Gió Đêm Và Anh Dịu Dàng Nhất

Chương 6 : Anh ấy có yêu mình không?

Edit: Hinh Siêu thị này tuy không lớn lắm, nhưng cũng không đồng nghĩa với việc ít khách hàng, với không gian chật hẹp này thì nên đứng sát vào nhau một chút để không ảnh hưởng đến việc đi lại của người khác. Kỷ Tuân đi theo phía sau Sở Mạt, anh thấy bộ dáng tốn sức của cô khi nhón chân muốn lấy cái lọ sốt cà chua ở trên kệ liền để cái giỏ mua đồ trên mặt đất, sau đó đến gần giúp cô. Lúc Kỷ Tuân đi tới cũng không để ý đến chuyện có gần quá không, nhưng hành động của anh khiến cho Sở Mạt có chút hoảng hốt, theo bản năng cô liền xoay người, chóp mũi vừa vặn lướt qua cằm anh. Bất ngờ xảy ra chuyện tiếp xúc da thịt khiến hai người cùng ngây ra. Siêu thị ồn ào, nhưng lúc đó hai người như vừa tiến vào một thế giới im lặng đầy màu hường phấn. Đột nhiên trước mắt hơi mờ khiến cho đầu óc Sở Mạt có chút hoảng loạn, cô nghe tiếng tim mình đập như đánh trống vô cùng rõ ràng, bây giờ cô cũng không biết nên bày ra vẻ mặt gì, chỉ có thể ngây ngây ngốc ngốc nhìn Kỷ Tuân. Kỷ Tuân cũng y như vậy. Lúc ánh mắt anh đối diện với Sở Mạt, trái tim dường như đập nhanh hơn vài cái. Chuyện này là sao? Hai người cứ giữ yên tư thế này gần hai phút, người bên ngoài nhìn vào cũng chỉ nghĩ là Kỷ Tuân đang lấy đồ giúp Sở Mạt. Thấy mặt Sở Mạt ngày càng đỏ, cuối cùng anh cũng phục hồi tinh thần, lui ra kéo dãn khoảng cách với cô, nhưng ánh mắt lại có chút lay động, ”Thật xin lỗi.” Giọng nói ôn nhu của anh càng làm tim Sở Mạt đập nhanh hơn: ”Không sao đâu.” Nói xong cô liền cúi đầu chạy ra khỏi phạm vi tầm mắt của anh. Bởi vì khúc nhạc dạo này, nên trên đường về nhà hai người đều có chút mất tự nhiên. Kỷ Tuấn muốn phá vỡ cục diện bế tắc này cũng không biết nên nói gì, vì cho dù là anh nói gì đi chăng nữa cũng đều có chút lúng túng. Dĩ nhiên Sở Mạt cũng cảm thấy bầu không khí hiện tại rất kỳ lạ, nhưng bây giờ cô không dám ngẩng đầu đối mặt với Kỷ Tuân. Hai người không được tự nhiên đứng ở trạm xe buýt chờ xe, khó khăn lắm mới đợi được đến khi xe đến, Kỷ Tuân cho Sở Mạt lên trước, anh còn phải xách một đống ”chiến lợi phẩm” ở dưới chân. Sở Mạt đi lên xe cùng với một người khác, nhưng cô muốn chờ Kỷ Tuân nên cố ý dừng lại ở phía sau. Lúc đến lượt cô lên xe, cô quay đầu lại muốn nhìn thử xem Kỷ Tuân có lên xe kịp không, không chú ý đến người phía trước cô đột nhiên lui từng bước về sau, lúc cô quay đầu lại liền bất ngờ không kịp đề phòng liền đụng đầu vào ba lô của người ta. ”A!” Cơ thể Sở Mạt mất thăng bằng, theo quán tính sẽ ngã về phía sau, may mắn là Kỷ Tuân sau lưng phản ứng rất nhanh, đưa tay đỡ được cô. ”Ổn không?” Trong tay Kỷ Tuân đều là đồ đạc, anh không có đủ thời gian bỏ đồ xuống rồi đỡ cô, đành dùng cơ thể. Sở Mạt bị dọa ngốc luôn rồi. Vốn dĩ cô tưởng mình sẽ ngã chỏng vó lên trời, không ngờ lại ngã vào ngực của Kỷ Tuân, cơ thể ấm áp và lòng ngực rộng lớn của anh khiến trái tim Sở Mạt lại một lần nữa đập mãnh liệt. ”Tôi không sao.” Sở Mạt luống cuống tay chân rời khỏi lòng ngực Kỷ Tuân, ánh mắt dịu dàng thân thiết của anh lại làm cho cô ngượng ngùng, khi nói