Giấu phong cảnh trong hồi ức
Chương 45 : Giấu phong cảnh trong hồi ức
Chương 45
Editor: Sherry
Rượu sâm banh nổi bọt khí, mùi hương vẫn còn quanh quẩn đâu đây, vị thơm ngọt đọng mãi lại trong miệng, Tô Kiều tỉ mỉ thưởng thức rượu, mắt nhìn về phía Từ Bạch: “Từ Bạch nhà anh còn trẻ mà biết tới mấy thứ tiếng, có thiên phú học ngoại ngữ hả? Hay là được bồi dưỡng từ nhỏ rồi…”
“Khi còn nhỏ cô ấy rất ham chơi hiếu động, giống những đứa bé bình thường khác thôi,” Tạ Bình Xuyên nhớ lại quá khứ, khen ngợi Từ Bạch, “Nhưng mà năng lực hiểu biết của cô ấy rất mạnh. Nếu muốn học, trong khoảng thời gian ngắn sẽ học được.”
Tạ Bình Xuyên còn chưa dứt lời, nhân phiên phục vụ đã bưng một khay đồ ăn, còn có mười mấy ly đồ uống đi qua trước mặt bọn họ.
Đó là rượu Cocktail được pha chế theo cách đặc biệt.
Ánh đèn phản chiếu ra rất nhiều màu sắc, giống như thủy tinh màu hóa lỏng, nhìn bề ngoài trông lại còn ngon miệng hơn cả bánh kem.
Tô Kiều thấy thế, gọi nhân viên lại.
Cô cầm hai ly rượu, đưa một ly còn lại cho Tạ Bình Xuyên.
“Đây là rượu Cocktail tôi thích nhất, do tôi và người pha chế nghĩ ra công thức,” Tô Kiều nâng ly lên, trong lời nói có chứa ẩn ý, “Người pha chế đặt tên cho nó là may mắn, vừa có ý nghĩa lại thanh nhã…”
Cô chạm ly với Tạ Bình Xuyên: “Mượn tên của loại rượu này, chúc anh mọi chuyện đều sẽ như ý muốn, mọi chuyện thành công, cũng chúc Hằng Hạ có thể xoay chuyển Càn Khôn, phát triển không ngừng.”
Lúc này Tô Kiều còn chưa biết, tửu lượng của Tạ Bình Xuyên rất kém, kém đến mức không giống người hay đi xã giao.
Mà Tô Kiều thì sao, thích rượu thành nghiện, một ly rượu Cocktail này đối với cô mà nói không đáng kể. Cô cho rằng ai cũng vậy, thấy Tạ Bình Xuyên vẫn bình tĩnh, đoán rằng anh uống chút rượu cũng không làm lỡ chuyện gì.
Tạ Bình Xuyên nếm mấy ngụm rượu Cocktail gọi là “Vận may” này, ngoài ý muốn phát hiện vị nhẹ và ngọt thanh, nhưng anh vẫn đặt ly xuống, nhìn về phía Tô Kiều đầy thâm ý.
Anh suy nghĩ cái câu “Xoay chuyển Càn Khôn” kia, cười nói: “Vậy phải dựa vào lời hay ý đẹp của tổng giám đốc Tô đây rồi.”
Tạ Bình Xuyên nổi lên lòng nghi ngờ.
Tô Kiều có rất nhiều nguồn thông tin, chỉ sợ đã biết Hằng Hạ rơi vào thế bị động, sản phẩm mới lại đang gặp rắc rối.
Thời điểm hai người đang trò chuyện, không chú ý cách đó không xa, Từ Bạch đang quan sát bọn họ.
Cô nhìn thấy Tạ Bình Xuyên.
Không giống với những cô gái tham gia tiệc tối khác, Từ Bạch là nhân viên công tác, phải mặc trang phục theo yêu cầu gồm áo sơ mi và quần dài. Tầm mắt cô lướt qua, cuối cùng dừng lại trên người Tô Kiều.
Tô Kiều mặc một bộ lễ phục cao cấp, làn váy bằng voan mỏng xếp từng tầng lên nhau, không che đậy được đôi chân dài. Cô búi tóc lên, đeo khuyên tai bằng đá quý, chỉ là góc nghiêng thôi cũng đã đẹp như vậy.
Cô ấy đang nói chuyện với Tạ Bình Xuyên, nói chuyện rất vui vẻ vui vẻ. Hai người nói đến chủ đề gì đó, hai mắt nhìn nhau, lại nâng ly chạm nhẹ một cái.
“Tôi đã nói với tổng giám đốc Tưởng rồi,” Tô Kiều vỗ bả vai Tạ Bình Xuyên, đối xử như một người anh em, đây là thói quen của cô, “Tập đoàn Tô Thị chúng tôi ở trên một con thuyền với Hằng Hạ, hoạt động của nền tảng thương mại điện tử luôn giao phó cho Hằng Hạ.
Cô uống hết ly rượu Cocktail, ngược lại càng tỉnh táo hơn, nói: “Xu thế thời đại bây giờ hoàn toàn khác 5 năm trước, chuyển phát nhanh phát triển, các shop online mọc lên không ngừng, tôi lại giữ vững cách bán tại cửa hàng, chỉ sợ là phải chạy đến Châu Âu mới có thể thu lại tiền vốn.”
Tạ Bình Xuyên chắc chắn rằng Tô Kiều đã biết Hằng Hạ xảy ra chuyện gì.
Anh quăng ra một liều thuốc an thần: “Nền tảng hợp tác là thương mại điện tử, hoạt động kinh doanh của Hằng Hạ càng hoàn thiện hơn, lại có căn cơ của tập đoàn Tô thị củng cố. Mặc dù còn đang ở trong quá trình chuyển đổi nhưng cũng không có gì cản trở lắm.”
Tô Kiều cười nói: “Có thể bước chân lên sản nghiệp internet hay không còn phải dựa vào hỗ trợ của các anh.”
“Tổng giám đốc Tô khách khí, chúng tôi cũng phải nhờ vả quý công ty đây.” Tạ Bình Xuyên đáp lại.
Tạ Bình Xuyên không để ý, Tô Kiều lại vỗ bả vai anh. Bởi vì đang nói tới chuyện hợp tác nên anh nói nhiều hơn bình thường rất nhiều. Trong khoảng thời gian ngắn, quan hệ có vẻ càng trở nên gần gũi.
Bốn phía còn có những người khác, tạo nên một cái vòng giao tiếp, phần lớn là giám đốc công ty hoặc là những người có quyền chấp hành cao, cũng có những người quyền quý thân thiết đang bàn bạc chuyện đầu tư
Nói một cách ngắn gọn thì đây là nơi không phải Tô Bạch có thể bước vào.
Cô đứng ở góc tường tựa như đang đứng ở bên ngoài vậy.
Nhưng mà cô còn phải làm việc
Người Pháp đứng trước mặt thấy cô ngây ngốc, thân thiện nhắc nhở một tiếng, trên mặt lộ ra một nụ cười.
Từ Bạch vội vàng xin lỗi.
Cô cẩn thận làm tròn bổn phận, vội vàng phiên dịch.
Từ Bạch dịch tiếng Pháp sang tiếng Trung cho một nhà đầu tư nghe, nhà đầu tư là một người phụ nữ trung niên, thích đồ ngọt, đúng lúc cầm một miếng bánh kem lên, dùng muỗng múc một miếng đút vào trong miệng.
Bà còn nói với Từ Bạch: “Dâu tây có nhân, không tồi.”
Lòng Từ Bạch như mèo cào.
Ngoài mặt cô bình tĩnh, nói năng khéo léo, trong lòng lại có chuyện.
Vị người Pháp kia cũng không có hứng thú lắm, có lẽ không thể hợp tác, hắn tùy tiện hàn huyên vài câu, yên tĩnh đứng một bên uống rượu. Từ Bạch gật đầu thăm hỏi, cùng nhà đầu tư tiếp tục đi tìm người nước ngoài khác.
Nhà đầu tư kết hôn rất sớm, trong nhà có một cô con gái, tuổi cũng xấp xỉ Từ Bạch, mắt thấy Từ Bạch cứ nhìn chằm chằm bánh kem, bà dứt khoát lấy một miếng đưa cho Từ Bạch, nói: “Tiểu Từ, muốn ăn cứ ăn đi, bữa tiệc cũng không quy định nhân viên không thể ăn nhỉ?”
“Có quy định ạ,” Từ Bạch nói, “Chúng tôi không được phép ăn.”
Nhà đầu tư liền hỏi nhân viên phục vụ, muốn một cái túi giấy, Bà bỏ miếng bánh kem vào, lại lần nữa đưa cho Từ Bạch: “Về nhà nếm thử xem.”
Từ Bạch đưa tay nhận lấy, nói lời xuất phát từ: “Cảm ơn tổng giám đốc Tiền.”
Tổng giám đốc Tiền thấy cô xinh đẹp ngoan ngoãn, khiến người ta yêu thích, nhịn không được khen cô một câu.
Không lâu sau, điện thoại tổng giám đốc Tiền vang lên. Bà thấy tên người gọi là thư ký, lập tức nghe máy, đồng thời nói với Từ Bạch: “Tiểu Từ, tôi ra ngoài nói chuyện điện thoại, thời gian có lẽ hơi lâu, ít nhất là mười phút, cô tìm chỗ nào đó ngồi đi.”
