Giờ Đang Nơi Đâu
Chương 81
(ĐÍNH CHÍNH: nơi làm việc của Tạ Trạch Ích chính xác là “đồn cảnh sát tại hội đồng khu tự quản Thượng Hải” được nhắc đến ở các chương mà trước đó mình chỉ để là “cục cảnh sát”. Rất xin lỗi các bạn vì sai sót của mình. Về sau thống nhất gọi hội đồng tức ngầm hiểu là “hội đồng khu tự quản”.)
***
Trời tối rất nhanh. Dưới bếp đang ninh canh, lửa than cháy âm ỉ trên lò bếp bùn trắng, tiếng sôi ùng ục như thể có người nào đó đang niệm kinh.
Thang máy ở bên ngoài chạy lên chạy xuống ầm ầm, một lúc sau lại biến thành tiếng chuông cửa. Lúc mở cửa thuận tiện bật đèn lên, Chân Chân vừa vào nhà đã chạy thẳng đến cuối hành lang, gọi về nhà họ Tiết bảo cho người tối nay đến đường Ferguson đón cô về.
Cúp máy, cô nàng bắt đầu nhìn Sở Vọng một lượt từ trên xuống dưới, hỏi như tra khảo phạm nhân: “Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, kháng cự sẽ bị nghiêm trị.”
“Thẳng thắn gì chứ?” Cô bật đèn hành lang lên, “Anh Tạ đâu rồi?”
“Lúc ở dưới lầu đúng lúc gặp Lâm đại thiếu, nói gì mà có chuyện quan trọng muốn hỏi anh ta. Hai người thần bí cái gì đó nên chị về một mình.” Chân Chân oán trách đôi câu, song vẫn không quên đề tài chính, “Nói nhanh, em và cậu Tạ là sao thế hả?”
Cô cười, “Cô út gửi em cho anh ta.”
“Dì Cát tính làm mối à?” Chân Chân gật đầu, “Vừa rồi chị đã tra khảo Tạ Trạch Ích, anh ta nói em đã từ chối anh ta, nên bây giờ là anh ta đơn phương theo đuổi…”
“Chị tin anh ta nói càn à. Em thì có tài đức gì?”
“Em? Em là một đứa đầu gỗ chính hiệu.”
“Đúng thế, nên xin Tiết tiểu thư tha cho em.”
“Di Nhã cũng nói dì Cát mà làm mối thì kiểu gì cũng thành. Em không phải là kẻ đầu gỗ thì là gì nữa, chẳng lẽ còn hy vọng đại tài tử họ Tư một bụng kinh thư, tài học đầy mình quay về cưới em?”
Cô ngẩng đầu suy nghĩ, sau đó nghiêm túc hỏi: “Chân Chân, chị thích gì ở Diệp Văn Dữ?”
“Anh ấy…” Chân Chân cũng nghiêm túc suy nghĩ, “Anh ấy rất tốt, chị không thể thiếu anh ấy được.”
“Ừ.”
“Ừ gì?”
“Em vẫn có thể sống tốt mà không cần ai cả. Em không trông mong có người chờ đợi em, cũng không mong người khác cứ phải sống có em.” Nếu như cô có khả năng sống yên ổn ở Thượng Hải, thì cô cũng không cần làm phiền đến Tạ Trạch Ích.
Chân Chân nhìn cô một lúc lâu, cuối cùng cười thành tiếng, “Biết vì sao chị cười không? Mấy hôm trước có một tờ báo nói, con người sinh ra đã không trọn vẹn, luôn tìm kiếm nửa kia của mình. Còn em có lẽ là sai lầm của tạo hóa, sinh ra đã là một cá thể hoàn chỉnh.”
“Không ai sinh ra đã hoàn chỉnh cả.”
“Nên em mới ép mình bỏ qua mặt không hoàn chỉnh của bản thân.”
“Không phải bỏ qua, mà là đã quen rồi.”
“Thôi, không muốn quản em nữa, em vui là được rồi.” Dừng một lúc, Chân Chân lại hỏi, “Lâm Tử Đồng đến xin tha à?”
Cô lắc đầu, “Anh ấy nói nhiều lắm, làm em phải suy ngẫm.”
