Gió Nam Và Hoa Hồng
Chương 55
Editor: Đào Sindy
Cuộc đời không gặp gỡ, hoạt động như tham dự thương hội.
Sau lần đó, Trần Nhứ không chủ động đi tìm Chu Dực nữa.
Cuộc đời, từng bước vòng đi vòng lại.
Trước giờ nghỉ đông.
Trần Nhứ tham gia giải thi đấu sáng tạo ly của sinh viên cả nước, người hướng dẫn là người dẫn đầu ngành kiến trúc Sơn thành, trên con đường học thuật, yêu cầu rất nghiêm ngặt. Cô không dám thất lễ, cả ngày ngâm mình ở phòng thí nghiệm nghiên cứu cùng sư huynh sư tỷ trong tổ. Tạ Nghiêu Đình ở bệnh viện chi nhánh của Đại học y khoa nghiên cứu tổ chức hoạt động xuống nông thôn, đến vùng núi Đại Lương chữa bệnh từ thiện.
Hai người từ tháng mười một âm lịch không gặp mặt nhay một lần.
Ngày chính thức tranh tài.
Trần Nhứ thay trang phục chính thức màu xanh đậm, áo sơ mi trắng, váy ôm mông, vớ da mỏng, mang dép lê, lộ ra vóc người mảnh mai. Mật đào treo trên cành, e lệ lộ ra chút trưởng thành, hoàn toàn thơm ngọt, khiến người ta mê say.
Cô buông lỏng tâm tính, ngồi ghế chót khu bảo vệ, dựa theo phân công trước đó, sắp thành quả đâu vào đấy hoàn tất.
Quá trình tương đối thuận lợi.
Xế chiều hôm đó có kết quả, khoa nhân văn được giải đặc biệt.
Sơn thành là thành phố trực thuộc trung ương, tương đương với tỉnh bộ cấp vinh dự, mặc dù Trần Nhứ chỉ là tổ viên, tên nằm gần cyoois, cuối cùng là có trọng lượng với tương lai trong một sự kiện quan trọng.
Quyên góp.
Bọn họ ôm nhau chúc mừng, chụp ảnh lưu niệm. Còn còn trẻ, lấy điện thoại di động ra, không kịp chờ đợi chụp cúp và ảnh vinh dự gửi cho Tạ Nghiêu Đình, nhưng không ai trả lời.
Cô cũng không rất để ý. Chỉ nghĩ anh còn trong núi, tín hiệu không tốt.
Cách hơn nửa ngày, quả nhiên anh trả lời ngắn gọn một câu, nhiệt liệt chúc mừng, về đến sẽ ăn mừng cùng em.
Cô liền yên lòng.
Trời dần tối, đèn hoa sáng lên.
Một đoàn người ngồi ba xe buýt của trường học về nội thành.
Trần Nhứ ngồi ở chỗ gần cửa sổ, nhìn cảnh ngoài đường quen thuộc. Thật vừa đúng lúc, tuyến đường đúng lúc chạy ngang nhà trọ của Tạ Nghiêu Đình. Cô nhớ thương hoa cỏ trên ban công không ai chăm sóc, liền cất giọng kêu tài xế ngừng xe.
Sau khi vào cửa, trong phòng khách lại có đèn sáng.
Tạ Nghiêu Đình nghe tiếng mà ra. Chia xa rồi gặp lại, anh gầy đi rất nhiều, sắc mặt cũng kém.
Đương nhiên, đập vào mắt của cô đầu tiên, vô cùng chướng mắt, đó chính là băng vải vắt ngang trên tay phải trước ngực anh.
Trần Nhứ đầu óc mụ mị, giật mình tại chỗ, theo bản năng thốt ra: "... Tay anh sao vậy?"
Anh hời hợt cười rộ lên, thấp giọng giải thích: "Bị thương ngoài da, đã xử lý rồi. Không nghiêm trọng đâu, ngay cả thạch cao cũng không có."
Tạ Nghiêu Đình ở núi Đại Lương chữa bệnh cho con trai một hộ nhà nông mắc bệnh tâm thần, nên xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Trong quá trình chữa người bệnh mất không chế, cánh tay Tạ Nghiêu Đình bị anh ta cầm lưỡi liềm rạch một đường chảy máy. Lúc ấy máu tuôn ra rất nhiều, khâu mấy mũi, vết thương nhìn rất đáng sợ.
Trần Nhứ lại hỏi: "Anh trở về lúc nào?"
Anh chần chờ một lát, ăn ngay nói thật: "Chiều hôm qua."
Trở lại thành phố hai ngày, cánh tay bị thương, cô không biết chút nào.
Thậm chí đêm qua họ không gọi điện thoại. Bởi vì lúc trước cảm xúc khẩn trương, cô líu lo không ngừng phàn nàn thi đấu và các chuyện nhỏ lông gà vỏ tỏi với anh, anh kiên nhẫn nghe hết, trước khi tắt điện thoại không quên nhắc nhở cô uống một ly sữa bò nóng, nằm trên giường nhắm mắt lại, trong đầu hiện lại chữ cần bảo vệ một lần.
Cô làm theo, sau khi nghiệm chứng hiệu quả nổi bật.
Thế nhưng, có lẽ lúc ấy anh đang yên lặng chịu đựng vết thương đau đớn.
Cô lại hoàn toàn không biết gì cả.
Bởi vì chênh lệch tuổi tác và kinh nghiệm gây ra, quá trình hai người
//
<img alt="" data-cfsrc="https://diendanlequydon.com/downloads/posts/3466597.png" style="display:none;visibility:hidden;"/><img alt="" src="https://diendanlequydon.com/downloads/posts/3466597.png" data-pagespeed-url-hash=3293596260 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>
Truyện khác cùng thể loại
9 chương
137 chương
157 chương
82 chương