chuyện giọng điệu cũng bay bổng hơn hẳn. ”Không sao là tốt rồi, cẩn thận một chút.” Kỷ Tuân một tay xách đồ một tay đặt sau lưng Sở Mạt, che chở cho cô lên xe. Lúc đi về người già trên xe rất nhiều, nhưng cũng may ở dãy cuối cùng còn một cái ghế, Kỷ Tuân kêu Sở Mạt ngồi xuống, sau đó đặt mấy túi đồ bên cạnh chân cô, rồi đứng ở lối đi nhỏ. Chắc vì hôm nay là cuối tuần nên mọi người đều buông thả, nên bây giờ trên xe những người trẻ tuổi lại nhiều hơn. Sau khi hai người lên xe, đi được một đoạn lại có người đón, một lúc sau chiếc xe buýt nhỏ liền đầy. Mãi đến khi xe buýt đã chật kín người, tài xế mới lớn giọng nhắc mọi người đứng vững rồi bắt đầu lái xe. Thôn Ngân Hồ không phải là điểm dừng chung của xe buýt này, mà là trạm thứ nhất, sau thôn Ngân Hồ còn có hai ba thôn nữa. Người xuống ở thôn Ngân Hồ không nhiều lắm, nhưng Kỷ Tuân và Sở Mạt lại ở dãy cuối cùng, nên năm phút trước khi xe dừng anh đã che chở cho cô đi ra phía trước. Trên tay anh phải xách đồ đạc này nọ, sợ Sở Mạt lại bị người khác đụng trúng, Kỷ Tuân quay đầu lại nói: ”Sở Mạt, em nắm áo của tôi đi. Ở đây nhiều người, coi chừng té.” Đây là lần đầu tiên Kỷ Tuân kêu tên Sở Mạt. Sở Mạt cảm thấy cô càng ngày càng mê trai rồi, lúc anh gọi tên cô cô liền cảm nhận được nhiệt độ của mặt mình, nó đang nóng lên! ”Ừm.” Cô cầm lấy tay áo Kỷ Tuân, khóe miệng không kiềm được hơi cong lên. *** Bây giờ đã qua giữa trưa rồi, Kỷ Tuân cầm mấy cái túi to, phía sau còn kéo theo một Sở Mạt, giống như vừa mới đưa một đứa bé đi mua đồ ăn về. Sở Mạt nghĩ đến đây liền không kiềm được muốn cười ra tiếng, nhưng Kỷ Tuân đột nhiên lại quay đầu nói chuyện với cô, làm cho Sở Mạt còn chưa kịp điều chỉnh lại biểu cảm. ”Không biết bà ngoại đã ăn trưa chưa? Em… Sở Mạt, em cười cái gì vậy?” ”A? Tôi…” Sở Mạt cười trộm bị phát hiện, đang muốn giơ tay che đi manh mối, lại đau khổ phát hiện tay cô vẫn đang nắm lấy áo của Kỷ Tuân. Ý thức được việc này, Sở Mạt như bị điện giật nhanh chóng buông tay ra, bối rối tìm cớ, ”Tôi là đã, đã đói bụng rồi, đang nghĩ xem hôm nay ông ngoại làm món gì ngon.” Kỷ Tuân cười: ”Tôi cũng định hỏi em có đói bụng không. Nếu em đã đói rồi, vậy thì chúng ta mau đi thôi.” ”Ừm, được.” Kỷ Tuân chính là một thân sĩ thực thụ, ngoài trừ cái túi của Sở Mạt, cả dọc đường anh đều không cho cô xách bất cứ thứ gì. Lúc hai người tách nhau ở cổng nhà cô, Sở Mạt để ý thấy tay của anh bị túi nilong siết đến tím ngắt. Cô kêu anh mau về nhà để đồ đạc xuống, Kỷ Tuân lại kiên trì muốn nhìn Sở Mạt vào nhà rồi mới đi. Nếu đổi lại là người khác, Sở Mạt chắc chắn cảm thấy hắn đang làm điều thừa, rõ ràng là đã đến trước cửa nhà rồi mà. Nhưng đối phương là Kỷ Tuân, cô chỉ có sự cảm động. Sở Mạt vui vẻ xoay người bước vào nhà, vừa mới vào đến sân đã nghe thấy giọng cười to của bà ngoại đang trò chuyện vui vẻ với bà Lâm trong phòng khách. Cô sửng sốt, theo bản năng quay đầu lại nhìn ở cổng sân, Kỷ Tuân đã đi mất rồi. Bà Lâm đang ở trong nhà cô, vậy Kỷ Tuân làm sao đây? Ông ngoại đi ra từ trong phòng bếp, vừa thấy Sở Mạt, trên mặt ông liền hiện lên ý cười, ”Đi chơi về rồi? Có mệt không? Mau