“Từ nhỏ cha em đã thiên vị Doãn Yên, ngay đến chị cũng nhìn ra được. Về sau nghe nói đến hôn sự của em, chị cứ tưởng ông ấy thực sự yêu thương em, chỉ là cách nuôi dạy có vẻ nghiêm khắc mà thôi.” Chân Chân nói đến đây thì đột nhiên tức giận, “Bây giờ lại khiến em chịu thiệt như thế, đâu có xem em là con gái ông ta?”
“Cha em à…” Cô nhớ lại mấy câu bình luận trong sách sử, không khỏi nở nụ cười mỉa mai. Để xem, rồi ông ta sẽ phải mất mặt thôi.
“Sao thế?”
“Không có gì ạ.” Cô chớp mắt, “Đừng nói em nữa, nói chuyện của chị đi. Thi thế nào rồi?”
“Tiết tiểu thư chị đây trời sinh thông minh, đương nhiên làm bài rất tốt!” Nói rồi, cô lại hâm hực bảo: “Diệp Văn Dữ rớt môn liên tục, không dám đến Thượng Hải cùng chị, uổng phí một tờ vé tàu. Sao anh ta không theo chị gì hết vậy? Chị phát điên lên mất.”
Cô cười đau bụng, “Chị đâu phải là mẹ của anh ta! Trừ khi gả cho anh ta thì mới có thể nói người ta ‘đi theo vợ’ được.”
“Đừng có nhắc đến mẹ anh ấy nữa, chị đủ phiền lắm rồi.” Chân Chân sải bước đi ra hành lang, ngồi phịch xuống ghế mây, “Cha mẹ anh ấy giục anh ấy đến Thượng Hải, ra lệnh nếu trước cuối tháng này không đến thì sẽ ký tên anh ấy vào giấy đăng ký kết hôn. Đây là thời đại yêu đương tự do, ai còn nghe theo cha mẹ bà mai nữa?”
“Độc đoán thế á?”
“Chị ngờ là vì muốn trốn cha mẹ nên anh ấy mới cố tình thi rớt, lấy lý do ở lại Hương Cảng.”
“Làm gì có ai lấy tiền đồ của mình ra làm lý do?”
“Anh ấy là người vậy mà.” Chân Chân bĩu môi, nhưng ngoài mặt vẫn toát lên sự đắc ý kiêu ngạo, “Vẫn cứ có người thích anh ấy đấy.”
“Ai thế nhỉ?” Cô híp mắt cười hỏi.
“Là Thẩm tiểu thư kia kìa. Nếu không phải biết cô ta nghe ngóng về chị, thì việc gì chị phải vội vã về Thượng Hải thế này.” Vừa thấy Sở Vọng đưa mắt nhìn, cô lại nói tiếp, “Cô ta không cho người trong nhà biết anh ấy đã có bạn gái, nếu không chắc chắn cha mẹ cô ta sẽ không đồng ý. Nên cô ta ngầm nhờ người nghe ngóng xung quanh, nghe nói có một người là chị, coi như cô ta cũng có thủ đoạn đấy. Muốn chị tuyệt vọng? Xem Tiết Chân Chân chị là ai hả, cô ta không có cửa đâu.”
“Vậy chị định làm gì?”
“Muốn âm thầm giải quyết, há chẳng phải rất đúng dịp à?” Chân Chân nhướn mày, có vẻ nắm chắc phần thắng. Rồi cô nàng từ tốn mỉm cười, khoác tay Sở Vọng nói, “Tiết Chân Chân muốn cầu tam tiểu thư đây giúp một chuyện, có được không?”
“Có chuyện gì thì nói đi, đừng làm điệu bộ nữa.”
Chân Chân ra sức nháy mắt, “Sáng thứ Sáu tuần sau, Diệp Văn Dữ sẽ đến Thượng Hải. Trước khi anh ấy đến, Thẩm tiểu thư muốn rạch ròi mọi chuyện với chị.”
“Vậy thì sao? Thế xong việc rồi thì em làm người chứng giám cho hai người à?”
“Tối thứ Sáu, rạp hát Hồng Khẩu có chiếu Ba cô gái phản nghịch.”
“Hai người đi chơi, tìm em làm bóng đèn làm gì?”
