Giờ Đang Nơi Đâu
Chương 134
Từng rương hành lý được chất lên kho hàng khoang hạng nhất.
Từ di sản, đồ cưới tới chuyện to nhỏ hôn lễ hay cả việc về Hương Cảng… Mọi chuyện gộp lại với nhau dồn dập là thế, nhưng biệt thự bà Cát không hề tỏ ra cuống cuồng.
Mọi việc được làm từng bước một, tiến hành đâu vào đấy.
Nhìn ngoài vào rất có thứ tự – là kết quả của một phen vất vả chuẩn bị ngày trước.
Trên đường đi, mọi người ở trong khoang thuyền đều bàn tán chuyện hôn lễ.
Di Nhã không giấu giếm sự ghen tị với cô: “Cả thế giới đều xôn xao chuyện của Linzy, còn nó thì suốt ngày chỉ biết ngẩn người.”
“Nếu cháu có thể nhận bằng tốt nghiệp đại học lúc 15 tuổi, một tháng có hơn một trăm ngàn tiền lương, thường xuyên nhận được tiền thưởng trị giá 150 đồng cu-ron Thụy Điển, lại còn nổi tiếng khắp nơi, thì vào lúc này khéo cũng chỉ có thể trốn trong nhà phơi nắng mà thôi.” Bà Cát nói.
“Đó là bao nhiêu tiền ạ?”
“Bốn mươi ngàn đô la Mỹ, tám trăm ngàn đồng bạc, là tổng tiền lương của 800 người trung lưu Mỹ trong một năm.”
Trong tiếng thán phục của mọi người, Sở Vọng le lưỡi chạy thẳng ra ngoài ban công phơi nắng.
Đấy cũng là một kiểu học vấn và bản lĩnh, có điều không phải là bản lĩnh của cô.
Cô miễn cưỡng lắm mới không để thời kỳ gian nan nhất ngày trước trở nên tệ hại. Nay phải rời khỏi biệt thự của cô út rồi đến bên cạnh Tạ Trạch Ích, thật sự là rất thoải mái.
Nhưng khi nhìn những cơn sóng cuồn cuộn ngoài đại dương mênh mông, lần đầu tiên cô cảm thấy bất định.
Thư của Từ Thiếu KHiêm gửi đến rất ít, cũng chỉ là những câu hỏi bình thường song lần nào cũng khắc sâu trong lòng cô.
Cô đâu chỉ đi quá thời đại một bước. Bất cứ môn học hay văn bằng nào ở thời đại này cũng không có ý nghĩa lớn với cô.
Nhưng với Từ Thiếu Khiêm, cô luôn có cảm giác dù mình tu luyện cả đời cũng không thể tốt nghiệp được.
Nếu hỏi cô bây giờ cảm nhận của cô trước khi gặp Tạ Trạch Ích là gì, thì cô sẽ nói —— Giống như vào cái đêm trước khi kết thúc kỳ nghỉ đông, vì vẫn chưa hoàn thành bài tập về nhà nên phải đốt đèn vùi đầu làm bài, nhưng rồi phát hiện dù có thức tới sáng cũng không thể hoàn thành suôn sẻ.
Trong khoảnh khắc khi anh quay lưng lại với cô và Lương Chương, hỏi một câu đủ chấn động đất trời: “Phương trình năng lượng khối là gì?”, từ lúc đó trong đáy lòng cô đã bắt đầu e ngại, và cũng biết một điều: Người trước mặt đây, cô kính nể anh ấy. Nhưng cuối cùng, chính người luôn chu đáo nhất là Từ Thiếu Khiêm lại đi một bước điên rồ với cô, thậm chí còn kéo theo rất nhiều học giả hàng đầu điên theo cô.
Nếu như trút bỏ đi mọi thứ mà thân phận của Lâm Sở Vọng đem lại cho cô, chỉ là một Lâm Trí đơn thuần, thì có lẽ cô cũng chỉ có một lựa chọn.
Cô gấp gáp muốn được anh thừa nhận, cũng như người học trò ngây thơ khát vọng muốn được giáo viên thừa nhận vậy.
Không liên quan đến hôn lễ, cũng không liên quan đến tính nghi thức dối trá là ai sẽ nắm tay cô đưa cô đến với Tạ Trạch Ích; dù người nắm tay cô bước vào nhà thờ là thống đốc nào đó, bá tước nào đó, thậm chí là tổng thống đời thứ năm nào đó, thì cô cũng không thành vấn đề.
Thậm chí cô cũng không ngại một mình bước về phía Tạ Trạch Ích, dù gì đối với cô thì thời đại này cũng là một kiểu dị loại, nên từ sâu trong đáy lòng cô không hề quan tâm ánh mắt của người ngoài như thế nào.
