Giấu phong cảnh trong hồi ức
Chương 36 : Giấu phong cảnh trong hồi ức
CHƯƠNG 36:
Trans: BL
Tống Giai Kỳ chân thành xin lỗi, Từ Bạch lại ngây người một lúc, sau đó nói: “Không sao, mỗi bài viết đều có hai phiên dịch viên tiến hành điều chỉnh.”
Cô đứng trước màn hình vi tính, không lâu sau, Tống Giai Kỳ liền cầm một chiếc ghế đặt sau lưng cô.
“Cô ngồi đi.” Tống Giai Kỳ cầm ống hút khuấy cà phê, khuấy tách cà phê ecura cô, “Đứng mãi không mệt sao?”
Giọng của Tống Giai Kỳ vẫn như bình thường, không nghe ra bất kỳ tâm tình nhưng cô có thể chủ động kéo ghế đến, điều này cũng đủ khiến Từ Bạch cảm thấy kinh ngạc rồi.
Từ Bạch trước giờ là người thẳng thắn, cô tiếp tục giúp cô ấy sửa văn bản, phiên dịch nội dung trước đó đã bổ sung vào, sau đó còn đưa ra ý kiến những nơi cần sửa lại.
Tống Giai Kỳ cầm sổ ghi chép lại những lời Từ Bạch nói.
Cô ta nói: “Lần trước Triệu An Nhiên giải giải quy trình cho tôi, tôi vẫn còn vài chỗ chưa hiểu.”
Tống Giai Kỳ cầm bút chì, đầu bút đặt lên trang giấy, cô viết ra một dòng chữ tiếng anh, nét chữ ngay ngắn, nội dung rõ ràng, Từ Bạch nhìn vào mới phát hiện ra đây là sổ tay công việc của Tống Giai Kỳ.
Từ Bạch nghiêm túc hỏi: “Chỗ nào cô không hiểu vậy?”
“Thời gian tham gia họp với tổ kỹ thuật, họ nói là nhiệm vụ của tổ phiên dịch, chính là cố gắng mở rộng bản demo, cố gắng phiên dịch chính xác nhất…” Tống Giai Kỳ xé một tờ giấy, ngón tay gõ lên mặt bàn, “Nhưng tôi e rằng chúng ta có nhiều người hơn nữa cũng không thể viết hết tất cả tài liệu phiên dịch đúng không?”
Cô nhíu mày, tỏ ý nghi hoặc: “Tổ kỹ thuật phản ánh số liệu phiên dịch không giống với chúng ta, chúng ta còn phải sửa lại lỗi cho họ, tại sao cần phải làm thế?”
Chuyên ngành của Tống Giai Kỳ là ngữ văn anh, cô không hề có hứng thú với ngôn ngữ lập trình.
Tuy Tống Giai Kỳ cố gắng hiểu nó, nhưng cố thử qua rồi cũng thất bại.
Nhưng cô vẫn là người ngập tràn tự tin, không để ý cách nhìn của đồng nghiệp đối với mình, cho nên khi Từ Bạch đến cạnh cô, Tống Giai Kỳ muốn hỏi gì liền hỏi nấy.
Trong phòng làm việc rất hỗn tạp, mọi người đều đang chuẩn bị cho buổi họp, mà ở bên này của Từ Bạch, lại không hề có tiếng trò chuyện.
Im lặng kéo dài.
Từ Bạch sắp xếp lại từ ngữ, miêu tả: “Nội dung chúng ta phiên dịch sẽ làm bản demo, thông qua database đưa cho tổ kỹ thuật, họ sẽ dùng tính toán AI, chính là xử lý ngôn ngữ cùng độ chuyên sâu để nâng cao tính liên kết….”
Cô lấy ra một tờ giấy nháp, vẽ ra sơ đồ tư duy, sau đó viết các từ khóa vào, mô phỏng xuất ra: “Có lẽ là như thế này.”
Thành thật mà nói, Từ Bạch cũng không hiểu lắm. Cô chỉ hiểu được cái sườn của thiết kế, triển khai, nâng cấp là nhiệm vụ của phòng kỹ thuật, hơn nữa từ đầu chí cuối đều do Tạ Bình Xuyên đích thân giám sát.
