Giấu phong cảnh trong hồi ức

Chương 7 : Giấu phong cảnh trong hồi ức

TRANS: YUN.   Lời của Tạ Bình Xuyên mở ra một cái vòng tuần hoàn cứ quanh quẩn trong đầu Từ Bạch. Cô quên mất bản thân lên sân khấu bằng cách nào mà chỉ nhớ lúc giẫm lên bậc tam cấp, Tạ Bình Xuyên vẫn còn cười với cô. Cô nhìn dòng ngược xuôi, bóng đèn hỗn tạp, nghe thấy tiếng người ồn ào, tiếng cười nói huyên náo nhưng những cảm xúc này hình như cách cô rất xa. Cô ngồi bên cây dương cầm ba chân, vạt váy phủ chạm đất. Sau khi dư âm của tiếng violin vang lên, khúc nhạc dạo cô đàn lên cực mượt mà, tập thể phối hợp có thể nói là hoàn mỹ. Diễn xuất chẳng thể không thuận lợi được, bởi vì bọn họ đã luyện tập rất lâu. Từ Bạch nhấc vạt váy chạy xuống sân khấu nhanh chóng tìm được Tạ Bình Xuyên. Cô ấn anh ngồi xuống, lại đòi khen ngợi lần nữa: “Trước đó chúng ta đã nói rồi, anh phải nói thật với em. Tạ Bình Xuyên hỏi ngược lại: “Nói cái gì?” Từ Bạch nhìn anh, nói như có điều suy nghĩ: “Anh nghe thấy bài hòa tấu vừa rồi không?” Tạ Bình Xuyên xách chiếc balo của anh lên, sau đó kéo dây kéo lấy ra một quyển sách...... quyển sách dày khoảng một ngón tay. Anh lật trang sách xác nhận đúng là không sai cũng không bị hư hại gì mới giao cả quyển sách vào tay Từ Bạch. Từ Bạch chưa hiểu xảy ra chuyện gì thì Tạ Bình Xuyên đã giải thích với cô: “Đây là phần thưởng của em.” Từ Bạch cúi đầu, cuối cùng phát hiện đây là một quyển — — từ điển Cambridge phiên dịch Anh Pháp. Tạ Bình Xuyên nói: “Nghe ba em bảo em muốn làm phiên dịch tiếng Pháp. Anh nhớ em cũng từng nói muốn làm phiên dịch tiếng Anh......” Thế là Tạ Bình Xuyên mua một quyển từ điển phiên dịch Anh Pháp. Anh cảm thấy làm như vậy vấn đề đều được giải quyết vẹn toàn rồi. Từ Bạch không lên tiếng. Cô cúi đầu nhìn quyển từ điển này, hai tay ra sức ước lượng, nhưng quyển từ điển này thật sự quá nặng khiến cô ôm sắp không nổi nữa. “Phần thưởng dày thật.” Từ Bạch dùng ngón tay vuốt ve trang bìa, “Ba em còn không tin em có thể làm được phiên dịch viên.” Cô hơi gật đầu, giải bày nội tâm: “Em muốn làm phiên dịch viên cũng muốn học ngôn ngữ học. Bởi vì ngôn ngữ chính là cầu nối, em muốn làm người bắc cầu.” Nói xong câu này, Từ Bạch ôm quyển từ điển lên cười nói: “Đưa ra ví dụ như vầy hình như không đúng, em diễn đạt không giỏi lắm.” Tạ Bình Xuyên lại nói: “Không cần giải thích, anh hiểu ý em.” Từ Bạch thầm nghĩ đời người khó tìm được tri âm, càng khó hơn là chuyện mình muốn làm luôn có người ủng hộ. Cô giở trang bìa trong của quyển từ điển rồi đẩy quyển sách tới trước mặt Tạ Bình Xuyên: “Anh có thể viết một câu lên trang giới thiệu cho em không, kèm theo tên anh nữa.” Cô nói: “Như vậy lúc em học sẽ có động lực hơn.” Giọng Từ Bạch đầy thành khẩn, Tạ Bình Xuyên chẳng có lý do từ chối. Anh lấy cây bút ra viết lên