Giấu phong cảnh trong hồi ức

Chương 8 : Giấu phong cảnh trong hồi ức

TRANS: YUN.   Chạng vạng của mấy ngày sau, mặt trời buông xuống, ánh chiều tà ở đường chân trời chưa tắt hẳn, hai màu đỏ trắng pha trộn vào nhau đẹp hơn cả rừng ngô đồng rực đỏ ngày thu.   Từ Bạch ngồi trên bậc tam cấp đón ánh nắng, trong lòng ôm con mèo nhà bọn họ. Lớp lông mềm mại của chú mèo vừa thoải mái vừa ấm áp dùng để ủ tay thì còn gì bằng.   Đúng lúc này, Tạ Bình Xuyên bước ra khỏi nhà.   Anh mặc một chiếc áo khoác màu đen, đi ngang qua cây hòe trơ trọi trước đình, giẫm ra một loạt dấu chân trên nền đất tuyết.   Từ Bạch buông mèo xuống, cô nhanh chóng đuổi theo bước chân anh, chạy dọc theo hàng dấu chân của anh ------ Tạ Bình Xuyên đột ngột dừng bước, thế là Từ Bạch đâm vào lưng anh.   Tạ Bình Xuyên nói: "Em theo anh làm gì?"   Từ Bạch lùi về sau một bước kéo giãn khoảng cách với anh: "Anh trai, anh muốn đi đâu?"   Nói cũng lạ, vừa rồi trong khoảnh khắc đó cô bỗng cho là anh muốn bỏ nhà ra đi.   Tạ Bình Xuyên cầm điện thoại của anh lên, sau khi mở khóa hiện ra màn hình màu xanh lá cây: "Quý Hoành hẹn anh ra ngoài ăn cơm." Anh đưa tin nhắn cho Từ Bạch xem, lại cảm thấy có chút kỳ diệu.   Tại sao anh muốn trình báo hành tung của mình với Từ Bạch chứ.   Từ Bạch bưng lấy điện thoại của anh nói: "Là quán lẩu ở đường đối diện à, em có thể đi cùng anh không?"   Quán lẩu đường đối diện có thức ăn phong phú, nước lẩu đậm đà, phục vụ lại rất chu đáo, vì vậy danh tiếng vang xa đúng là nơi đáng để ăn cơm.   Quý Hoành gọi Tạ Bình Xuyên tới đó ăn cơm chẳng có nguyên nhân gì khác, mà chỉ vì...... bản thân anh ta cũng bị trường học từ chối liên miên rồi. Nói một cách công bằng, anh ta và Tạ Bình Xuyên chính là một đôi anh em hoạn nạn có nhau, hai người cười trâu đầu ăn lẩu, có lẽ sẽ an ủi được tâm hồn bị tổn thương cho nhau.   Quý Hoành ngồi ở quán lẩu chờ không bao lâu thì thấy Tạ Bình Xuyên và Từ Bạch cùng xuất hiện.   Anh ta ngây người phút chốc ra vẫy tay gọi hai người họ: "Đây đây đây, tôi ở đây."   Anh ta không ngờ Từ Bạch cũng tới, vì trước đó có gọi mấy lon bia. Đợi Từ Bạch ngồi xuống xong, Quý Hoành cầm hóa đơn nói: "Để anh đi hỏi họ xem có thể đổi bia thành...... đổi thành sữa chua và nước ép trái cây không."   Tạ Bình Xuyên cản anh ta: "Không cần đâu, hôm nay tôi cũng muốn uống rượu."   Quý Hoành vỗ vai anh: "Tôi hiểu cậu, đàn ông mà, trong lòng tổn thương phải dùng rượu chữa lành."   Quý Hoành nói xong, Tạ Bình Xuyên cầm thực đơn lên. Anh chọn thêm một bình sữa chua, có điều là vì nghĩ tới từ bạch.   Đêm mùa đông giá rét sâu thẳm, ngoài cửa sổ người qua đường khoác áo bông kín mít, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng gió rít gào, trên cửa sổ cũng phủ một lớp sương mù. Tuyết trên đường tích thành đống, đông cửa sổ thủy tinh hệt như một tảng băng.   