Nhưng cô lại khẩn thiết muốn một cái gật đầu hoặc một nụ cười từ Từ Thiếu Khiêm, nói với cô rằng: vào lúc này, tôi vẫn thừa nhận sự tồn tại của em ở thời đại này.
Cô vẫn còn tiến về phía trước.
Chỉ một câu nói đó cũng sẽ khiến cô có đủ dũng khí tiếp bước trong cảm giác tội lỗi không ai biết và phủ định bản thân mình.
***
Trong vòng ba ngày, không chỉ dưới một lần Di Nhã lải nhải truyền đại với cô sự kỳ vọng to lớn của nhà họ Tạ ở rất nhiều phương diện, mà quan trọng nhất vẫn là chuyện sinh con.
Lại còn nói với cô, dựa theo tính cách của các mẹ hai ba tư năm trong nhà cô ấy, vì để gặp cô dâu sớm nên có lẽ sẽ nổi tính con gái, đầu tiên là tìm hơn mười chiếc xe rồi đồng loạt xuất hiện ở trên bến tàu để so bề tài sắc.
Nên lúc sắp xuống thuyền, Di Nhã còn cố ý hỏi: “Lúc này có muốn lén đi theo mình trốn bọn họ, đến xem nhà mới của cha mình trước không?”
Cô nghĩ rồi đáp: “Mình muốn đi xem viện khoa học trước.”
Có lẽ Di Nhã không hiểu nổi viện khoa học thì có gì hay ho để xem hơn là căn nhà sang trọng, thế là cụt hứng.
Bà Cát liếc nhìn cô rồi nói với Di Nhã: “Nhà vẫn ở đó, có chạy đi đâu đâu.”
Di Nhã nói, “Chứ bảo tàng có thể mọc chân chạy được hả dì?”
“Ở đó viết tên mình đấy, không dám không tôn trọng.”
Cũng không phải là viết tên cô sao, dù viết thêm tên của Tạ Trạch Ích thì một tòa nhà to lớn không khác gì đền thờ trinh tiết cứ thế sừng sững xuất hiện trước mặt Từ Thiếu Khiêm. Không biết còn bao nhiêu người còn nhớ vụ bê bối do chị Từ gây nên, có lẽ sẽ lại bị mọi người nhắc đến sau khi cô và Từ, Lương nhận giải thưởng, trở thành vết nhơ to lớn trong đời cô, hoặc là hủy hoại thành tựu nghiệp học của cô, là bằng chứng lớn nhất tố cáo cô chỉ là loài hoa chùm gửi. Ai biết được sẽ thế nào chứ? Dù gì cô cũng không quan tâm lắm.
Nhưng Từ Thiếu Khiêm là người ở thời đại này, anh phải đặt mình vào cái hộp nơi đây. Không biết anh sẽ bị chỉ trích thế nào khi nhìn tòa nhà cao tầng trước mặt trong lúc giảng bài cho học sinh.
Chỉ là cô sốt ruột muốn nhận được ý kiến của giáo sư về bản thảo luận văn mà thôi.
Bà Cát khoát tay, “Kệ nó đi, mấy hôm nay ở trên thuyền chơi với cháu cũng đủ rồi, để nó được yên tĩnh một lát.” Nói đoạn, bà khoác áo choàng màu cọ lên vai cô rồi đưa túi cho cô, để nhân viên trên thuyền dẫn cô rời đi theo lối đi riêng.
Trong chiếc xe Buick màu đen trên bến, tài xế không ngừng rôm rả về chuyện hãng xe taxi nào mới mở, xe taxi nào mới nhập thêm… Tiếng Quảng đây mà, cô nghe mà ngỡ như đã cách một đời.
Viện vật lý cũng có học viện riêng, tòa nhà cao tám tầng vừa được xây xong, ở trên tầng cao nhất viết tám chữ lớn tên cô, trông mà hốt hoảng.
Cô trả tiền xe lẫn tiền típ cho tài xế rồi đẩy cửa đi xuống.
Hình như chỉ mới vào giờ học, vài nữ sinh trễ giờ thở hổn hển chạy vào trường. Cô đi theo phía sau các cô gái ấy, bước chân vào trường học mới toanh.
Không ít giáo sư mới đã được mời đến. Cô chậm rãi bước đi trên hành lang tầng một, đi qua mười hai lớp học lớn, lớp nào cũng chật ních sinh viên với màu da khác nhau. Cô dừng lại lắng nghe một hồi, hình như là sinh viên năm nhất. Cô mỉm cười, thật là tốt quá. Lại bước gần một bước với lý tưởng ban đầu của anh rồi.