Từ Bạch lên tiếng vâng.
Cô cầm túi bánh kem, ngồi xuống cái ghế bên cạnh.
Lại ngay lúc này, có người xoa đầu cô.
Từ Bạch ngẩng mặt, quả nhiên nhìn thấy Tạ Bình Xuyên.
“Còn mười ba phút nữa,” Từ Bạch chỉ về phía màn hình lớn, “Là đến lượt em lên sân khấu diễn thuyết.”
Ngược lại Tạ Bình Xuyên nói: “Mười phút cũng đủ rồi, em đi theo anh.”
Từ Bạch đứng dậy, đi theo sau Tạ Bình Xuyên, vòng qua hành lang được trang trí cẩn thận, đi ra ngoài sân.
Gió lạnh thổi quét, bốn phía vắng lặng, Tạ Bình Xuyên đứng thẳng người, dường như đang tìm từ để nói.
Từ Bạch tới gần một bước, mờ mịt hỏi: “Anh uống bao nhiêu rượu vậy?”
Cô ngẩng đầu nhìn anh, gương mặt ửng đỏ. Chỉ vì đêm mùa đông giá rét, mà làn da trắng mịn của cô rất nhanh đã đỏ lên vì lạnh.
Ở đây không có máy sưởi, Từ Bạch chỉ mặc áo sơmi quần dài, vẫn chưa mặc áo khoác lông. Cô thật sự hơi lạnh, ôm chặt túi bánh kem, nói một cách uyển chuyện: “Anh và Tô Kiều, chơi thân nhỉ.”
“Anh chỉ uống một ly rượu,” Tạ Bình Xuyên trả lời xong một vấn đề, sau đó đưa ra nghi vấn, “Em gặp phải chuyện gì sao? Hôm nay đi làm thông dịch viên ở hội nghị là vì để kiếm tiền?”
Anh vốn định sau khi về nhà rồi hỏi rõ ngọn nguồn, nhưng mà Từ Bạch lại ở trong gang tấc, anh dùng hết kiên nhẫn, không chờ kịp nữa.
Từ Bạch dựa sát lại gần Tạ Bình Xuyên, chui vào ngực anh sưởi ấm, giống như một con vật nhỏ đang tìm kiếm sự che chở: “Bà nội em bị bệnh, ba em không chăm sóc tốt cho bà…”
Ngoài sân của khách sạn, gió đêm thổi vù vù, khí lạnh tự khắp nơi ập tới, khi thở sa còn có sương trắng nhàn nhạt. Từ Bạch hắt xì một cái, Tạ Bình Xuyên liền cởi áo khoác của mình ra khoác trên người cô.
Áo khoác của anh rất ấm áp, Từ Bạch không cảm thấy lạnh chút nào.
Nhưng cô nghe thấy Tạ Bình Xuyên nói: “Em hoài nghi thân phận của Triệu An Nhiên còn có thể gửi tin nhắn cho anh, nhưng sao trong nhà xảy ra chuyện lại im lặng không nhắc tới… Anh cho rằng giữa chúng ta, là quan hệ thẳng thắn thành thật với nhau.”
Thể chất cả anh tốt hơn Từ Bạch rất nhiều, mặc dù không có áo khoác, quần áo mỏng manh nhưng lại không hề cảm thấy lạnh.
Quả thật trong lòng anh có giận, cho dù là uống nhiều rượu thì sau khi hứng gió lạnh, đầu óc vẫn tỉnh táo. Nhưng mà có những lời, cho dù ở bất cứ hoàn cảnh nào, anh nhất định phải nói ra
Từ Bạch trả lời: “Bởi vì…Bởi vì anh đang bận.”
Cô ý thức được Tạ Bình Xuyên đang tức giận.
Tính tình anh cũng không hẳn là tốt, từ nhỏ Từ Bạch đã biết, nhưng mà bởi vì thích cho nên không hoàn hảo cũng thành hoàn hảo.
Tạ Bình Xuyên không đoán được bà nội của Từ Bạch bị bệnh gì. Từ Bạch không nói ra, anh cũng không suy xét đến bệnh ung thư, chỉ cho rằng bà vất vả lâu ngày thành tật, cần phải nghỉ ngơi. Dù sao thì lời Từ Bạch nói cũng là ba cô không chăm sóc tốt cho bà.
Bởi vậy, tâm tư của anh đều nằm trên chuyện tính toán cho ra lẽ.
Tạ Bình Xuyên nói: “Bởi vì anh bận?” Anh cười nói: “Lý do rất hay.”