Chuyên ngành của Từ Bạch là phiên dịch, nội dung công việc của cô cũng là phiên dịch, về việc phòng kỹ thuật phải thực hiện như thế nào, trước giờ cô chưa từng hỏi qua.
Nhưng cô lại biết gì nói nấy, không hề giấu giếm: “Mỗi lần phòng kỹ thuật phản hồi lại kết quả, đó đều là kết quả của máy luyện học, chức năng duy nhất của tổ phiên dịch chính là giúp họ điều chỉnh lại cách tính và tham số. Bản mẫu càng rộng, độ chính sách sẽ càng cao, nhưng máy móc không thể bì được với con người, vậy nên trước khi sản phẩm ra mắt, chúng ta cần phải kiểm duyệt lần cuối.”
Xưa nay có câu “Nghe đạo có trước sau, thuật nghiệp có chuyên công”, Từ Bạch chỉ hiểu đôi chút về lập trình mà thôi, không dám nói nhiều. Vậy nên sau khi cô nói xong, cũng không nói tiếp nữa.
Vẻ mặt của Tống Giai Kỳ lại thay đổi.
Cà phê trên bàn hơi nguội, xuất hiện hơi trắng.
Cô ta không để ý đến uống cà phê nữa, thật lòng khen ngợi: “Tôi hiểu đôi chút rồi, cô nói rất đơn giản dễ hiểu. Triệu An Nhiên chỉ nói một câu thôi, không giải thích chi tiết như cô.”
Màn hình máy tính dần dần chìm vào trạng thái sleep.
Màn hình sleep của Tống Giai Kỳ là bức ảnh quảng cáo của tập đoàn Hằng Hạ. Cô đưa mắt nhìn màn ảnh, khẽ cười một tiếng: “À, tôi muốn nói với cô, trước lúc đến công ty tôi không biết công việc này cũng khá thú vị.”
Lời cô nói là lời thật lòng.
Nhưng rơi vào trong tai Từ Bạch lại mang ý nghĩa khác.
Có lẽ trong lòng Từ Bạch biết Tống Giai Kỳ vì Tạ Bình Xuyên nên mới đến đây, trong lòng luôn có một cái gai.
Từ Bạch trả lời có lệ: “Đúng là khá thú vị thật.”
Nói rồi, cô cầm ly mình, quay về chỗ ngồi.
Khoảng ba phút sau, giám đốc Phó của tổ phiên dịch lại xuất hiện.
Giám đốc cho một người một tờ giấy, bảo họ viết tổng kết gần đây của mọi người vài, lúc phát đến bàn của Từ Bạch, Tống Giai Kỳ vừa đúng lúc đứng dậy, cô đi sang một bên, sau đó mới đi ra chỗ ngồi.
Tống Giai Kỳ hỏi: “Giám đốc phó, gần đây công việc có bận không?”
Giọng điệu này hệt như lãnh đạo đến quan sát tình hình.
Giám đốc Phó đỡ lưng, đứng bên bàn, cười đáp: “Cũng ổn, bận hơn trước đây một chút, cơ thể cũng ăn được được.”
Giám đốc Phó là một nữ viên chức hơn ba mươi tuổi, làm việc rất quyết đoán, quản lý thưởng phạt phân minh, công việc cô thăng tiến nhưng cuộc sống gia đình lại không như ý.
Giờ đây cô đã mang thai bốn tháng rồi.
Tổ phiên dịch của Hằng Hạ không thể không có cô, mà công việc của chồng còn bận hơn cả cô.
Cô đưa tờ phiếu cho Từ Bạch, sau đó thuận tiện hỏi: “Tiểu Từ, em biết loại sữa bột nước Anh nào tương đối tốt không? Chị đang chuẩn bị tìm mua.”
Từ Bạch gật đầu: “Em biết vài nhãn hiệu.”
Cô liền xé một tờ giấy note, ghi nhãn hiệu lên trên đó.
“Cô còn chưa kết hôn đúng không?” Tống Giai Kỳ ở đối diện hỏi, “Sao lại biết những thứ này?”
Từ Bạch cười đáp: “Vì trong nhà có người lớn nhờ tôi giới thiệu.”
Cô không nói ra người lớn kia là mẹ cô.