Lúc đến tầng hai, đang định tìm ai đó hỏi thì chợt trông thấy một phòng học tối om.
Bây giờ đang là ban ngày, rèm cửa trong lớp được thả xuống che hết cửa sổ, chỉ để lại một cửa sổ cao cỡ một người, làm ánh sáng ngoài hành lang hắt vào. Qua khung cửa sổ ấy, cô có thể cảm nhận được ánh sáng trong phòng liên tục nhấp nháy. Cô lại gần nhìn, thì ra đang chiếu phim.
Vẫn chưa có ai chú ý đến cô, vì vậy cô đứng ở góc cửa sổ và quan sát cẩn thận – trên màn hình, Freder đang luống cuống nói với Johann Fredersen: “Cha, cha có biết bị cha đuổi việc có nghĩa là gì không? Có nghĩa là đi vào lòng đất!”*
(*Bộ phim ở đây là phim Metropoli Thành phố tương lai kể về Johann Fredersen – vị chúa tể tàn bạo cai trị một thành phố công nghiệp khổng lồ trong tương lai. Nhưng dưới vẻ bề ngoài hào nhoáng của thành phố tưởng tượng này là vô khối công nhân làm việc cực nhọc dưới những điều kiện phi nhân tính. Con trai của Fredersen đã nhận ra những điều kiện làm việc quá khủng khiếp của công nhân và anh bắt đầu vận động một cuộc nổi dậy chống lại người cha tàn bạo của mình.)
Tại chỗ nấc thang cao nhất, một nam sinh đang cầm cầm máy chiếu trong tay không ngừng phấn khích.
Bên dưới màn hình, ở góc trong cùng hàng đầu tiên, Từ Thiếu Khiêm đối diện chếch với khung cửa sổ nơi cô đang đứng, ngồi nghiêng sau bục giảng tập trung xem phim cùng học sinh của mình. Hàng mi anh chau lại, mảng sáng mảng tối giao nhau trên mặt anh, biểu cảm cực kỳ nghiêm túc.
Cô lặng lẽ đẩy cửa ra, đi vào phòng học.
Trong phòng không còn ghế, ở cuối lớp có rất nhiều học sinh không tìm được chỗ ngồi, không biết là do bị bộ phim thu hút hay bị Từ Thiếu Khiêm thu hút.
Cô đi đến đứng vào giữa bọn họ, làm mấy người xung quanh ngoái đầu nhìn.
Chỉ có vị trí của Từ Thiếu Khiêm là có thể nhìn bao quát được khắp lớp. Trong chớp mắt cô ngồi xuống, cô cảm thấy Từ Thiếu Khiêm nghiêng đầu, tầm nhìn thoáng dừng lại trên mặt cô.
Một giây, hai giây…
Sau hai giây, Từ Thiếu Khiêm lập tức xoay đầu đi tiếp tục xem phim, cứ như cô chỉ là một học sinh vào trễ.
Trong hai giây đó, cô nghe thấy mấy nữ sinh xung quanh tuổi tác xấp xỉ cô khẽ hô lên, ríu rít: “Ánh mắt của giáo sư lạnh lẽo thật đấy.”
Cô cười thầm: Quả nhiên vẫn có không ít người đến vì phong độ của Từ Thiếu Khiêm.
Xung quanh có một nam sinh bất mãn nói: “Bộ phim nhựa này là hàng hiếm đấy. Tiết của giáo sư cũng không thoải mái như vậy đâu, chuẩn bị tinh thần đợi hết phim thì bị tra hỏi đi.”
Nữ sinh hỏi ngược lại: “Ví dụ như?”
Nam sinh nói: “Ví dụ như vì sao một bộ phim mang ý nghĩa tôn giáo lại xuất hiện trong lớp vật lý?”
Sở Vọng vui vẻ gật đầu: đúng là thầy nghiêm rèn ra trò giỏi, xem ra trong lớp vẫn không thiếu học sinh xuất sắc.
Nghe cậu nam sinh nói xong, các cô gái lập tức im lặng, tập trung hết tinh thần vào bộ phim.
Sở Vọng lại cảm thấy, trong hai tháng kể từ cuộc Đại suy thoái, việc chiếu bộ phim bị biên tập chỉnh sửa nhiều lần này mang đầy ý nghĩa giáo dục kiểu Từ Thiếu Khiêm.
