay người rời đi. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, lát nữa khi sắp xếp lại cặp sách Chu Hàm có thể thấy phong thư hắn để lại, Quý Bạch nghĩ vậy rồi trở về phòng ngủ. Về phòng Chu Hàm cắm sạc điện thoại trước sau đó thu dọn hành lý rồi tới phòng tắm công cộng, lúc về không sấy tóc luôn mà ngồi vào bàn học sửa sang cặp sách. Cậu lấy hai quyển sách tiếng anh bản gốc ra đặt lên bàn, đang định đọc một đoạn thì nhớ lại vừa rồi lúc mở cặp sách cậu loáng thoáng trông thấy cái gì đó. Quả nhiên, có một phong thư bên trong. Phong thư màu vàng nhạt không lớn lắm cũng không có trang trí gì thậm chí qua phong thư còn có thể cảm nhận nếp gấp của giấy viết thư bên trong. Chu Hàm mang theo chờ mong cẩn thận mở ra. “Chu Hàm thân ái, Suy nghĩ thật lâu không biết nên xưng hô thế nào. Nghĩ tới viết Tiểu Hàm cũng nghĩ tới trực tiếp viết bảo bối. Cuối cùng đặt bút viết xuống xưng hô này. Đây là bức thư tình đầu tiên tớ viết cho cậu cho nên muốn trịnh trọng một chút. Càng quan trọng hơn là tớ thích cậu gọi tớ là “Quý Bạch thân ái” cho nên tớ gọi cậu “Chu Hàm thân ái” rất thích hợp. Bức thư này tớ viết trên xe lửa, hiện tại cậu vừa mới ngủ. Còn hai tiếng nữa là đến thành phố C, chúng ta từng hứa hẹn phải cùng nhau thi đại học rồi cùng nhau trở nên càng tốt hơn, hiện tại đã thực hiện được một nửa. Đầu tiên cảm tạ trời cao đã cho tớ gặp được cậu. Từ khi tớ có kí ức, cậu chính là người ngầu nhất trong lòng tớ. Khi còn nhỏ cậu hay nghịch ngợm gây sự, sẽ nhân lúc tớ không chú ý mà kéo ghế của tớ vì muốn nhìn tớ đuổi theo giành lại, sẽ nhân lúc tớ ngủ thổi khí vào tai làm tớ tỉnh, cũng sẽ trộm bài tập của tớ giấu đi rồi chờ tớ tìm hồi lâu không thấy mới tựa như không có việc gì trả lại chỗ cũ. Trên đường tan học về nhà thì lấy dưa hấu nhà người ta làm bia bắn, có quả dưa hấu nhà bác Vương còn bị cậu đập hỏng. Sau đó chú Chu phạt không cho cậu ăn cơm, cậu lại chạy tới nhà tớ. Có đôi khi cậu không làm xong bài tập nên bị mắng sau đó cũng ôm bài tập lò dò tới nhà tớ. Sau đó cả hai đứa cùng nhau chơi thành ra cả hai đều không làm bài tập, buổi sáng hôm sau phải cong đuôi chạy đến trường từ sớm để mượn bài tập của bạn khác chép. Hồi tiểu học cậu rõ ràng nghịch ngợm như vậy nhưng trong trí nhớ của tớ cậu lại như ánh mặt trời. Trong lòng tớ, Tiểu Hàm là bạn nhỏ thích cười nhất, thông minh nhất (tuy rằng rất nhiều thời điểm là khôn vặt) đồng thời là bạn nhỏ tớ thích chơi cùng nhất. Khi đó trong thôn có rất nhiều trẻ con nhưng mỗi lần cậu xuất hiện trong đám người thì tớ sẽ chú ý tới cậu đầu tiên. Sau đó tớ mới hiểu ngay từ lúc đầu tớ đã được định sẵn sẽ thích cậu rồi. Sau đó lên cấp hai, mẹ tớ ra ngoài làm công, một mình tớ ở nhà cùng lão Quý. Tớ luôn phải nghe lời nói nhục mạ của ông ấy thậm chí còn lo lắng ông ấy uống rượu vào sẽ nổi điên. Sinh hoạt của tớ trở nên không ổn tẹo nào, thời gian trôi qua tớ càng không nhìn thấy hy vọng. Khi đó tớ thực sự chán ghét bản thân. Tớ ghét bản thân nhút nhát, cũng ghét trạng thái không ổn của mình. Tớ cảm thấy bản thân không thể theo kịp cậu, mặt trời trong lòng tớ càng ngày càng sáng nhưng bản thân tớ càng ngày càng kém đi. Điều này làm cho tớ càng thêm phiền chán bản thân. Thế nhưng tớ lại may mắn như thế đấy, mặt trời của tớ quay lại nhìn tớ cười, hỏi tớ sao còn chưa đuổi kịp. Khi đó tớ mới hiểu, nếu muốn mặt trời kia luôn treo trong thế giới của tớ thì tớ cũng phải có đủ tầng mây để sánh bằng. Cũng may tớ kịp thời đuổi kịp cậu. Mặt trời nhỏ dùng ánh sáng của chính mình chiếu rọi con người, cũng dùng chính thứ ánh sáng ấy đuổi những đám mây không quá mỹ lệ ứ đọng trong lòng tớ đi. Cảm tạ trời cao để cho tớ gặp được cậu, mặt trời nhỏ của tớ. Chu Hàm thân ái, trước đó cậu từng hỏi tớ thích cậu từ khi nào, lúc ấy tớ đáp tớ không rõ sau đó mới cẩn thận ngẫm lại, có lẽ là từ năm lớp chín. Nói đúng ra chắc hẳn là sớm hơn nhưng chẳng qua khi ấy cảm tình đối với cậu còn mơ hồ, mông lung, không xác định. Tớ cũng chờ mong được gặp cậu như cậu chờ mong được gặp tớ. Khi còn nhỏ cùng nhau đi học, cùng nhau lên núi thả diều rồi xuống sông bắt nòng nọc, sau đó lại cùng nhau cố gắng học tập, cùng nhau làm bạn, mười tám năm qua, sinh hoạt của tớ đã sớm gắn bó với cậu không thể tách rời. Tớ đã từng nghĩ nếu ngày nào đó đôi mình tách ra giống như những đứa bạn ngày trước dần dần xa nhau thì khi gặp lại có xấu hổ không, có phải mở lời cũng không biết nói câu gì không. Tớ cũng từng tự hỏi nếu ngày nào đó Chu Hàm rời khỏi sinh hoạt của mình thì bản thân tớ còn ổn không. Nhiều năm như vậy, tớ có thể đi tới ngày hôm nay giống như là bởi có cậu ở phía trước nên tớ mới nỗ lực đuổi kịp. Nếu như không có cậu, phải chăng tớ đã dừng lại tại chỗ? Suy nghĩ thật lâu cũng không ra đáp án. Tớ á, cho tới nay đều ỷ lại cậu, ỷ cậu quan tâm cùng làm bạn, ỷ vào động lực cậu kéo tớ đi. Mãi cho đến ngày cậu nói cậu thích tớ, tớ mới hiểu loại ỷ lại này tựa như có chút vấn đề. Tớ không thể chỉ làm những thứ vì để đuổi theo cậu nên mới làm. Cho nên vì tương lai của chúng ta, tớ sẽ tiếp tục cố gắng, lần này không phải để đuổi kịp bước chân của cậu mà là để hai ta càng thêm đồng bộ, cùng nhau vươn tới tương lai, cùng nhau đối mặt với hết thảy tốt đẹp và khó khăn. Tớ đã sẵn sàng cùng cậu ngắm cảnh hoàng hôn mỗi ngày, sẵn sàng ra sau núi hóng gió với cậu, tớ tin cậu cũng thế. truyện đam mỹ Cuối cùng tớ muốn nói với cậu thêm một chuyện nữa, đó chính là tớ thật sự thật sự rất thích cậu, thần linh cũng cảm nhận được tình yêu của tớ nên mới đưa cậu tới bên tớ, thật trùng hợp là cậu cũng yêu tớ. Chu Hàm thân ái, cảm ơn cậu yêu tớ. Đầu tháng chín, Quý Bạch thân ái của cậu.” Tóc còn ướt chưa lau nên thi thoảng có giọt nước chạy dọc theo cổ xuống thấm vào cổ áo. Bức thư không dài, Chu Hàm xem đi xem lại nhiều lần, cậu cẩn thận vuốt ve hai trang giấy này, luyến tiếc buông xuống, nhìn đi nhìn lại vài lần mới cầm điện thoại gọi đi. Người bên kia nhấn nhận rất nhanh. “Quý Bạch thân ái, cũng cảm ơn cậu yêu tớ. Có thể được cậu ỷ lại là vinh hạnh của tớ, hy vọng cậu vẫn luôn ăn vạ tớ, tớ cũng sẽ luôn ăn vạ cậu. Đã hứa nắm tay nhau cả đời, không ai được chạy mà có chạy cũng chạy không thoát.” Tai Chu Hàm dán sát điện thoại, cậu rất muốn ôm Quý Bạch một cái, muốn nói trước mặt hắn tớ cũng rất thích cậu. Quý Bạch đứng trên ban công nhìn hàng cây dưới lầu, “Biết rồi, không thể chạy trốn.” “À, đúng rồi, cậu viết thư vậy mà còn không quên nhắc lại lịch sử đen tối phá hỏng dưa hấu nhà bác Vương của tớ, cậu quên chuyện lúc trước cậu trộm đào nhà dì Liễu nên bị dì Bạch nhốt trong nhà làm bài tập rồi à? Ba tớ lúc ấy còn nói, hai chúng ta chơi với nhau sớm muộn gì thì cũng kinh qua hết mấy chuyện xấu xa…” Quý Bạch khẽ cười, “Điểm cậu chú ý thật là kì quái, thế nhưng cậu nói tớ mới nhớ lần đó hái trộm đào nhà dì Liễu vì muốn cho cậu, sau đó lúc mẹ thả ra thì tớ muốn mang đào sang cho cậu nhưng ánh mắt của mẹ đã ngay lập tức bóp chết ý định ấy vậy nên lần đó cậu mới không có số hưởng.” Chu Hàm bị hắn chọc cười, “Khi đó đã biết để dành cho bạn trai rồi, đã trân trọng tớ như thế? “Ừ ừ ừ, trân trọng cậu nhất, thích cậu nhất.” Hai bóng cây dưới ánh đèn lay động. Tối nay không có ánh trăng, mộng đẹp không hẹn mà cùng chui vào giấc mơ của hai người, một đêm ngon giấc. Ngày khai giảng đó, Quý Bạch nhận được một phong thư, mở đầu là mấy từ “Quý Bạch thân ái”. Lúc trước tưởng là mấy từ lỡ lời đến cuối cùng lại trở thành viên kẹo ngày nhớ đêm mong dưới đáy lòng, ngọt ngào đến nỗi làm người say mê, ngọt ngào đến nỗi làm người khắc khoải nhớ thương. ~Hết phiên ngoại 1~.