“Cô ta đi cùng bạn mình, còn chị đi cùng bạn chị. Xem phim xong sẽ đến vũ trường Lộc Tước, để xem ai không dám đi.”
Sở Vọng cười phì, “Sao cứ như thể mọi người tụ tập đánh nhau vậy. Đầu tiên là thi xem bên nào khí thế nhất, sau đó là chém tay chặt chân rồi tự chọc mắt, cuối cùng nhảy vào chảo dầu, nếu ai không có gan chơi tới cùng thì phải chịu thua?”
“Có phải em đọc truyện kinh dị nhiều quá rồi không? Một câu thôi, có đi không!”
Cô ngáp, “Để em nghĩ đã.”
“Rốt cuộc là có đi không ——”
Chân Chân cù lét Sở Vọng, cả hai ngã ra ghế khúc khích cười đùa. Đúng lúc này điện thoại ở cuối hành lang đổ chuông, thì ra tài xế nhà họ Tiết đã đến, lúc này cô mới được giải cứu.
“Nhất định phải đến đấy nha.” Chân Chân trịnh trọng bỏ lại một câu rồi sải bước đẩy cửa đi vào thang máy.
Cô mở cửa sổ phòng ngủ, nhìn ra ngoài: chỉ thấy đèn xe của nhà họ Tiết chiếu sáng trong con ngõ chật hẹp, không thấy bóng dáng Tạ Trạch Ích và Lâm Tử Đồng đâu, cũng không thấy ai về. Một tiếng sau mới có người điện thoại đến dặn cô ăn trước đi, cậu Tạ có chuyện phải làm, bảo cô nhớ chốt kỹ cửa nẻo rồi đi ngủ sớm, không cần phải chờ anh.
***
Ngày hôm ấy sau khi Chân Chân và Lâm Tử Đồng đến, Tạ Trạch Ích đột nhiên trở nên bận rộn. Suốt một tuần liền không hề thấy anh về, nhưng cứ đến giờ cơm là lại có một người thím Quảng Đông đến đưa đồ ăn cho cô.
Đồ Quảng thím ấy làm ăn cũng khá ngon. Nhưng theo cô thấy, đưa bữa này rồi đưa bữa tiếp trông cứ như cơm thăm tù vậy.
May mà tới sáng thứ Hai, tình hình đã có tiến triển.
Máy pha cà phê không pha ra cà phê mà chỉ có mỗi nước lọc, lại còn phát ra âm thanh như băng cát-xét khiến người ta sợ hãi, thậm chí cô rất nghi ngờ không biết có phải mình đã làm hỏng máy pha cà phê hay không. Còn bơ Devonshire cũng bị cô làm vương vãi khắp bàn. Tay chân lóng ngóng ăn cháo chân giò của thím người Quảng rồi vội vã đi thang máy xuống lầu, dù thở phào nhưng vẫn thấy khó chịu bức bối.
Vẫn là chiếc xe quen thuộc ấy, nhưng người ngồi ở ghế lái lại chẳng phải là Tạ Trạch Ích, thay vào đó là một thiếu úy người Anh mặt nhỏ, tóc nâu mắt nâu.
“Hi. Gần đây Tạ đang bận chuyện thăng cấp nên bảo tôi đến đưa đón cô gái phương Đông đáng yêu giúp mình.”
Gần đây “người phương Tây” ở Thượng Hải đã bị yêu hóa* rất nhiều. Đột nhiên có một người Tây đến làm tài xế, khiến cô không ít thì nhiều cảm thấy quá đỗi thần kỳ. Có điều chiếc xe màu đen và gương mặt người Anh đem lại cho cô cảm giác quen thuộc như khi thuê xe ở Luân Đôn, coi như là có chút an ủi.
(*Yêu hóa: là cách nói chỉ hành động gieo rắc vào đầu người dân rằng kẻ thù (thường là chính trị) là những kẻ xấu xa đến xâm lược phá hoại.)
“Linzy,” Người Anh lịch thiệp tự giới thiệu mình, và cô cũng không thể làm mất phép tắc Trung Hoa. Nhưng cô thực sự rất tò mò, lại hỏi, “Tạ cho anh lợi lộc gì vậy?”