Chính là trời đông lạnh lẽo, việc làm ăn trong quán lẩu rất nhộn nhịp, không chỉ khách ngồi kín bàn mà còn có hơi khói bay lượn lờ. Xung quanh thỉnh thoảng truyền tới tới cạn ly, tiếng cười nói, mà bầu không khí bên bàn của Từ Bạch có hơi...... nói sao đây, có hơi yên tĩnh.     Trên bàn bày một cái nồi uyên ương, Quý Hoành vừa nhúng thịt bò vừa thở dài: “Tạ Bình Xuyên, tôi thật không ngờ tới tôi bị trường đại học Nam California từ chối rồi, tôi xin vào chuyên ngành gì ấy nhỉ, ngành lập trình game…… cậu thấy tôi đủ tư cách không?” Tạ Bình Xuyên rót bia cho anh ta: “Giả dụ tôi là người phụ trách tuyển sinh, tôi sẽ nhận cậu.” Quý Hoành vừa cảm thấy được an ủi thì bị Tạ Bình Xuyên đâm một đao: “Có điều người phụ trách tuyển sinh chân chính đều cảm thấy chúng ta không đủ tư cách.” Quý Hoành uống một hớp bia rồi nói: “Tôi nói với cậu, Tạ Bình Xuyên, nếu cậu là người Châu Phi thì được tuyển chọn vào từ lâu rồi. Yêu cầu của họ đối với người Châu Á rất cao, có thể trách cậu sao?” Uống xong hớp bia, anh ta nấc cụt thêm một cái: “Nói đi nói lại, tôi nghe nói cậu bị trường đảm bảo từ chối rồi, tôi còn cảm thấy kỳ lạ nữa là.” Từ Bạch ngồi đối diện Quý Hoành nghe vậy ngẩng đầu lên, nói chắc nịch: “Đó là bởi vì vượt qua tiêu chuẩn tuyển chọn rồi, nhất định là nguyên nhân này.” Quý Hoành cười hỏi: “Overqualified?” Từ Bạch gật đầu: “Yes, obviously.” Từ Bạch nói xong từ đơn này lại liên tưởng tới từ đồng nghĩa, đồng thời gắp vài con mực bỏ vào trong nồi kiên nhẫn đợi nó sôi lên. Hai tay cô chống cằm cúi đầu giống như đang suy nghĩ. Tạ Bình Xuyên nhìn cô chốc lát, Từ Bạch lập tức chú ý tới bèn hỏi: “Anh đang nhìn em phải không?” Tạ Bình Xuyên ‘ừm’ một tiếng. Anh nghĩ tới một chuyện: “Trước khi em ra ngoài có nói một tiếng với bác trai bác gái không?” Từ Bạch lắc điện thoại: “Em gửi tin nhắn cho ba rồi, tối nay ông không về nhà, thời gian này mẹ em lại bắt đầu bận triển lãm tranh…… Sau khi em lên sơ tam hình như mẹ càng ngày càng bận rộn.” Mực trong nồi đã chín, nó nổi lên mặt nước giống như chiếc thuyền cô độc lênh đênh trên đại dương. Lúc Từ Bạch và Tạ Bình Xuyên nói chuyện, Quý Hoành lấy một cái muôi lỗ vớt toàn bộ mực lên bỏ vào đĩa của Từ Bạch. Từ Bạch có phần ngạc nhiên: “Cám ơn học trưởng.” Vì cô ngồi đối diện với Quý Hoành, Quý Hoành bèn ngẩng đầu lên cười: “Gọi học trưởng nghe xa cách quá, gọi anh là Quý Hoành đi, Quý trong tiết mùa, Hoành trong cân đối cân bằng, vừa hay vừa dễ nhớ.” Từ Bạch còn chưa đáp, Quý Hoành lại trêu chọc: “Em gọi anh là anh trai cũng được, gọi giống như gọi Tạ Bình Xuyên ấy, anh với Tạ Bình Xuyên bằng tuổi chắc lớn tuổi hơn em nhỉ. Nào, gọi một tiếng anh trai cho anh……” Chữ ‘nghe’ còn chưa nói ra, Tạ Bình Xuyên bỗng bật cười. Tạ Bình Xuyên duỗi tay kê lên lưng Quý Hoành, dừng ở đó mấy giây không có đặt xuống — — hành động này Quý Hoành cực kỳ quen thuộc, nói theo cách bình thường, Quý Hoành và Tạ Bình Xuyên tổ đội tham gia thi đấu lập trình, mỗi lần Quý Hoành xảy ra sai sót