Cô cũng im lặng tập trung giống mọi người trong lớp, không biết đây là lần thứ bao nhiêu ôn lại bộ phim kinh điển của thời đại phim câm, có tầm ảnh hưởng đến hơn 100 bộ phim khoa học viễn tưởng trong tương lai, thỉnh thoảng lại nghe mọi người chấn động hô lên trước hiệu ứng đặc biệt do người Đức tạo ra, thậm chí còn có người hỏi: “Có thật thành phố châu Âu có rất nhiều tòa nhà chọc trời, đường cao tốc nằm trên bầu trời, máy bay qua lại giữa các tòa nhà không?”
Những học sinh từng thấy tận mắt đều cười cậu ta là đồ nhà quê.
Một giờ sau, bộ phim kết thúc, học sinh ngồi dựa vào cửa sổ kéo rèm ra, ánh sáng đột nhiên hắt vào khiến mọi người không khỏi che mắt.
Sở Vọng cũng vì thế mà nheo mắt lại.
Đúng lúc này, cô thấy Từ Thiếu Khiêm xoay người lại, tầm nhìn lại rơi vào người cô lần nữa, không hề nhúc nhích.
Cô giật mình, hai mắt mở lớn.
Cái nhìn của Từ Thiếu Khiêm đã thu hút không ít người xoay qua nhìn cô. Những gương mặt với màu da khác nhau ở hàng đầu cũng nhìn cô chằm chằm.
Cậu học sinh gần đó thấp giọng ghé tai nói với bạn: “Vì cô ấy đến trễ à?”
“Nói tôi nghe xem, các bạn thấy gì qua bộ phim Metropolis này?”
Học sinh ở hàng đầu hỏi: “Thưa thầy, thầy gọi ai trả lời ạ?”
Anh nói: “Linzy.”
Vừa dứt lời, trong lớp lập tức nổ tung: “Có phải là người đoạt được giải thưởng Nobel đầy tranh cãi không?” “Người quyên tặng tòa nhà phía trước sao! Cô ấy cũng đến hả?”
Cô bỏ ngoài tai những âm thanh ồn ào, đi về phía trước hai bước, xuất hiện trong mắt mọi người ở một góc độ khá kỳ lạ: “Nhưng khoa học lại không khác gì liều thuốc tốt với nhà lãnh đạo. Muốn lãnh đạo dân tộc thì phải xây dựng thứ gì đó khiến người dân cảm thấy tự hào, không phải để phô trương mà là để tự tin và răn đe – nhắm vào hai đối tượng cùng một lúc: người dân và kẻ thù. Đấy chính là dã tâm của những nhà lãnh đạo.”
“Ví dụ như?”
Cô hắng giọng: “Ví hạn như các tòa nhà chọc trời, như các siêu đô thị tầm cỡ thế giới, như đại bác tàu chiến, hoặc như… siêu vũ khí.”
Có học sinh ham học hỏi lập tức chen vào hỏi: “Siêu vũ khí là gì?”
Cô nhếch môi, “Để chúng ta tưởng tượng ra một thế giới đô thị hoàn toàn mới.”
Không ít người không nén nổi tò mò, rối rít nhỏm người lên ngoái đầu lại.
Dừng một lúc, Từ Thiếu Khiêm nói, “Mời em lại đây phát biểu.”
Cô vắt áo khoác trên tay, đi lên gần bục giảng đối diện với hơn một trăm gương mặt. Từ Thiếu Khiêm đứng ngay bên trái cô, nhìn cô không chớp mắt.
Cô thoáng nghĩ ngợi rồi nói: “Hãy thử tưởng tượng thế giới một trăm năm sau có rất nhiều người máy. Chúng có ngoại hình giống hệt chúng ta, chúng có thể nói, di chuyển, suy nghĩ và thậm chí có cảm xúc. Nhưng chứa trong đầu chúng không phải là tế bào, dây thần kinh hay huyết dịch, mà là vô số sợi dây đồng vi mạch cùng với hàng trăm chương trình vật lý, hóa học, toán học. Bây giờ muốn giảm cân thì nên ăn chuối hay bánh sừng bò đây? Trong chương trình vốn có trong não, bánh sừng bò có nhiều calo hơn chuối nên tất nhiên sẽ ăn chuối rồi.”