Câu trả lời của thiếu úy như Tạ Trạch Ích phiên bản khác vậy. Có lẽ do suốt ngày đi theo anh quen rồi, nên đến giọng Anh nghe cũng rất quen tai: “Nguyện cống hiến hết mình vì các quý cô, nhất là cô gái đáng yêu như cô đây. Cứ gọi tôi là Benjamin.”
“…”
“Có phải nghe rất giống tên Do Thái không?”
“Giống tên Mỹ hơn.”
“Ôi đừng nói như thế! Bọn họ nói tiếng Anh quá tệ, cô nói vậy tôi sẽ giận đấy.” Ông anh kia õng ẹo khiến cô có cảm giác anh ta khá “gay”.
“Vậy người Do Thái thì sao?” Cô cũng rất muốn xem xem người Do Thái như thế nào trong mắt người châu Âu trước khi xảy ra chiến tranh thế giới thứ hai.
“Là thương nhân tham lam.” Anh ta vắt hết óc nghĩ ngợi, nhưng cũng không tìm được từ gì thích hợp, thế là chán nản nói: “Có điều không có xung đột lợi ích lớn với chúng tôi. Người Mỹ cũng nói tiếng Anh như bọn tôi nhưng lại cứ tỏ vẻ thượng đẳng, tôi ghét người Mỹ.”
“…” Thì ra là kẻ nhỏ mọn tức giận vì bọn họ đã thắng cuộc nội chiến Hoa Kỳ.
Nếu so về tài ăn nói thì rõ ràng Benjamin không bằng cấp trên của anh ta. Miễn cưỡng trò chuyện mấy câu, Benjamin rơi vào thế xấu hổ, cố gắng tìm nhiều đề tài; còn cô chỉ muốn đánh một giấc, nhưng chỉ có thể lúng túng và cố giữ lễ phép trò chuyện với anh ta.
Sau khi người thím Quảng Đông và thiếu úy Benjamin xuất hiện, trên đường từ đường vượt giới đi đến phòng thí nghiệm, cô luôn có cảm giác có lẽ sẽ có vài người kỳ quái đột nhiên nhảy ra, ví dụ như nhân viên đưa đồ ăn trưa hoặc người tiếp năng lượng, rồi cũng nói với cô: “Tạ Trạch Ích bảo tôi đến chăm sóc cô. Có ngạc nhiên không?”
Xét về mức độ nào đó mà nói, Tạ Trạch Ích đúng là có thể lấy một địch năm, là một nhân tài hiếm có.
Cô tới sớm 15 phút. Vừa bước vào cửa phòng thí nghiệm thì trông thấy mấy thành viên của tổ G hôm đó giễu cợt Bohr cũng có mặt, đang trò chuyện với mấy nhà toán học. Cô mỉm cười chào buổi sáng, đúng lúc này chợt có thành viên tổ G quay sang nhìn cô, vẻ mặt mất thiện cảm cúi đầu xì xào bàn tán.
Cô nghe được lõm bõm vài từ làm nhục quốc tịch, thế là lập tức bước đến, không chút khách khí hỏi: “Sao không nói thẳng trước mặt tôi?”
Bọn họ tức giận, cũng chẳng mảy may kiêng nể gì nữa: “Quốc gia của cô, ngoài nha phiến, giang mai và quân đội thối nát ra thì chẳng có cái quái gì cả.”
Người nói câu trên là một người Áo. Cô lập tức dùng tiếng Đức phản bác: “Vậy thì điều gì đã thu hút anh đến đây? Chẳng lẽ là nha phiến? Hay là giang mai? Không lẽ là quân đội thối nát?”
Người nọ trợn mắt nhìn cô, cầm một tờ báo Thượng Hải tiếng Anh đập mạnh xuống bàn trước mặt cô.
Cô cầm lên đọc, trên đó viết:
Vào ngày mồng 3 tháng 2 sau khi đại sứ quán Anh tại Trung Quốc yêu cầu thành lập trạm tiếp nhận và truyền phát sóng dài điều khiển tự động ở Thượng Hải, yêu cầu tăng thêm 3.000 cảnh sát Anh ở tô giới, thì Nhật Bản cũng đã nộp đơn xin thành lập một trạm vô tuyến sóng dài độc lập, đồng thời cũng yêu cầu tăng thêm hạm đội chung ở Thượng Hải.