gì phản ứng của Tạ Bình Xuyên đều là như vậy. Lần này cũng không ngoại lệ. Quý Hoành vội chuyển đề tài: “Tạ Bình Xuyên, cậu cảm thấy cái người ngồi trước mặt mình có giống con cá muối không?” Tạ Bình Xuyên hùa theo: “Phải, cậu ấy là cá muối.” Tuy nói thế nhưng ánh mắt anh lại đặt trên người Quý Hoành. Tạ Bình Xuyên rót bia cho Quý Hoành, ly của mình cũng được rót đầy, hai người cạn ly xong Quý Hoành mở miệng: “Nhưng cái trường đảm bảo này từ chối cậu rồi tuyển cậu vào, cậu nói xem có kỳ lạ không chứ?” Cậu nói xem có kỳ lạ không chứ? Tuyển sinh chính là như vậy, thể hiện rõ thế sự khó lường. Thân làm một người có lòng tự trọng cao, câu trả lời của Tạ Bình Xuyên đó là uống bia. Ở nhà anh bị ba mẹ càm ràm, thật sự nói tới phiền rồi, ra đây ăn cơm với Quý Hoành, chủ đề thảo luận vẫn là trường học — — anh thật sự không muốn nói tới những đề tài này nữa. Nhưng chức trách của học sinh chính là học tập, hào quang của trường học nổi tiếng chẳng có gì thay thế được. Tuy nói sau khi bước vào cánh cổng nhà trường rồi vẫn có thể bị loại bỏ, nhưng trong cuộc chiến trước mắt lấy được thư trúng tuyển chính là thắng lợi rồi. Cho đến nay, Tạ Bình Xuyên vẫn là dựa vào bản thân. Trừ bị từ chối thư ra, anh chẳng có gì cả. Nói không để ý là giả, anh là người quen thuận buồm xuôi gió rồi. Song trước mắt bỗng chuyển bến, gần như không có chiếc thuyền nào đưa sang sông. Anh chẳng có lòng tin mù quáng đối với bản thân đồng thời cũng từng tưởng tượng ra kết quả xấu nhất — — ví dụ như tất cả trường học đều từ chối anh, anh phải đợi tới năm sau để nộp đơn xin tiếp. Đúng lúc này Từ Bạch lên tiếng: “Anh, em mở nắp không ra.” Cô nắm nắp bình sữa chua đó yên lặng đối mắt với Tạ Bình Xuyên, bởi vì đang gặm một miếng sườn mà quai hàm cô hơi phồng lên...... giống hệt chuột hamster nhỏ. Tạ Bình Xuyên vốn ngồi song song với Quý Hoành, nhưng bởi vì bình sữa chua đó mà anh đứng dậy ngồi sang bên cạnh Từ Bạch. Cứ như vậy, anh với Quý Hoành bị tách ra. Quý Hoành còn chưa phản ứng lại, chỉ thấy Tạ Bình Xuyên ngồi xuống đối diện. Trong lòng anh có chút thất vọng, cảm thấy Tạ Bình Xuyên vứt bỏ mình. Tạ Bình Xuyên chẳng hề phát giác. Anh nhận lấy bình sữa chua nhanh chóng mở ra cho Từ Bạch, lại nghe Quý Hoành mở miệng nói: “Vừa rồi nói tới người ngồi trước mặt mình, cậu ta cũng lấy được giấy trúng tuyển rồi, nhưng mình vẫn chưa nghĩ ra là tại sao?” Quý Hoành nói: “Cậu ta chẳng phải là cá muối sao, câu ta thi đấu chưa từng nhận giải thưởng nào, TOEFL và SAT của cậu ta cũng không cao......” Tạ Bình Xuyên gật đầu, nhớ tới vị vạn học đó ấn tượng sâu nhất về cậu ta đó là: “Giờ học còn thích cởi giày.” “Còn không phải sao,” Quý Hoành nói bằng giọng căm phẫn, “Cậu ta vừa cởi giày, ngồi ở xó nào mà không ngửi dính? Mở cửa sổ rồi còn xua chẳng được mùi đó đi, người như vậy tại sao lại trúng tuyển chứ?” Tạ Bình Xuyên chìm vào hồi ức, im lặng đồng tình. Đó không chỉ là