Trong một tiếng cười ồn ào, cô vô cùng bình tĩnh nói tiếp, “Có phải con người cũng sẽ có quyết định như thế đúng không? Nhưng nếu tôi là một người máy, tôi sẽ không hiểu các bạn đang cười cái gì. Bởi vì công thức vật lý toán học hoàn toàn không giải mã được sự hài hước là gì. Cũng với lý do tương tự, chúng không thể hiểu được thơ của Shakespeare hay văn của Khổng Tử. Trong việc giải quyết vấn đề, dĩ nhiên con người sẽ chậm hơn lũ robot được tạo nên từ hàng trăm các công thức. Nên các cửa hiệu không cần người đánh mát nữa, ông chủ cũng không cần thư ký, tiệm may cũng không cần thợ may… Mọi công việc trí óc có thể giải quyết bằng công thức đều được lưu trữ trong cơ sở dữ liệu khổng lồ, tiết kiệm rất nhiều thời gian và tiền bạc. Trước khi ra ngoài, người giúp việc robot sẽ chọn trang phục phù hợp nhất cho bạn, cũng như phù hợp với áo khoác và giày; xe hơi trên đường cũng sẽ tự tính toán bàn bạc xem có nên nhường đường hay không; phương tiện chở người nhanh nhất cũng là người máy, ngồi lên nó thì từ Hương Cảng đến Luân Đôn chỉ mất 10 phút.”
Nam sinh ngồi hàng cuối kia hỏi: “Liệu có một ngày khi bọn chúng có ý thức, thì có khi nào sẽ trỗi dậy phản kháng không?”
Cô mỉm cười lặp lại: “Bạn xem công việc mà giai cấp công nhân lặp đi lặp lại mỗi ngày có khác gì với những người máy tôi mô tả ở thành phố tương lai không? Công nhân đòi đình công không biết đã bao nhiêu lần, nhưng thời đại này vẫn là một đô thị bị thống trị bởi các nhà tư bản.”
“Nhưng cô vẫn chưa nói siêu vũ khí là gì.”
Cô tiếp tục nói: “Chúng tôi cứ to gan tưởng tượng thử xem, một ngày nào đó, trọng tâm chiến lược của Đức sẽ di chuyển về phía tây mà không cần qua thành phố Verdun. Bộ Tư lệnh Đế quốc Đức chỉ cần ngồi ở nhà và nhấn hai nút máy, lập tức 20.000 quả bom sẽ được phóng tới Paris và Luân Đôn, dễ dàng san phẳng hai thành phố thành bình địa.”
Một nam sinh viên khác ngay lập tức hỏi: “Vậy thì nữ hoàng cũng có thể ngồi trong nhà bấm nút là lập tức thổi bay được Erich von Falkenhayn ở trụ sở chỉ huy.”
Sở Vọng gật đầu: “Cho nên, khi Erich xem xét việc có khả năng mình sẽ bị nổ tung cùng với chỉ huy cấp cao ở trụ sở chỉ huy, liệu ông ta có cảm thấy việc mất đi một đội quân lục quân không quan trọng bằng cái chết của mình hay không?”
Có không ít nam sinh lên tiếng: “Trao đổi đồng giá!”
Cô đang định nói tiếp thì bất chợt nghe thấy giọng nam trung vang lên bên tai: “Quân tốt chỉ đi được một bước, tướng soái không rời cửu cung, còn quân xe thẳng ngang đều đi được. Từ đây chiến tranh đã không cần binh lính, mà giống như hai kẻ cầm quyền ngồi đối diện đánh cờ.”
Mọi âm thanh trong lớp học chợt biến mất.
Sở Vọng chấn động.
Chiến tranh giống như một trò chơi. Giả thuyết này cũng là những gì cô tâm đắc hiểu ra khi chơi trò chơi đế chế lúc còn học tiểu học. Chọn sở hữu một siêu vũ khí thực sự rất tuyệt vào thời điểm phá hủy doanh trại của kẻ thù, Nhưng khi chọn mục đó thì bạn phải đảm bảo quân địch chưa từng tạo ra vũ khí đó trước bạn hoặc có vũ khí uy lực lớn hơn bạn, phá hủy khả năng phản công của bạn.
Ở chế độ người máy thì con người luôn không nhanh bằng người máy. Nhiều lần trơ mắt nhìn nhà máy điện, hầm mỏ và kho vũ khí được xây dựng tâm huyết trong nhiều giờ lại bị phá hủy trong vòng mấy giây, không biết đã đau lòng đến mức nào. Có nhiều lần khi cô chơi lại trò chơi này, cô rất quả quyết lựa chọn chế độ không có siêu vũ khí.
Thế mà chỉ vài ba câu nói tùy ý của cô đã lập tức bị Từ Thiếu Khiêm đoán ra được toàn quá trình.
“Lính không chiến đấu, trò chơi may rủi.” Anh nói.
Thì ra từ nhiều năm trước đã nhận ra được chân lý này.
“Nhưng em có nghĩ đến một kiểu cực đoan khác không?” Anh hỏi.