Không có lý do vì sao.
Cô kiểm tra đi kiểm tra lại, bỗng nhiên cảm thấy xâm xoàng.
Oppenheimer đóng cửa cách âm lại cái “sầm ——”, đi tới giật lấy tờ báo trong tay cô, sau đó không chút khách khí xách cổ áo người Áo, giật mạnh nói: “Các người có bản lĩnh thì tự đi mà làm ra máy do Uranium đi, còn cần xây dựng đài vô tuyến sóng dài cấp cao, cầu cứu trường Vật lý Hóa học Paris giúp đỡ làm gì hả? Nói đi!”
Người kia bị anh túm chặt tới mức mặt đỏ tía tai, hai người ở phía sau muốn đẩy Oppenheimer ra, nhưng lại bị Fermi ngăn cản.
Người Áo cũng tức giận hét lớn: “Đúng thế! Bọn tôi không có bản lĩnh đấy, không bao giờ có tiền đồ được như đất nước này ——”
“Anh không có bản lĩnh thì còn đến làm gì!”
“Thế thì các người có bản lĩnh gì hả? Chiếm cứ tài nguyên tốt nhất, nhưng các người đã làm gì?!”
…
Tai trái là tiếng Đức giọng Áo, tai phải là tiếng Đức tiêu chuẩn, hai bên cãi nhau khiến đầu cô như muốn nứt toác.
“Đừng ồn nữa.” Cô kéo Oppenheimer lại, nhưng bị anh đẩy ra đụng trúng bàn. Mặc kệ vết thương, cô cố kéo bàn tay Oppenheimer đang nắm lấy cổ áo người Áo, nhưng bất chợt lại bị hất ra.
Trong phòng thí nghiệm loạn cào cào, cô dứt khoát ôm lấy máy tính cầm tay rồi leo lên trên bàn thí nghiệm, giơ cao thứ trong tay: “Tôi cảnh cáo các anh một lần cuối cùng, nếu còn làm ồn nữa thì tôi sẽ ném máy tính.”
Cô không định ném thật. Cô biết để có được hai chiếc máy này không dễ, cô còn xót hơn tất cả mọi người đang có mặt ở đây, cũng biết rõ hơn ai hết: tầm quan trọng của việc mọi người hòa thuận còn lâu mới bằng chiếc máy tính này.
Nhưng bọn họ không thèm nhìn cô, vẫn cãi cọ xúm vào đánh nhau. Hơn nữa còn có một chiếc giày không biết từ đâu bay tới, đập trúng vào bắp chân cô.
Cô không đề phòng nên lập tức ngã dúi tới trước, té xuống khỏi mặt bàn, máy tính cũng theo đó trượt khỏi tay cô ——
Trong thời khắc mấu chốt là người và máy cùng rơi tự do, mà máy tính có xu hướng rơi trước cả cô, thì tất cả mọi người không chút do dự lao về phía máy tính, cuối cùng cũng xả thân bảo vệ được nó.
Lâm Trí bị mọi người lựa chọn vứt bỏ lập tức té ngã. Trước khi rơi xuống đất, cô mở to hai mắt nhìn chằm chằm máy tính, sau khi thấy có người giơ tay ôm nó thì mới thở phào một hơi, để mặc đầu mình đập vào cạnh bàn.
Trán lập tức bị trầy xước sưng đỏ. Xoa eo và cánh tay, cô cố gắng bò dậy. Lúc này mọi người mới hoàn hồn, lập tức đi tới hỏi an cô “có đau không” “có cần đi bệnh viện không” “băng bó lại đi” vân vân.
Phòng thí nghiệm từ trạng thái lộn xộn thứ nhất tiến vào trạng thái lộn xộn thứ hai. Cô ôm trán hét to mới có thể làm cả phòng yên ắng lại. Ngay sau đó, cô nắm cổ tay của người Áo kéo anh ta lại gần, chỉ vào đồng hồ thủy tinh trên cổ tay anh ta: “Nếu tức tối gì thì cho anh thời gian ba phút sắp xếp lời nói. Nhân lúc Bohr chưa tới, nhanh lên ——”
Người bị bệnh luôn có được một vài đặc quyền đặc biệt.