trang bìa trong: “Chúc em trở thành một phiên dịch giỏi.” Tới cuối câu anh gạch một dấu gạch nối, sau đó viết tên của mình lên. Tạ Bình Xuyên viết chữ rất đẹp, lưu loát sinh động, nét chữ cứng cáp có lực. Vì có bút tích của anh trên trang bìa trong, Từ Bạch càng thêm trân quý quyển từ điển này. Cô ôm quyển sách trở vào lòng, nói chắc như đinh đóng cột: “Được rồi, em sẽ khiến nó phát huy tác dụng.” Lúc Từ Bạch và Tạ Bình Xuyên cổ vũ ý chí cho nhau, thì Quý Hoành ở bên kia đang đi qua đi lại ngoài cửa. Anh không may mắn như Tạ Bình Xuyên, giờ phút này chẳng cách nào trà trộn được vào trong hậu đài. Có điều anh chẳng đợi lâu, khi trước mặt có một người quen đang đi tới. Người đó chính là Giản Vân. Giản Vân vừa gặp Quý Hoành thì không dám nhìn thẳng anh. Cô mím môi, nhấc váy đi tới bên cạnh, cúi đầu đánh giá sàn nhà dưới chân, hồi lâu sau mới nói một tiếng: "Chào, chào học trưởng." Quý Hoành nghe tiếng xoay đầu lại. "Ồ, em chính là......" Anh nhớ không ra tên cô, bèn dùng nụ cười tươi rói để che giấu, "Em là thành viên của đội hòa tấu đúng không." Giản Vân đáp: "Đúng vậy." Lời vừa ra khỏi miệng, cô bỗng cảm thấy hụt hẫng. Nguyên nhân của sự hụt hẫng ở chỗ cô muốn giao lưu trò chuyện với Quý Hoành nhưng lại không biết nói gì. Giản Vân thử hỏi: "Học trưởng tới tìm người à?" Quý Hoành chẳng thừa nhận, anh không muốn nói bản thân tới đây là vì không thấy Tạ Bình Xuyên đâu nữa. Anh giơ tay kê lên vai Giản Vân tùy ý bắt chuyện với cô: "Em đừng cứ gọi học trưởng mãi, gọi anh là học trưởng nghe khiến anh rất ngại, cứ gọi Quý Hoành đi." Anh giới thiệu bản thân một cách thành thạo: "Quý là quý của mùa vụ, Hoành là hoành của thăng bằng cân đối, vừa hay vừa dễ nhớ." Giản Vân mặc nhận cách nói của anh. Điều cô để ý không phải tên của anh mà là bàn tay đang đặt trên vai cô ------ Trước giờ phút này, cô chưa từng tiếp xúc quá gần với bạn khác giới nào như vậy, cô cảm thấy bản thân cực kỳ căng thẳng. Quý Hoành cũng phát hiện được điều này, anh hỏi: "Em hơi sợ anh phải không, thật ra anh là người tốt." Giản Vân chưa kịp trả lời thì Quý Hoành đã lùi về sau một bước, anh nhìn về phía gạch men phản quang sờ tóc của mình: "Hôm đó ở trong công viên, anh thấy em gấp tới sắp khóc đến nơi......." Giản Vân hé miệng: "Anh còn nhớ em à?" "Đương nhiên rồi," Quý Hoành quay đầu nhìn cô, buồn cười nói, "Bằng không tại sao anh lại nói chuyện với em nhiều như vậy, anh chẳng phải loại người dễ quen thân đâu." Giản Vân của hôm nay khác với bình thường. Cô mặc chiếc váy dệt hoa văn nổi, tóc được chải lên hết lộ ra gương mặt xinh xắn. Đừng nói Quý Hoành có duyên gặp gỡ một lần, ngay cả bạn học cùng lớp của cô cũng có tới mấy người không nhận ra cô nữa. Cô không biết bản thân vì điều gì mà vui vẻ, cô nói bằng giọng lí nhí: "Em không sợ anh." Xem