“Kiểu cực đoan nào?” Lúc cô quay sang nhìn anh thì tiếng chuông tan học reo lên, nhưng không ai đứng dậy rời khỏi lớp.
“Việc sử dụng bạo lực vật chất hết mức sẽ không bao giờ loại trừ được vai trò của trí khôn. Do đó, bên sử dụng bạo lực bất chấp mọi thứ, không tiếc đổ máu, thì chắc chắn sẽ có được lợi thế khi bên kia không làm như vậy. Bằng cách đó, hắn ta sẽ khiến đối phương phải làm giống mình, thế là hai bên sẽ theo xu hướng cực đoan, xu hướng này sẽ không bị giới hạn bởi bất cứ hạn chế nào khác ngoại trừ sự kiềm chế vốn có.” Từ Thiếu Khiêm vẫn không hề nhúc nhích, như thể thời gian dừng lại, chỉ có môi anh mấp máy cử động, quay đầu nói với học sinh: “Tan lớp rồi.”
Sau một lúc lâu im lặng, bắt đầu có học sinh lục tục thu dọn sách vở đeo cặp rời đi.
Còn cô và Từ Thiếu Khiêm vẫn đứng yên.
Hình như tiết tiếp theo không có lớp nên cũng không có học sinh nào đi vào.
Như một thế kỷ trôi qua, cô nghe thấy Từ Thiếu Khiêm nói, “Ngồi xuống nói chuyện đi.”
Cô ngồi xuống dãy đầu tiên đối diện với anh, bất an cử động lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, “Em chỉ đưa ra giả thiết hợp lý mà thôi.”
“Dĩ nhiên em có thể đưa ra giải thiết hợp lý. Bởi vì có phải với em mà nói, về mặt nào đó thì nơi này cũng giống một trò chơi may rủi?”
“Không một người chơi nào lại đặt cược tính mạng của mình vào trò chơi cả.” Lúc mới bắt đầu, cô gần như không lường được hậu quả sẽ gây ra khi để vũ khí này xuất hiện sớm. Cô đã từng thử suy đoán vô số lần, nhưng cũng biết đó chỉ là những tính toán không hề đáng tin. Cô cũng biết mình đang nổi điên, hơn nữa rất có thể kéo mấy trăm triệu người cùng chôn vùi. Nhưng cô biết chắc chắn cô không coi đây là trò chơi, nếu không thì vì sao cô lại hết lòng tin tưởng Từ Thiếu Khiêm, cho rằng anh nhất định có thể biến sự nổi điên của cô trở nên hữu hiệu?
“Trở lại vấn đề kia, túi cao su có thể giết chết một con hươu trong bao lâu?”
“Ba giây.”
“Rất rõ ràng.” Từ Thiếu Khiêm mỉm cười, “Như vậy, nếu trong khoảnh khắc mở mắt ra, em không phải là Lâm Sở Vọng mà là Sakuma Ichiro. Từ đó em bắt đầu chăm sóc yêu thương mẹ mình, bà cũng yêu em thương em, che chở mưa gió cho em… Nói chung không khác gì mẹ ruột em cả.”
Cô lắng nghe anh đặt vấn đề.
Anh nói tiếp, “Giờ đây túi cao su đó trùm đầu bà ấy lại, trong vòng ba giây, em sẽ làm gì?”*
(*Hiểu đơn giản vấn đề mà Từ Thiếu Khiêm như sau: liệu cô có lựa chọn làm một người có bản chất là người tốt nhưng vẫn có thể ngoảnh mặt làm ngơ để mặc người vô tội chết; hay làm một kẻ ác như một Sakuma Ichiro nhưng vẫn không đang tâm để người thân của mình chết. Đây là vấn đề liên quan đến trận động đất sẽ do vũ khí hạt nhân của Sở Vọnggây nên trong tương lai.)
“Em không thể vừa là Lâm Trí vừa là Sakuma Ichiro được.”
“Nên em sẽ có mâu thuẫn, như đấu tranh nội tâm trong mấy tháng vừa qua.” Anh nói.
“Nếu không có cách nào để tránh kết quả cuối cùng là trở thành đao phủ, thì em tình nguyện chụp túi cao su lên đầu mình.”