Mẹ cô tái hôn, có một cậu con trai, cả nhà ba người họ, vô cùng hạnh phúc.
Bố dượng của cô xuất thân thư hương, mẹ cô ở trong nghề cũng có tiếng tăm...Theo lý mà nói, mẹ cô sống hạnh phúc, Từ Bạch nên vui mừng mới phải.
Nhưng cô lại cảm thấy bản thân đang bị bỏ rơi.
Mẹ cô bận chăm sóc cho em trai còn nhỏ, hơn nữa vì định cư ở Ý nên sớm đã không chăm sóc cho Từ Bạch.
Giám đốc Phó đương nhiên không biết những điều này, sau khi nhận được giấy note của Từ Bạch liền cười nói: “Cảm ơn Tiểu Từ, mấy hôm nữa chị đi mua, chuẩn bị tốt cho tương lai.”
Sau đó cô ho khẽ nói: “Được rồi, mọi người tập trung, đến giờ rồi, chúng ta đến phòng họp đợi họp với tổ kỹ thuật thôi.”
Lời còn chưa dứt, các đồng nghiệp đã đứng dậy.
Trong phòng họp lầu năm, đèn sớm đã được bật, giám đốc dự án ngồi ở giữa, dáng ngồi nghiêm túc hơn thường ngày.
Vì hôm nay có người khác đến tham dự, đó chính là tổng giám đốc kỹ thuật.
Tổng giám đốc kỹ thuật dẫn theo trợ lý ngồi ở ghế dài bên cạnh, hai người đang thấp giọng trò chuyện, trong tay cầm một phần tài liệu.
Từ Bạch nhìn thấy Tạ Bình Xuyên, lúc bước qua chỉ dám khẽ nói: “Chào torog giám đốc Tạ.”
Tạ Bình Xuyên quay mặt, đáp: “Chào em, phiên dịch Từ.”
Lúc Từ Bạch thức dậy còn được anh ôm vào lòng, giờ đây hai người lại vô cùng khách khí: “Cực khổ rồi, tổng giám đốc Tạ còn đích thân đến họp.”
“Là nhiệm vụ công việc.” Tạ Bình Xuyên đặt tài liệu xuống, đưa mắt nhìn cô, “Không dám nói có vất vả không.”
Anh dùng thái độ để nói chuyện với đồng nghiệp để nói chuyện với Từ Bạch: “Nhiệm vụ tổ phiên dịch càng nhiều hơn, thúc tiến dự án không thể không có các bạn.”
Từ Bạch gật đầu, dáng vẻ cung kính lắng nghe.
Hôm nay Tạ Bình Xuyên mặc sơ mi đen, cà vạt cũng là màu trầm, rất hợp với phong cách hành sự của anh, quả nhiên có một loại cảm giác lạnh lùng.
Từ Bạch đáp lại anh: “Chúng tôi sẽ làm tốt nhất có thể, tổng giám đốc yên tâm.”
Nói xong cô ôm sổ ngồi xuống bên cạnh đồng nghiệp.
Bên trái Tạ Bình Xuyên là trợ lý, bên phải có một chỗ trống. Anh vốn cho rằng Từ Bạch sẽ ngồi đó không ngờ cô lại chạy đi.
Ngoài mặt anh không thể hiện bất kì dáng vẻ nào nhưng trong lòng đang tính toán, tối nay anh nhất định phải bắt Từ Bạch lại, xem lúc đó cô có thể chạy đi đâu được.
Chỗ ngồi bên cạnh tổng giám đốc không ai dám hỏi, Tống Giai Kỳ rất nhanh liền xuất hiện. Cô ngạc nhiên về vận may của chính mình, kéo ghế da ra, sau đó cô liền lên tiếng nói: “Tổng giám đốc Tạ, ở đây không ai ngồi sao?”
Tạ Bình Xuyên nhìn trợ lý Chu một cái.
Trợ lý Chu vô cùng hiểu tính cách của Tạ Bình Xuyên, vì để bảo vệ sếp mà không tiếc đắc tội với con gái cổ đông: “Xin lỗi cô Tống, đây là vị trí của tổ trưởng tổ kỹ thuật, anh ấy sắp đến rồi.”