như trả lời câu hỏi trước đó của anh. Quý Hoành cười nói: "Em nói ít thật, còn yên tĩnh hơn Tạ Bình Xuyên nữa. Anh vừa nhắc tới Tạ Bình Xuyên thì Tạ Bình Xuyên đi từ bên trong ra. Có điều Tạ Bình Xuyên chẳng đi một mình, sau lưng anh còn có Từ Bạch nối gót theo sau. Trên vai Từ Bạch khoác một chiếc áo khoác, trong tay còn ôm theo một quyển sách dày, Tạ Bình Xuyên muốn cầm giúp cô nhưng bị cô từ chối: "Em muốn tự mình ôm về nhà." Quý Hoành đứng bên cạnh liếc nhìn quyển sách đó, anh tò mò đó là cái gì mà khiến Từ Bạch xem trọng và trân quý tới như vậy ------ Quý Hoành chẳng phát hiện ra tựa sách kinh thiên động địa, anh chỉ nhìn thấy mấy hàng chữ tiếng Pháp và tiếng Anh. Người ta thường nói vật họp theo loài, người phân theo nhóm hoặc là bất tri kỳ nhân, thị kỳ hữu, ý là khi bạn không hiểu một người nào đó thì có thể nhìn vòng bạn bè thân thiết của người đó ít nhiều có thể đoán ra được một vài sở thích hiện tại của người đó. Cho nên sở thích của Từ Bạch cũng chẳng thuộc sở thích thông thường. Quý Hoành thầm nói trong lòng. Anh hỏi: "Từ Bạch, tương lai em cũng định xuất ngoại à?" Vấn đề này làm khó cho Từ Bạch rồi. Mẹ của Từ Bạch là họa sĩ, thời trẻ bà du học ở Ý đồng thời từng thực tập ở Hà Lan, sau khi về nước thì nối nghiệp nghề của cha chuyên trị Quốc họa, sở trường phối hợp phong cách Trung Tây. Có lẽ do từng đi qua con đường này nên lúc Từ Bạch bày tỏ chí hướng thì mẹ cô hoàn toàn đứng về phía cô. Mà ba cô thì hoàn toàn ngược lại, ông thường xuyên nói những đạo lý của người lớn cô chưa từng nghe qua, ví dụ tuổi con còn nhỏ, ra ngoài dễ bị ức hiếp, hoặc là phiên dịch là nghề chẳng có tiền đồ. Từ Bạch im lặng rất lâu không đáp, Tạ Bình Xuyên giải vây thay cô: "Từ Bạch còn chưa tốt nghiệp sơ trung, cậu hỏi cái này sớm quá rồi đó." Quý Hoành đút hai tay vào túi quần chuyển sang hỏi tới Tạ Bình Xuyên: "Vậy còn cậu thì sao, Tạ Bình Xuyên, mình tự dưng nhớ ra cậu còn chưa nói với mình cậu nộp đơn xin vào những trường đại học nào ở Mỹ?" Tạ Bình Xuyên kín bưng như một cái hũ nút. Anh đáp cũng giống như không đáp: "Tôi xin vào trường đại học tôi thích." Từ Bạch đứng bên cạnh nghe thấy, tuy cô không biết kế hoạch của Tạ Bình Xuyên nhưng thành tâm hy vọng là Tạ Bình Xuyên có thể vào được ngôi trường anh thích. Đáng tiếc trời không chiều lòng người. Tháng mười hai năm đó, xuống một trận tuyết đầu mùa. Thế là từng tầng tuyết trắng phủ đầy cây khô trụi lá trước đình giống như tơ liễu trơ trọi được khoác lên một lớp trang điểm mới. Từ Bạch xuyên qua hành lang ngoài cửa vòng tới tường vây hậu viện. Cô đeo một chiếc khăn choàng lông cừu vừa vặn che đi gương mặt nhỏ nhắn của cô, nhưng trên tay lại không có đeo găng tay ------ đó là vì để cho cô gõ cửa thuận tiện một chút. Gõ cửa nhà Tạ Bình Xuyên. Tạ Bình Xuyên đang ở