Gió Nam Và Hoa Hồng
Chương 42
Editor: Loveyoumore3112
Trần Nhứ quay đầu.
Lúc này Chu Dực mới thấy rõ chiếc điện thoại đang để sát bên tai cô, ngẩn người, không lập tức lên tiếng.
Dưới bóng đêm yên tĩnh, nơi xa xa ánh sáng của ba ngọn đèn xuyên qua cửa sổ chạm rỗng kiểu cũ hắt ra, giống như đèn pha lê trên trời. Lông mi Tạ Nghiêu Đình khẽ run, mi mắt rũ xuống, bao phủ một mảnh bóng tối thâm trầm.
Trần Nhứ cắn môi, dè dặt giải thích, "... Chu Dực, anh cũng đã gặp rồi."
Anh thấp giọng, "Ừ."
Cô nghe ra ưu tư không yên của anh, dứt khoát đứng dậy bước đến bên cửa sổ sát đất, kể hết mọi việc, "Hôm nay em đến bệnh viện truyền dịch, cậu ta đi làm kiểm tra, bọn em tình cờ chạm mặt. Cậu ta ở bên này một mình, em cũng không có chỗ để đi, cho nên..."
"Em bị ốm?" Anh bắt được điểm chính trong lời cô, cau mày, mở miệng hỏi.
Cô cúi đầu, "Không sao, cảm thôi, truyền dịch xong đã đỡ hơn nhiều rồi."
Anh ngẩn người, hồi lâu mới nói: "... Nhớ chăm sóc bản thân mình."
Trần Nhứ lên tiếng đáp lại. Đầu điện thoại bên kia từ xa xa truyền tới tiếng người, Tạ Nghiêu Đình bị người ta gọi vội vàng đi làm việc khác, cúp điện thoại.
Lúc này Chu Dực mới đi tới, vùi ở trên ghế salon, đôi chân dài vắt chéo, gác lên bàn nhỏ. Giọng cậu ta biếng nhác, thấp giọng xin lỗi, nhưng thái độ thành khẩn, "Xin lỗi, vừa rồi tôi không nhìn thấy em đang gọi điện thoại."
Trần Nhứ xoay người, "Không sao."
Cậu ta cười tự giễu, "Không sợ anh ta hiểu nhầm em à?"
Trầm Nhứ không lên tiếng, trong phòng một mảnh tĩnh lặng. Ngoài cửa sổ một màn mưa dày đặc không dứt.
Chu Dực vẫn không mở miệng.
Trần Nhứ cúi đầu, do dự một chút, giọng nói có chút mờ mịt: "Vừa nãy tôi đã giải thích qua với anh ấy rồi. Hơn nữa, ở tầm tuổi như anh ấy, có rất nhiều chuyện, cách xử lý không giống như chúng ta."
Trong lòng Chu Dực phát ra tiếng giễu cợt, "Có phải em bị ngốc không hả?"
Trần Nhứ bật thốt tiếp lời, "Anh mới ngốc ấy."
Cậu ta khẽ thở dài, "Gì mà tuổi tác, gì mà cách xử lý khác nhau chứ, tình yêu khiến người ta điên cuồng, muốn chìm sâu vào trong đó, dù có thành thục chững chạc bao nhiêu, cũng sẽ giống như một thiếu niên non nớt, không chừa một chuyện điên rồ khinh cuồng nào."
Trần Nhứ theo bản năng muốn phản bác, lời đến bên môi, nhưng nghĩ kỹ lại, không tiếp lời.
Chương trình đêm xuân trong ti vi, bắt đầu đếm lùi đến giây phút giao thừa.
Chu Dực lại nói: "Tối nay em ngủ trên lầu đi, đúng lúc cách vách phòng tôi còn có phòng trống."
Trần Nhứ vội vàng khoát tay từ chối, "Không cần đâu, tôi trở về ký túc xá ngủ. Dù sao cũng không cách xa mấy."
Sắc mặt Chu Dực ẩn trong bóng tối, giống như phủ một lớp men sứ mỏng, giọng nói lạnh lùng, "Bên ngoài trời đang mưa, trong nhà một cây dù cũng không có. Đã trễ thế này, tôi cũng không rảnh rỗi đi dạo trong mưa với em. Em định dùng phép dịch chuyển tức thời để trở về à."
Cô nhìn bóng đêm thăm thẳm bên ngoài cửa sổ, không lên tiếng.
Cậu ta liền coi như cô đang ngầm chấp nhận, đứng dậy há miệng ngáp một cái, "Tôi mệt quá, đi ngủ trước đây. Em cứ tùy ý muốn làm gì thì làm."
Miệng
<img alt="" src="https://diendanlequydon.com/downloads/posts/3457966.png" data-pagespeed-url-hash=4048853896 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>
Truyện khác cùng thể loại
9 chương
137 chương
157 chương
82 chương