“Không. Lâm Trí, em vẫn chưa chuẩn bị trả lời câu hỏi của tôi.” Anh lắc đầu, nhìn thẳng vào mắt cô với vẻ thất vọng, “Người Anh có một câu chuyện ngụ ngôn thế này. Lúc thợ săn đi săn thú, bất ngờ gặp phải một chú cọp con…”
“Thầy Từ, em đã nghe qua câu chuyện này rồi.” Cô nói lớn, “Em sẽ không luôn giữ súng trong người để đề phòng nó, vì em không biết sử dụng súng lục. Vì đã biết nó là mãnh thú nên ngay từ đầu em sẽ buộc một sợi dây thừng quanh cổ nó, mài mòn răng nhọn của nó, thuần hóa nó, để cái ngày nó gây nguy hiểm cho tính mạng của em sẽ không bao giờ đến.”*
(*Con cọp trong ngụ ngôn chính là muốn ám chỉ quân Nhật, Sở Vọng ví von việc mài răng cọp như việc dập trước hành động tàn nhẫn của quân Nhật.)
Từ Thiếu Khiêm cười lắc đầu, “Vậy vì sao em lại dẫn nó về nhà? Mỗi một ngày sau khi mài răng nó đi, em sẽ không cách nào quên được vẻ mặt đau đớn khi nó gặp em trong tình huống vô hại, không hề đề phòng em. Như vậy khi nhìn nhau nó sẽ mãi mãi khiển trách em, cả đời này sẽ không xóa đi được, Lâm Trí à.”
“Thế thì sao? Vẫn tốt hơn là có một ngày bị nó cắn đứt cổ ——”
“Có một ngày? Nửa bước vượt thời đại là thiên tài, nhưng một bước vượt thời đại là kẻ điên.”
Cô gần như mất khống chế cảm xúc, “Có trời mới biết em rất hy vọng lúc mở mắt ra mình không phải là Lâm Trí, mà là người thông minh hiểu mọi thứ về thiên văn địa lý chính trị quân sự, lại có thể nhìn được toàn cục. Lịch sử cần anh hùng, đáng tiếc em không phải. Nhưng em vẫn cho rằng việc đưa một kẻ điên tầm thường như em đến đây là có lý do cả!”
“Lâm Trí.”
Nghe tiếng gọi đó, sắc mặt cô tái đi, hai mắt đỏ quạnh ngẩng đầu lên. Từ Thiếu Khiêm từ từ đi ra sau mặt bàn, tiến lại gần cô.
Cô lập tức ngạc nhiên đến ngẩn ngơ.
Chỉ vì Từ Thiếu Khiêm đang ngồi trên xe lăn.
Từ đầu tới cuối anh chỉ ngồi sau bàn, cô còn tưởng anh cũng như các thầy giáo khác, ngồi nguyên một chỗ là do mệt mỏi, chỉ thế mà thôi.
Nhưng đâu ngờ anh lại ngồi trên xe lăn?
“Đã… đã xảy ra chuyện gì?’
Cô cúi đầu nhìn xuống dưới ống quần tây của anh, một bên chân quặp vào trong một cách không tự nhiên.
“Không có gì to tát, chân phải bị bánh xe đè mà thôi.” Từ Thiếu Khiêm nói, “Không cần nhìn. Không có gì đáng ngại cả. Dùng sức vẫn đứng được, có thể đi bộ.”
Cô ngẩn người. Lại nhìn Từ Thiếu Khiêm thêm lần nữa, chỉ thấy anh đi tới trước mặt cô, né người sang trái đối mặt với cô.
Giống như lúc cô đi vào, nửa người anh vẫn hướng về phía mọi người như vậy.
Lòng cô chấn động, “Ngoài chân ra, còn bị ở đâu nữa?”
Một sự im lặng bao trùm.
Cô nhạy bén phát giác: “Tai phải?”
“Điếc rồi.” Anh bình tĩnh thông báo.
Cô ngạc nhiên không dám tin, “Chắc chắn không chỉ đơn giản là bị bánh xe cán qua.”
“Mọi việc đều có cái giá của nó.”
Cô che mắt kìm nén cảm xúc, không dám nhìn thẳng vào Từ Thiếu Khiêm. Dường như mọi sự trừng phạt có lẽ sẽ xảy ra với Tạ Trạch Ích lại như nhân quả báo ứng rơi xuống người Từ Thiếu Khiêm.
Cô nghe thấy âm thanh của Từ Thiếu Khiêm đến gần: ““Tôi mà em nhìn thấy lúc này cũng chính là em mà tôi và Lương Chương không hy vọng nhìn thấy. Dù em có thử thỏa hiệp, thì sớm muộn gì nhiều năm sau vẫn có người công khai lý thuyết nghẹt thở. Nhân lúc bây giờ trận động đất quy mô lớn chưa khiến trăm họ lầm than, em vẫn còn kịp. Lúc này em vẫn chưa chuẩn bị xong, bởi vì khi tôi rất hòa nhã tranh luận với em, em lại cho rằng tôi đang chỉ trích mình, chỉ vì trong thâm tâm em không có cách nào tha thứ được cho mình. Chí vì nguyên nhân này, tôi lần nữa xin em hãy bỏ qua bản thân mình.”