Tổ G vốn ôm một bụng oán hận không thể phát tiết, nhưng sau trận oánh lộn suýt nữa làm hỏng dụng cụ quý giá và làm nữ đồng nghiệp bị thương, cuối cùng anh ta cũng bộc phát: “Cuối tuần trước có người làm thí nghiệm phóng nổ ở sân bóng, bị bên ngoài biết được. Nên chúng tôi muốn sớm tìm ra nguồn Uranium ổn định hơn, dựng một nhà máy tinh luyện gần đó, như thế thì toàn bộ phòng thí nghiệm của chúng ta có thể chuyển đến nơi khác khuất hơn!” Hai mắt anh ta đỏ ngẩu, ngẩng đầu lên nhìn mọi người trong tổ I: “Đến lúc đó, các người muốn cho nổ thế nào thì cứ nổ, không lo bị hạn chế ——”
Nghe xong lời ấy, tất cả mọi người ở tổ I như bầy sói đói thấy được mồi ngon trước mắt, hai mắt lập tức sáng bừng.
Anh ta vừa dứt lời thì có người đứng ở cửa vỗ tay.
Ngoái đầu lại, không biết Bohr đã mở cửa đi vào từ bao giờ, cũng rất nhẹ nhàng khép cửa lại, vô cùng chu đáo không làm ảnh hưởng đến bất cứ ai, vẫn cứ im lặng dựa vào cửa cách âm dự thính.
Ông ấy đứng trong bóng tối nên khó mà nhận ra biểu cảm lúc này. Nhưng giọng của ông lại vô cùng điềm tĩnh: “Phát ngôn của cậu rất xuất sắc.”
Tất cả rùng mình.
Ông nhìn Sở Vọng: “Có lúc Bohr thích đến sớm năm phút. Xem ra em cũng không giỏi môn xác suất lắm.”
Cô ôm đầu nhìn thẳng vào ông, một luồng khí lạnh từ gan bàn chân chạy thẳng lên trên.
Rồi ông nói tiếp: “Oppenheimer và Fermi tụ tập đám đông đánh nhau, trừ nửa lương tháng này. Còn những người khác ở tổ I, trừ 40 đồng.”
Fermi không phản bác. Oppenheimer sau khi nhẩm tính thì nói: “Tiền thuê nhà một tháng của tôi là 110 đồng. Trừ nửa lương thì tháng sau tôi biết ăn gì?”
“Cãi lại tổ trưởng, trừ 10 đồng nữa. Tôi kiến nghị tháng sau cậu nên chuyển đến Hạp Bắc, như thế còn có thể tiết kiệm được 90 đồng để tiền ăn cơm uống rượu.”
Mọi người cười phá lên, chỉ có Sở Vọng là cảm thấy tức ngực.
“Linzy suýt làm hỏng dụng cụ quý giá, cũng tính thăm dò tiến triển của thí nghiệm của tổ G, trừ hết lương tháng này. Em có thể chuyển đến Hạp Bắc với Oppenheimer, coi như có bạn đi cùng.”
Có người ở tổ G cười nói: “Linzy thì cần gì lo, cô ấy có bạn trai người Anh giàu lắm.”
Cô ngoái đầu trợn mắt với người kia.
Bohr lại nói tiếp: “Tổ G, tụ tập đám đông khiêu khích tổ I, toàn bộ trừ 50 đồng tiền lương tháng này.”
Người ở tổ G rền rĩ: “Anh đâu phải là tổ trưởng của bọn tôi, không có quyền can thiệp vào tổ G chúng tôi!”
Bohr cười gật đầu: “Tôi sẽ báo cáo lại với tổ trưởng của các anh chị. Có điều tôi đây rất đắt, phí báo lại: mỗi người trừ 10 đồng.”
Tổ G dừng công kích, lập tức tản đi.
Đợi người ở tổ G rời đi hết, Bohr mới bước ra từ trong góc tối, nhìn xoáy vào Fermi, mang theo khí thế áp đảo đi tới trước mặt anh ta, gần như mũi dán mũi, từng âm tiết như thốt ra từ mũi: “Tôi hy vọng cậu có thể nói cho tôi biết, cuối tuần trước cậu đã làm gì ở sân bóng?”