nhà, trong nhà không chỉ có mỗi mình anh. Ba mẹ anh cũng về rồi, ba người họp mặt trong phòng ngủ của anh. Từ khi Tạ Bình Xuyên lên sơ trung, cả một năm hình ảnh này chẳng có mấy lần. Cửa sổ phòng ngủ nửa mở, Từ Bạch cứ thế ngồi xổm ngoài cửa nghe lén cuộc trò chuyện của họ. Cô nghe thấy mẹ Tạ Bình Xuyên nói: "Từ nhỏ con đã bắt đầu học lập trình, mẹ và ba con cũng ủng hộ cô, trình độ lập trình của con cao không đại biểu cho năng lực của con mạnh, chỉ có thể chứng tỏ ba mẹ bằng lòng bồi dưỡng con." Tạ Bình Xuyên không nói chuyện, anh ngồi rất yên tĩnh. Mẹ anh tiếp tục dạy bảo anh: "Mẹ nói với con rất nhiều lần rồi, không được nói như rồng leo làm như mèo mửa, thoát ly thực tế không nhìn vào hiện thực, lúc chọn trường phải xem xét kỹ rồi hãy nộp đơn. Harvard và Viện Công Nghệ Massachusetts là nơi con có thể thử sao?" Tạ Bình Xuyên chẳng hề phản bác, vẫn duy trì im lặng. Anh không chỉ xin vào Harvard và Viện Công Nghệ Massachusetts thôi, anh còn nộp đơn Stanford và Princeton. Trong mấy ngày gần đây anh nhận được thư hồi âm rồi. Đều là thư từ chối. Nếu chỉ như vậy thôi cũng không khiến ba mẹ nổi cơn tanh bành. Điều khiến ba mẹ Tạ Bình Xuyên thất vọng nhất là đến hai trường Tạ Bình Xuyên dùng để đảm bảo cũng lần lượt uyển chuyển từ chối anh vào ngày hôm qua. Trường đảm bảo, nghĩa là trong đám đơn xin đó nó là ngôi trường dùng để đề phòng tình huống xấu nhất. Đối với ba mẹ Tạ Bình Xuyên mà nói, con trai của họ luôn rất ưu tú. Từ khi Tạ Bình Xuyên bắt đầu lên tiểu học, anh chưa từng khiến ba mẹ lo lắng về thành tích, anh thông minh sẵn cộng thêm rất nỗ lực. Xong trước mắt, con người xuất sắc này bị phủ định toàn bộ, đỉnh núi từng chói lọi rực rỡ một thời nay thất bại thảm hại. Sau khi xảy ra sai lầm, đa số mọi người không nghĩ cách bù đắp thế nào mà là thả ngựa sau pháo ------ Ba của Tạ Bình Xuyên không là ngoại lệ, ông nói: "Ban đầu bảo con đi trung gian, con không chịu nghe chúng ta." Tạ Bình Xuyên đáp lời của ba: "Chuyện của bản thân con không cần họ giải quyết giúp. Tìm trung gian chưa chắc kết quả đã tốt hơn bây giờ, đơn xin cạnh tranh khốc liệt, bọn họ chưa hẳn đã nắm chắc trăm phần trăm." Giọng anh thấp trầm nghe rất êm tai, bình thường Từ Bạch rất thích nhưng hiện tay cô rất đau lòng. Hai tay cô ôm gối ngồi xổm ngoài cửa nhìn tuyết tích đầy trên ngọn cây như được phủ một lớp đường áo. Cô duỗi tay đẩy cái cây một cái, đống tuyết đó rào rào rơi xuống vừa vặn ập lên đầu cô. Ba Tạ Bình Xuyên hỏi: "Tiếng gì vậy?" Chỗ Tạ Bình Xuyên cách cửa sổ gần nhất, anh đứng dậy đi tới trước cửa sổ nhìn một cái. Rõ ràng nhìn thấy Từ Bạch nhưng anh lại cười đáp: "Là con mèo nhà Từ Bạch." Tiếng cười này bình thản quá mức khiến mẹ anh càng tức giận hơn. Mẹ Tạ thở dài: "Mẹ với ba con bồi dưỡng con độc lập chẳng phải để con