mau, ông ngoại gọt trái cây cho cháu, đến đây ăn nào.” Sở Mạt đi theo ông ngoại vào nhà, không biết là bà Lâm đang nói gì với bà ngoại, cười đến nổi chảy nước mắt. Vừa thấy cô vào nhà, bà Lâm lại càng cười tươi hơn: ”Mạt Mạt về rồi à, mau lại ngồi cạnh bà! Hôm nay vừa nghe ngoại cháu nói cháu cùng đi với Kỷ Tuân lên thị trấn thì bà liền hối hận rồi, nếu biết cháu cũng đi chung, vậy thì bà cũng nên đi mới đúng! Sao rồi, lên thị trấn chơi có vui không? Náo nhiệt hơn ở đây đúng chứ?” Sở Mạt ngồi xuống bên cạnh bà ấy, vừa ăn hoa quả ông ngoại đưa vừa gật đầu: ”Dạ, rất náo nhiệt.” Cô đang đói bụng, buổi sáng đã ăn ít rồi, bây giờ lại đi chơi đến trưa, nên lúc này cô cũng bất chấp tất cả, lấp đầy cái bụng trước rồi tính. ”Sao lại thế này, cháu còn chưa ăn gì sao?” Bà ngoại thấy cô liên tục ăn trái cây thì ân cần hỏi, ”Lúc nãy tới giờ cơm rồi còn chưa thấy hai đứa về, nên bọn ta còn tưởng hai đứa sẽ ăn ở trên thị trấn, xem ra còn chưa ăn?” Bà Lâm có chút kinh ngạc, ”Kỷ Tuân không đưa cháu đi ăn cơm? Cái thằng tiểu tử thối này!” Nghe vậy, Sở Mạt vội vàng bỏ trái cây xuống, giải thích thay Kỷ Tuân: ”Không trách anh ấy được, là do con chơi vui quá, quên mất giờ cơm, mà lúc đó cũng đã trên đường về rồi.” ”Ôi con bé này, sao lại có thể quên chuyện ăn cơm được chứ!” Bà ngoại nói xong thì đẩy ông ngoại ngồi bên cạnh, ”Ông mau đi nấu cho con bé tô mì.” ”Được được. Tiểu Mạt đợi ông một lát nhé, ông ngoại đi làm cho cháu một tô mì trứng gà, nhanh lắm nhanh lắm.” ”Ông ngoại, chờ một chút.” ”Sao vậy?” Sở Mạt đột nhiên kêu ông ngoại, làm cả ba người già ở phòng khách đều quay đầu lại nhìn cô, khiến cho cô không biết nên nói câu sau ra thế nào. ”… Cái đó, Kỷ Tuân cũng chưa ăn.” ”Không sao.” May là ông ngoại không để ý đến sự mất tự nhiên của cô, ông phất tay, nói: ”Ông ngoại sẽ làm nhiều một chút, nấu xong sẽ gọi thằng bé qua đây.” Nói xong, ông ngoại chắp tay ra sau lưng đi về phía phòng bếp. Bà Lâm nhìn ra chút sơ hở, sau đó cười đầy hứng thú. Bà ấy xoay mặt nói với bà ngoại, ”Ôi chao, càng ngày tôi càng thích Mạt Mạt rồi. Nhưng bà lại không thể tặng Mạt Mạt cho tôi làm cháu gái, vậy thì sau này chi bằng gả con bé cho Kỷ Tuân nhà tôi làm cháu dâu đi.” Bà ấy vừa dứt lời, quả nhiên Sở Mạt liền bùng nổ. ”Bà à! Bà đang nói cái gì vậy!” Sở Mạt vừa ngẩng đầu đã bắt gặp được ý cười trêu chọc trong mắt bà Lâm, trái tim lại đập loạn, cô hoảng hốt đứng dậy đi ra khỏi phòng khách, ”Cháu đi lên thay quần áo.” ”Ha ha, bà Tôn bà xem kìa, Sở Mạt đây là đang xấu hổ!” Tiếng cười của bà Lâm vang lên sau lưng Sở Mạt, khiến cô lại càng xấu hổ hơn. Cô chạy một hơi lên lầu hai, vừa vào phòng liền nhảy lên giường, vùi mặt vào cái gối rồi lăn qua lăn lại. Đến cửa phòng cô còn chưa đóng lại, có thể tưởng tượng được xấu hổ bao nhiêu. Bà Lâm cũng thật là! Cô còn chưa học xong cấp ba mà đã nói đến chuyện lấy chồng, còn cháu dâu nữa chứ! Thật sự là ngượng vô cùng. Nhưng mà… Nếu thật sự có thể gả cho Kỷ Tuân, hình như cũng không có gì không tốt. Anh đẹp trai như vậy, lại vô cùng dịu dàng, còn rất quan tâm người khác… Không được không được, cho