“À, tôi cũng muốn báo cáo sớm với anh đây, đáng tiếc người Đan Mạch không đi làm cuối tuần,” Fermi cũng mỉm cười, không chút yếu thế nói: “Tôi đã thử sửa đổi phương pháp kích nổ của thuốc nổ thông thường, tôi nghĩ rằng phương án này có vẻ khả thi.”
“Vẽ tôi xem.”
Anh ta lập tức đi đến trước bảng đen, vẽ một khuôn thuốc nổ bình thường: nguồn kích lửa nằm ở bên trong, vỏ thuốc nổ nằm bên ngoài, cũng đưa ra một phép tính chịu lực đơn giản, rồi anh ta nói: “Đây là kiểu bình thường”.
Rồi sau đó anh ta thay đổi kết cấu, đưa vỏ thuốc nổ vào trong, bên ngoài lại vẽ một vòng quanh vỏ thuốc nổ, tay chỉ vào giữa, nói, “Nếu thứ chúng ta cần là mật độ tăng nhanh tức thời, thì điều đó có thể đạt được bằng cách ưu tiên kích nổ bên ngoài.”
Sở Vọng khẽ nhíu mày. Nếu đã nghĩ đến được phương pháp này thì còn phải nói tới một lý thuyết khác: mặt trời bắn ra nơtron trên bề mặt trái đất, và nơtron tồn tại mọi nơi trên bề mặt trái đất. Nhưng nếu như vậy thì sẽ kéo dài thời gian đi từ lý thuyết đến thí nghiệm. Cô lắc đầu: “Tôi nghĩ bây giờ không nên bỏ qua mô hình kiểu súng.”
“Chắc chắn có đủ nơtron trên bề mặt để phân hạch.” Anh ta nghiến răng.
“Cậu chắc chắn một trăm phần trăm, hay mới chỉ là suy nghĩ?” Bohr hỏi.
“Nếu chúng ta có thể có chạy thí nghiệm toàn diện một lần thì nhất định có thể chứng minh được.”
“Vì vậy cậu đã đem tiền đồ cả mọi người ra làm thí nghiệm?” Bohr cười nhạt, “Vậy cậu có thành công không, đã xác nhận được chưa?”
“Sắp xác nhận được rồi.”
“Cậu có biết là chúng ta chỉ có một cơ hội cho một vụ nổ thử nghiệm ở Thượng Hải không? Và nó chỉ có thể được thực hiện sau khi tổ G thăm dò thành công?”
“Tôi biết. Nhưng nếu không có lần nổ thử đầu tiên, thì làm sao có thể thúc đẩy đám vô năng không cầu tiến của tổ G tìm kiếm nhanh hơn?”
Bohr tức giận, lồng ngực phập phồng: “Enrico Fermi!”
Anh ta tự biết mình đã sai nên ngoan ngoãn đứng im.
“Bắt đầu từ ngày mai, cậu tạm thời rời khỏi phòng thí nghiệm, làm giám sát viên hai tháng. Tôi muốn cậu hiểu rõ tầm quan trọng của việc giữ bí mật hiệp thương.”
Sở Vọng đi tới trước, đang định lên tiếng thì bị Oppenheimer nắm cổ áo kéo lui sau.
“Rồi các người sẽ sớm hối hận vì không nghe theo ý kiến của tôi.” Fermi mỉm cười xoay người lại, bước nhanh đẩy cửa đi ra ngoài, xuống tầng hai báo danh.
***
Vì tin dữ của sáng ngày thứ Hai, nên trong tuần đó cả phòng thí nghiệm sống trong bầu không khí nặng nề. Còn cô lại chịu một sự hành hạ đau khổ khác: Cô có thể xác nhận lý thuyết mà Fermi nói là chính xác, cũng như tính khả thi của thí nghiệm, nhưng dù ở đời sau khi đã xác nhận bề mặt trái đất có đủ nơtron để dẫn đến phản ứng dây chuyền, thì bom nguyên tử loại nổ và bom hydro vẫn chưa chắc đã phát nổ.