không lo không nghĩ, mà là để trong lòng con một cái thước đo, biết cân nhắc hành vi của mình." Bà hỏi: "Con bị sáu trường đại học từ chối rồi, sao còn cười được nữa?" Tạ Bình Xuyên đứng trước cửa sổ đáp: "Trừ phí nộp đơn và phí vận chuyển, chúng ta chẳng tổn thất cái gì." Anh thầm nghĩ cười ra được còn tốt hơn khóc lóc nhiều, đương nhiên lời này anh không thể nói được ------ Anh vô ý tranh cãi với ba mẹ chứ chẳng hề thấy vui vẻ đối với việc cãi vã. Ba mẹ Tạ Bình Xuyên có ý định di cư tới nước Mỹ, phương thức họ chọn lựa là đầu tư di cư. Vì để lo chu toàn cả nhà, mấy năm nay họ bận việc làm ăn, từng bước hoạch định con đường tương lai. Song chuyện gì cũng hai mặt, khi trọng tâm của họ đặt lên sự nghiệp thì chẳng có thời gian đồng hành cùng con trai. Lúc Tạ Bình Xuyên còn nhỏ thường xuyên bị ba mẹ anh mắng. Lúc đó anh mới bảy tám tuổi, là độ tuổi đến chó còn ghét huống chi đầu óc anh lại thông minh, người lớn căn bản quản không nổi. Ba anh thường xuyên tóm lấy anh giảng dạy triết lý cuộc đời cho anh nghe, ban đầu anh nghe không hiểu nhưng sau này dần dần hiểu được, cuối cùng khiến ba mẹ anh yên tâm hơn. Sau đó nữa, Tạ Bình Xuyên lên sơ trung. Mỗi ngày tới tối muộn mới về nhà, trong nhà chỉ có mỗi mình anh, anh tốn một tháng trời mới thích nghi được, quen với cuộc sống tự lập. Thật ra cũng chẳng phải một mình, sát vách anh còn có Từ Bạch. Lúc Tạ Bình Xuyên học sơ trung, Từ Bạch hãy còn học tiểu học. Cô về nhà sớm hơn anh, mỗi lần anh bước vào cửa viện cô luôn chạy ra đón, mừng rỡ hô lên: "Anh trai về rồi." Đúng vậy, anh về rồi. Có thể gặp được Từ Bạch, anh đã cảm thấy rất vui. Giờ phút này, Từ Bạch đang ngồi dưới cửa sổ nhà anh. Tạ Bình Xuyên nghiêng người về phía trước, duỗi tay trái ra chạm lên đỉnh đầu từ Bạch, phủi đi đám tuyết trên tóc cô. Từ Bạch không dám nhúc nhích. Cô vừa mới gội đầu xong, sợi tóc vừa đen vừa mềm giống như tơ lụa thượng đẳng. Điều này khiến Tạ Bình Xuyên sinh ra một loại ảo giác, hình như anh đúng là đang vuốt ve một con mèo. Giọng của ba Tạ kéo Tạ Bình Xuyên trở về hiện thực: "Không nói cái khác, hiện tại con nghĩ kỹ xem nên làm thế nào đi, Viện Công Nghệ Massachusetts không chịu nhận con cũng thôi đi, trường học đảm bảo cũng từ chối con luôn......" Tạ Bình Xuyên nói: "Còn năm trường đại học chưa hồi âm." Ba Tạ hỏi: "Năm trường nào?" Tạ Bình Xuyên ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời xa xôi: "Viện công nghệ California, trường đại học Carnegie Mellon......" "Viện công nghệ California thì đừng nghĩ nữa, đấy không phải là ngôi trường con có thể xin vào được." Ba Tạ đứng lên, cầm lấy áo vest khoác lên người rồi ra khỏi phòng, "Còn trường nào nộp đơn được nữa không?" Từ Bạch không nghe hết cuộc đối thoại của họ. Cô chầm chậm nhích ra ngoài mép tường, chạy đi mất dạng.