hồi ức phi thường mà kèm theo cái mùi đến mở cửa sổ rồi cũng xua không đi. Quý Hoành tiếp tục oán giận với anh: “Đúng rồi, lần trước cậu ta mượn mình hai trăm tệ, tới giờ còn chưa trả nữa.” Tạ Bình Xuyên tiếp lời: “Cậu không đòi cậu ấy à?” Hai trăm tệ đối với Quý Hoành mà nói chỉ là con số lẻ chẳng đáng nhắc tới, vốn mọi người là bạn học, khoản tiền này nói một cái rồi bỏ đi thôi. Song nay phong thủy luân hồi, vị bạn học đó thường xuyên huênh hoang trước mặt Quý Hoành, điều này khiến Quý Hoành chẳng thể nào chấp nhận được đồng thời bắt cầu lật ra nợ cũ. Quý Hoành nói: “Tạ Bình Xuyên, cậu đòi giúp mình đi, tài ăn nói của cậu tốt hơn mình, mình nói không lại cậu ta.” Tạ Bình Xuyên đặt lon bia xuống: “Tạm thời mình không muốn nói chuyện với cậu ta.” “Cũng phải,” Quý Hoành nhúng một miếng rau chân vịt, dùng đũa trở đi trở lại, “Cậu đừng đi, nhất định cậu ta sẽ lại huênh hoang với cậu.” “Không phải nguyên nhân này,” Tạ Bình Xuyên chống cằm nói, “Gần đây cậu ta cứ hay cởi giày.” “Cho nên tại sao chứ?” Quý Hoành thở dài thừ, “Người như vậy còn nhận được thư trúng tuyển, hai chúng ta lại bị từ chối hết.” Tạ Bình Xuyên mang theo hơi men nói bằng giọng nửa đùa: “Bởi vì chúng ta không sánh bằng cá muối chứ sao.” Anh chẳng qua hùa theo lời của Quý Hoành tiếp tục câu hỏi ví von của cậu ấy. Quý Hoành ngây ra vài giây mới cười lúng túng: “Cậu nghiêm túc đấy à? Cái này không giống lời cậu nói ra cho lắm.” Tạ Bình Xuyên cười nói: “Vậy cậu cảm thấy tôi nên nói gì?” Quý Hoành ngắc ngứ. Tiếng trò chuyện ồn ào trong quán lẩu lấn át tư duy của anh ta. Trên bàn ăn trở nên yên tĩnh một cách khác thương, trừ sôi ùng ục trong nồi lẩu thì chỉ có tiếng bát đũa va chạm vào nhau. Trong miệng Từ Bạch còn nửa miếng bánh mật. Đêm nay cô là người duy nhất dùng tâm ăn cơm, cô cố gắng nhai cho xong bánh mật, giữa chừng không cẩn thận bị sặc một cái, Tạ Bình Xuyên liền hỏi: “Muốn uống nước không?” “Không muốn,” Từ Bạch kéo tay áo anh nói, “Anh nên nói......” Tạ Bình Xuyên không hiểu ý cô. Từ Bạch giải thích: “Em đang trả lời vấn đề vừa rồi của anh.” Cô đặt đũa xuống, ngồi thẳng dậy: “Anh nên nói, anh có kế hoạch và ký tưởng, người có lý tưởng không phải là cá muối...... còn nữa, TOEFL và SAT của anh đều thi với số điểm cao, anh tham gia rất nhiều cuộc thi còn rút thời gian ra làm giáo viên tình nguyện.” Tạ Bình Xuyên chẳng tập trung lắng nghe. Anh chỉ chú ý tới hai tiếng ho khan của Từ Bạch, thế là anh hỏi nhân viên phục vụ một ly nước. Chị gái phục vụ trẻ tuổi, lúc khom người nói chuyện với anh còn đỏ mặt dễ nhận thấy. Chị gái phục vụ dịu dàng đáp: “Xin đợi một chút.” Nói xong lại dịu dàng hỏi tiếp: “Vị tiên sinh này, xin hỏi trừ nước ra các anh còn cần nước uống nào khác nữa không?” Tạ Bình Xuyên: “Không cần đâu, cám ơn.” Chị gái phục vụ đi rồi, Từ Bạch cầm đũa trở lên: “Em buồn ghê, anh không nghe em nói gì hết.” Tạ Bình Xuyên nhớ Từ Bạch nói tới ‘giáo viên tình nguyện’, vì vậy anh trả lời: “Anh làm giáo viên tình nguyện là bởi vì đơn xin xuất ngoại.” Quý Hoành ngồi đối diện uống quá chén rồi, anh ta dùng đũa gõ bát một cái: “Ồ, Tạ Bình Xuyên, cuối cùng cậu chịu thừa nhận rồi.” Từ Bạch lại nói: “Không đúng, không phải thế đâu.” Cô nhìn Quý Hoành nói: “Anh ấy có thể làm công việc đơn giản hơn, thật ra không cần tận tâm tận lực như vậy còn có thể nhờ quan hệ của ba mẹ nhưng anh ấy không có.” Năm chữ cuối cùng, Từ Bạch gần như nhấn giọng nói. Đúng vậy, từ nhỏ tới lớn một trong những người Từ Bạch khâm phục nhất chính là Tạ Bình Xuyên đang ngồi cạnh cô đây. Hồi nhỏ cô nói chuyện chưa rành chẳng cách nào biểu đạt chính xác ý của cô, nhưng trong lòng cô rất rõ có một vài lời sẽ có ngày cô sẽ nói cho anh nghe. Trước mắt chính là cơ hội tốt. Từ Bạch nghiêng nửa bên mặt qua, nhìn Tạ Bình Xuyên: “Em biết anh có mục tiêu rõ ràng, làm việc nghiêm túc, cẩn trọng có chừng mực, tính trách nhiệm cao, là người rất dịu dàng. Chẳng qua là anh không nói ra mà thôi......” Cô thả chậm giọng nói, nói từng câu từng chữ vừa chân thành vừa kiên định. Tạ Bình Xuyên còn chưa tiếp lời thì Từ Bạch đã đặt tay lên ngực trái của anh: “Nhưng ở đây, anh có tất cả. Em quen biết anh mười năm, em rất hiểu.” Tạ Bình Xuyên nhìn cô chăm chú hồi lâu, thấp giọng hỏi: “Phải không?” Từ Bạch gật đầu một cách trịnh trọng. Cô hiếm khi có lúc nghiêm túc như vậy. Tạ Bình Xuyên bưng ly bia lên: “Em còn lời nào khác muốn nói với anh không?” Từ Bạch suy nghĩ kỹ càng một phen, mượn lời mà người lớn thích dùng chúc phúc người ta nhất để nói: “Có một câu, tương lai anh nhất định sẽ có cuộc hôn nhân mỹ mãn, sự nghiệp thành công.” Suy nghĩ của Tạ Bình Xuyện bị hai từ ‘hôn nhân’ này dẫn dắt sang hướng khác. Anh uống thêm hớp bia, nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ: “Đồng ý với anh, em không được khen ai khác như vậy ngoài anh.” Từ Bạch không nói nhiều, đồng ý ngay tắp lự. Bầu không khí hài hòa trên bàn ăn bỗng trở nên vui vẻ ấm áp. Người phá vỡ bầu không khí là Quý Hoành. Quý Hoành vỗ bàn nói: “Tiểu Bạch, mấy câu em vừa nói anh không đồng ý chút nào.” Anh ta bỗng chất vấn cô: “Tạ Bình Xuyên dịu dàng lương thiện chỗ nào chứ, vừa rồi cậu ấy còn nói xấu bạn học với anh, che người ta cởi giày có mùi hôi chân......” Quý Hoành khựng lại chốc lát rồi nhấn mạnh thêm: “Cậu ấy còn không cho em khen người khác, nhỏ nhen biết cỡ nào.” Tạ Bình Xuyên đánh gãy lời anh ta: “Quý Hoành, tâm trạng cậu tốt chứ?” Quý Hoành bẹp miệng: “Không tốt lắm.” “Khéo thật, tôi cũng vậy,” Tạ Bình Xuyên tháo đồng hồ cơ giới xuống, “Chúng ta ra ngoài đánh nhau một trận đi.” Nhớ tới màn vật tay trên xe buýt lần trước, đầu óc Quý Hoành lập tức tỉnh táo, biết thời biết thế vội nói: “Từ Bạch, anh nói với em, theo anh biết chẳng có nam sinh nào đẹp trai hơn đáng tin cậy hơn Tạ Bình Xuyên hết.” Từ Bạch cười đáp: “Đúng vậy, em biết chứ.”