Nên tất thảy chỉ có thể làm từng bước một. Cô không thể gánh vác được nguy hiểm nếu bom không nổ.
Khi mọi người ở trong phòng thí nghiệm đang chịu giày vò cả đầu óc lẫn tinh thần, thì tình hình bên ngoài phòng thí nghiệm cũng trở nên ngày càng tệ hại. Nhiều nhà báo Thượng Hải trắng trợn tuyên truyền: chính phủ Nam Kinh muốn phê duyệt yêu cầu xây đài vô tuyến sóng dài và tăng thêm hạm đội chung của Nhật Bản.
Nam Kinh mãi không thể đối đầu trước sự hùng mạnh của Nhật.
Suốt một tuần liền cô cứ lo khi người Anh đàm phán với Nam Kinh, liệu có vì thế mà trở mặt với Nam Kinh, hạ quyết tâm bắn một quả pháo, biến cả Trung Quốc thành Hương Cảng thứ hai không.
Cô quá bé nhỏ, chuyện có thể làm được lại quá ít. Đời trước việc học của cô thuận buồm xuôi gió, ngoài việc đến Mỹ học nghiên cứu, bị giáo sư chỉ thẳng mặt mắng mấy tháng vì bài luận văn đầu tiên, thì cô chưa bao giờ tuyệt vọng đến mức này.
Là tuyệt vọng hơn cả việc trời sập.
Kết thúc lần bắn thử cuối tuần trước, ngoài Nhật Bản ra, chắc chắn có rất nhiều người đang theo dõi viện nghiên cứu. Bọn họ không có nhiều thời gian, mà đất nước của cô vẫn cứ như một viên đá thô, dù nước chảy đá mòn thì cũng không có hy vọng.
Nhất định phải có một thời cơ.
Là thời cơ khiến mọi người bùng nổ gào thét; để nhân viên đang mơ màng trở thành mục tiêu công kích, để bọn họ biết tên đã vào cung.
Cũng không biết có phải bây giờ cô đang bị thần kinh hay không, mà dạo gần đây khi đi trên đường, cô luôn cảm thấy có vô số cặp mắt nấp trong bóng tối theo dõi nhất cử nhất động của mình. Thậm chí cả lúc ngủ cũng vậy: có lẽ trong phòng có một lỗ trống nào đó, có người xuyên qua lỗ nhìn cô chăm chú. Dù là lúc tắm, lúc ăn hay lúc ngủ… không lúc nào là cô lơi là cảnh giác.
Cô đến hội đồng gọi điện thoại một lần, nhưng bên kia chỉ bảo Tạ Trạch Ích vẫn chưa đi công tác về.
Mỗi ngày ra vào đường Ferguson vẫn là người thím Quảng Đông kia, đưa đón cô vẫn là thiếu úy trẻ tuổi nọ.
Tạ Trạch Ích từng gọi điện cho cô một lần, là vào chiều thứ Năm khi cô đến hội đồng gọi điện. Ở đầu dây anh vẫn nói chuyện cười cợt như thường, thế là cô kết luận người này chỉ đang hỏi thăm cô có khỏe không, nên dùng tốc độ ánh sáng chào tạm biệt anh.
Trước khi cúp máy, Tạ Trạch Ích đột nhiên hỏi: “Em gọi điện tìm tôi à? Có chuyện gì hả?”
Cô suy nghĩ rồi đáp: “Tối mai tôi có chuyện phải ra ngoài với bạn.”
“Về trễ lắm sao?”
“Cũng không hẳn. Nên tôi muốn hỏi là, buổi tối người thiếu úy kia có thể đến đón tôi về được không?”
“Nếu trước mười giờ thì chắc là được. Còn nếu trễ hơn nữa, thì bốn giờ sáng mốt tôi sẽ có mặt ở Thượng Hải.”
“Mười giờ.” Cô nắm ống nghe, nói, “Nhất định có thể về trước mười giờ.”
Anh ở đầu dây cười khẽ, “Vậy thì để tôi gọi điện nói cậu ta.”
“Cám ơn anh, tạm biệt.”
“Đi chơi với bạn vui vẻ.”
Truyện khác cùng thể loại
9 chương
70 chương
11 chương
315 chương
37 chương
61 chương