dù Kỷ Tuân có đẹp trai đi chăng nữa, nhưng nếu anh làm việc không đứng đắn, hoặc không biết vươn lên, vậy thì dù đẹp trai hay dịu dàng chăm sóc bao nhiêu cũng không bù lại được! Còn nữa, có vẻ anh ấy lớn hơn cô năm tuổi, là đã hai mươi ba rồi. Nhưng cô chưa từng nghe bà Lâm hay bà ngoại nói về công việc của anh, có lẽ là vừa tốt nghiệp Đại học? … Hay là, anh căn bản không học lên cao? Suy nghĩ lung tung một hồi, Sở Mạt phát hiện bản thân cô còn chưa hiểu biết gì về Kỷ Tuân, cũng đúng, bọn họ mới quen nhau được hai ngày mà. Từ nhỏ Sở Mạt đã lớn lên với sự yêu thương đùm bọc của gia đình, Sở Kiến Hùng và Tương Vi lại vô cùng ân ái, bọn họ dùng tình yêu của mình để yêu thương cô. Theo cô biết thì nếu con gái lớn lên muốn lập gia đình, tiêu chuẩn kén chồng sẽ do Sở Kiến Hùng đặt ra. Cô vẫn luôn cho rằng, một nửa của cô không nhất định phải có một xuất thân cao quý, vẻ ngoài hoặc bằng cấp, nhưng nhất định phải biết vươn lên, bả vai cũng phải đủ rộng lớn để có thể gánh vác trách nhiệm của anh ấy, quan trọng hơn là thật sự yêu cô. Nếu không thì mặc dù người đàn ông này có tốt đến mấy, cũng không thuộc về cô. Kỷ Tuân, anh ấy có yêu cô không? ”Aaaaa!” Nghĩ vậy, Sở Mạt chán nản vỗ đầu mình, ”Sở Mạt! Mày đúng là cái đồ mê trai!” Cô đang nghĩ cái gì vậy?! Cô mới quen Kỷ Tuân có hai ngày thôi mà, mới có hai ngày thôi đã nghĩ đến chuyện đó, thật sự rất không rụt rè, không giống cô tí nào! Bỗng nhiên, Sở Mạt nghe thấy tiếng gõ cửa. ”Cốc cốc cốc—” ”Cái đó…” Giọng nói này… Là Kỷ Tuân!!! Cái đ*t! [*] Tui không muốn chửi bậy đâu, nhưng chỉ có từ này hợp =.= chỗ dấu * là (ệ) chứ không phải (ị) nhé. Sao giọng nói của anh lại có vẻ gần cô như vậy?! Sở Mạt suy suy nghĩ nghĩ, đột nhiên nhớ ra, hình như lúc cô vào phòng không có đóng cửa!!! Không! Đóng! Cửa! Vậy chẳng phải lúc nãy…! Anh ấy đứng ở cửa! Nhìn thấy cô! Không hề có chút hình tượng nào! Ở trên giường! Như bị điên?! Suy nghĩ này vừa lóe lên, Sở Mạt liền hóa đá. ”Không phải tôi cố ý cắt ngang em… Khụ, vận động đâu.” Kỷ Tuân đứng ở cửa nhìn thấy người trên giường đột nhiên cứng lại, anh cố nén ý cười ở khóe môi, ”Nhưng mà mì nấu xong rồi, ông ngoại kêu tôi lên gọi em xuống ăn.” Bây giờ Sở Mạt chỉ có thở chứ không hít, cô nghẹn hồi lâu, một chữ cũng không nói được, lại càng không dám xoay đầu nhìn gương mặt của Kỷ Tuân. ”Vậy em tiếp tục… Vận động đi, tôi đi xuống trước.” Thấy Sở Mạt đã bất động, rốt cuộc Kỷ Tuân cũng không nhịn được cười lên, nhưng mà trước lúc anh vừa phát ra tiếng cười thì vô cùng tốt bụng đóng cửa phòng lại giùm Sở Mạt, còn dặn cô: ”Em cũng mau xuống đi, mì lạnh sẽ ăn không ngon. Còn nữa, em sắp thi Đại học rồi, nên chăm sóc bản thân tốt một chút.” Anh vừa dứt lời, âm thanh cánh cửa đóng lại cũng vang lên. Sở Mạt lại vùi mình vào chăn, vừa xấu hổ vừa tức giận, thiếu chút nữa thôi sẽ khóc lên. Cô vừa mới quen biết Kỷ Tuân hai ngày, nhưng cả hai ngày đều ở trước mặt anh làm trò cười lớn cho thiên hạ xem. Mất hết thể diện rồi! Vậy mà cô còn mong chờ anh ấy sẽ thích mình, thích cái quỷ gì nữa! ! !! !!! Ôi trời, sao lúc nãy cô lại không đóng cửa phòng chứ!?