Hốc mắt cô đỏ bừng, cắn chặt hàm răng.
Có chúa mới biết cô rất hy vọng người thay thế cô mở mắt ra là một vĩ nhân học sâu biết rộng, có ý chí kiên cường, bách độc bất xâm, không hề sợ hãi lại còn suy nghĩ chu toàn.
Thậm chí người này có thể là một con cáo già, giết người như ngóe, là kẻ khát máu bất kể thiện và ác, phàm là thứ bất lợi cho mình thì sẽ tiêu diệt hết, không sợ tiếng xấu lưu truyền.
Lịch sử và thời thế đều cần nhân vật kiệt xuất, đáng tiếc cô chỉ là người phàm.
Anh không hỏi gì thêm nữa, chỉ chậm rãi đứng dậy. Anh vẫn cao ráo như ngày trước, chỉ có chân phải là khập khiễng, lúc bước đi cũng vô thức nghiêng về bên phải, chậm rãi đi ra khỏi phòng.
Rốt cuộc là ai đã làm anh bị thương?
Cô không còn sức lực để hỏi nữa.
Chỉ biết là vào lúc này, có lẽ cô đã khiến anh thất vọng.
***
Bỏ qua cho mình như thế nào đây?
Cô bực bội nằm trong nhà nghĩ rất nhiều ngày.
Ngày cưới càng lúc càng đến gần, nhà họ Tạ cũng đã gửi thiệp mời đi, gần như mọi nhân vật nổi tiếng ở Hương Cảng đều tề tựu lại, ngay tới biệt thự bà Cát cũng trở nên náo nhiệt.
Đến cả ông Kiều quanh năm phiêu bạt bên ngoài cũng từ Anh quay về.
Bà Kiều đã tiền mất, lại có vết xe đổ của nhà họ Lâm nên bây giờ rất sợ tật mang, động một tí là lại nổi điên: hết đập đồ lại đánh mắng người ta… Nghe người hầu kể cả Leon cũng bị bà dọa sợ.
Cho đến cái hôm khi ông Kiều đích thân thân tìm đến cửa, lúc này Sở Vọng mới biết, thì ra bà Cát đã âm thầm quậy nhà họ Kiều một trận gà bay chó chạy. Nhà họ Lâm còn là nhà chồng của bà Tô, về phần bà Kiều, một tờ đơn kiện của bà Cát cùng với bằng chứng của thầy xem tướng được hai cụ nhà họ Lâm mời đến ngày trước cũng đủ chụp cho bà Kiều tội danh ăn trộm.
Nhìn qua vẫn thoáng nhận ra vẻ khôi ngô thời trẻ của ông Kiều, có điều bây giờ tóc đã trắng hơn nửa. Ông ta đi đến ngồi xuống trước mặt bà Cát, bỗng như già hơn bà mười tuổi, khí thế cũng kém hẳn.
Ông ta nói rất nhiều lời cảm động, còn bà Cát chỉ im lặng. Cuối cùng, bà chỉ nói một câu rất có khí phách: “Tha cho chị ta? Vậy có ai đã từng tha cho tôi chưa?”
Ông Kiều rầu rĩ rời đi.
Sở Vọng nghe thế cũng chỉ biết thở dài, bất chợt tỉnh táo phần nào.
Chẳng qua một người phàm phu tục tử như cô biết trước được một đoạn lịch sử tàn khốc, cùng với việc đi trước kiến thức thời đại trăm năm.
Dù gì cũng phải có lý do khi ông trời đưa một người như cô đến đây chứ?
Bất cứ ai trên thế giới cũng có thể dễ dàng bỏ qua bọn họ.
Nhưng nếu ngay cả cô cũng bỏ qua cho những người kia ở thời đại này, thế thì ai đến bỏ qua cho cô đây?
Kết luận như vậy… khiến cô mỉm cười cay đắng.
___
*Qin: Có thể nói chương này khá hay khi tóm lại đủ luân quả nhân hồi cũng như giả thuyết về thế giới song song: một hiện tại nhưng có rất nhiều tương lai. Sự xuất hiện của Lâm Trí ở thời đại này không khiến tương lai thay đổi theo hướng tốt hơn mà chỉ là chuyển dịch luân quả mà thôi.~ Nói chung các bạn tự ngẫm sẽ thấy được nhiều điều hay ho hơn những gì mình đang nói đây.
Truyện khác cùng thể loại
13 chương
48 chương
4 chương
53 chương
5 chương