Tiếng cười còn lạnh hơn cả gió đông.
Từ Bạch không nói một lời.
Trong phút chốc, dấm chua trên người cô bùng nổ: “Cũng không phải là em gánh không được, chia cách mười năm, em đã hình thành nên thói quen cái gì cũng một mình.”
Từ Bạch rời mắt, không hề nhìn Tạ Bình Xuyên. Gần đây xảy ra rất nhiều chuyện, cô không biết vì sao mà trở nên lo lắng bất an, tìm được nơi phát tiến, cô liền nói thẳng ra: “Bữa tiệc tối hôm nay, anh nói chuyện với tổng giám đốc Tô rất vui vẻ sao, tay cô ấy cứ luôn đặt lên người anh…”
Dấm chua của Từ Bạch nhiều đến nhường nào, không phải Tạ Bình Xuyên chưa cảm nhận qua.
Anh nói: “Anh và Tô Kiều đều là người làm ăn, hơn nữa em cũng biết mà, cô ấy có bạn trai rồi.”
Từ Bạch không nghe giải thích, hốc mắt rưng rưng nói: “Anh còn có rất nhiều chuyện giấu em, em có chuyện không muốn nói cho anh, anh lại tức giận với em.”
Cô nghĩ đến bà nội nằm trên giường bệnh, Bánh Trôi đã chết, khoảng thời gian chia cắt sự sống và cái chết, thân tình nhạt nhẽo, gia đình tan nát, cuối cùng cũng biết rõ một đạo lý ——
Sắp ăn tươi nuốt sống cô, không phải là ghen ghét gì Tô Kiều, mà là cảm giác thiếu an toàn cắm rễ hơn mười năm, rối đến nỗi khó có thể gỡ ra được.
Tạ Bình Xuyên không nên tranh luận với cô, tốt nhất là im miệng không nói gì, ôm Từ Bạch vào trong ngực, hôn đến khi cô không thể nói chuyện.
Nhưng hôm nay anh muốn nói cho cô hiểu: “Đây mà gọi là tức giận sao? Em chưa từng thấy anh thật sự tức giận rồi.” Trong lời nói còn mang theo mùi rượu, còn có chút yếu ớt.
Tạ Bình Xuyên nói thẳng vào chủ đề: “Em còn thiếu bao nhiêu tiền? Sau khi bữa tiệc kết thúc, anh đưa em về nhà.” Anh lấy một tấm thẻ tín dụng ra, bỏ vào trong túi áo của Từ Bạch, lại đè lên ngực cô, thấp giọng nói: “Lương khi đi phiên dịch tính thế nào, anh có thể mua em để em đi theo mình anh không?”
Từ Bạch trợn to hai mắt, không hiểu ý đồ của anh.
Tạ Bình Xuyên cười một tiếng: “À, anh quên mất, em đã theo anh rồi.”
Ý của anh ở trên mặt chữ, nhưng cô lại hiểu theo nghĩa khác.
Thời gian Tạ Bình Xuyên lên sân khấu diễn thuyết chỉ có chưa đến ba phút, anh xoay người đi vào bên trong, lập tức đi tới chỗ cao nhất trong hội trường.
Từ Bạch chạy theo, rốt cuộc cũng đuổi kịp anh. Cô cởi áo khoác tây trang đưa cho Tạ Bình Xuyên, vì đang mang giày cao gót, lại chạy như thế nên nửa đường bị trẹo chân, bánh kem cũng rơi xuống đất.
Tạ Bình Xuyên quay đầu lại nhìn cô một cái.
Từ Bạch nói: “Anh vào diễn thuyết đi, em đi dọn chút đã.” Giọng điệu bình thường, giống như lúc bình thường.
Tạ Bình Xuyên cứ vậy mà đi
Từ Bạch ngồi xổm trên mặt đất, bỏ bánh kem đã nát vụn vào trong túi, nghĩ đến câu nói “Em đã theo anh” vừa rồi của Tạ Bình Xuyên, cùng với cảnh cô nhanh chóng ở chung nhà với anh rồi hôm sau lại lên giường cùng anh. Cô im lặng dọn dẹp phần bánh dưới đất, chỉ là nước mắt không ngừng rơi xuống.
Giống như khiến người ta chết đuối vậy.
Lúc đầu chỉ là choáng váng, sau đó ngực lại trở nên khó chịu hơn, thở cũng khó khăn. Nhưng cô không thể tiếp tục khóc được, bởi vì còn phải làm việc, nếu bây giờ rời đi thì sẽ đánh mất giá trị của bản thân.
Truyện khác cùng thể loại
16 chương
17 chương
30 chương
17 chương
33 chương
1 chương