Trợ lý Chu đóng tài liệu lại, tiếp tục giải thích: “Tổ trưởng và tổng giám đốc ngồi cùng nhau sẽ thuận tiện bàn về dự án. Cô Tống cô cảm thấy thế nào?”
Cô Tống không còn gì để nói.
Cô quan sát xung quanh, ở đây không có ai quen cả, cuối cùng ngồi xuống bên cạnh Từ Bạch.
Từ Bạch đang ngồi bóc quýt hồng, cô chỉ mang theo một quả, thích hợp ngồi trong góc để ăn, lúc buổi họp chưa bắt đầu, không ai chú ý đến hành động của cô cả.
Nhưng Tống Giai Kỳ lại ghé đến gần.
Từ Bạch hỏi: “Cô thích ăn quýt hồng không?”
Cô ấy không thể thích được, Từ Bạch nghĩ.
Nhưng Tống Giai Kỳ lại đáp: “Thích, ở mùa này tôi thích ăn nhất là quýt hồng và quả hồng Bắc Kinh.”
Từ Bạch ‘ừ’ một tiếng, không hề nhúc nhích.
Tống Giai Kỳ bắt chéo chân, tay trái đặt trên đầu gối lộ ra mặt đồng hồ Patek Philippe, cổ tay nhỏ nhắn cùng móng tay màu đỏ đất sang trọng.
Cô khẽ thở dài nói: “Cô có thể hiểu cảm giác của tôi không? Lúc ở xa hương, e rằng ăn món giống thế cũng cảm thấy có chút không giống.”
Từ Bạch thật sự có thể hiểu được điều này.
Thế là cô nhịn đau chia nửa quả cho cô ấy.
Sau đó để lại nửa quả cho mình.
“Ngọt quá.” Từ Bạch cắn một miếng, bình luận, “Mua ở dưới lầu công ty, tối nay sẽ mua thêm hai cân.”
Tống Giai Kỳ hào sảng cười: “Đợi vườn hồng nhà chúng tôi chín rồi, tôi cũng mời cô ăn.”
Hai người ở bên nhau khá vui vẻ, Triệu An Nhiên ngồi ở góc khác lại đang nhíu mày.
Hôm nay Triệu An Nhiên mặc áo thun trắng, cùng quần jean xanh nhạt, ngồi trong nhóm kĩ thuật, cũng không hề nổi bật.
Cuộc họp chính thức bắt đầu.
Hôm nay là cuộc họp tổng kết tiến độ, giám đốc các tổ bước lên báo cáo, đối mặt với các câu hỏi giao lưu, sau khi sửa lại phiên bản, giao diện cũng được tung lên, ưu hóa chức năng cũng được đưa lịch trình lên...Triệu An Nhiên lấy di động chụp lại PPT.
Coder ngồi bên cạnh hắn hỏi: “Ôi, cậu chụp giao diện làm gì vậy?”
“Vì cảm thấy giao diện rất đẹp, “Triệu An Nhiên cười ôn hòa, “Tôi chỉ là một phiên dịch nhỏ, các anh bàn về code, thật là lợi hại, tôi nghe chẳng hiểu gì cả.”
Đồng nghiệp kia liền nói: “Ôi, code có gì khó đâu, khó là thuật toán. Tất cả người trong tổ kỹ thuật đều rất phục đầu óc của tổng giám đốc Tạ, anh ấy mới là người lợi hại thật sự.”
Triệu An Nhiên vô cùng tán thành: “Đúng vậy, anh ta cái gì cũng có cả.”
Giọng của hắn tản mạn, nhưng lại có ý khác.
Phần lớn là nói về Tạ Bình Xuyên.
Một tiếng đồng hồ trôi qua, trước lúc cuộc họp kết thúc, Tạ Bình Xuyên đứng lên kết luận. Anh có thể hiểu rõ tổ kĩ thuật cũng có thể chăm sóc tổ phiên dịch, giống như một hệ thống tổng hợp đa năng, khiến người ta rất khâm phục.
Lúc cuộc họp kết thúc, các tổ viên cũng ra ngoài. Triệu An Nhiên chậm rãi bước ra ngoài, sau lưng là Tống Giai Kỳ, hắn quay đầu vừa nhìn nhìn thấy Tống tiểu thư liền đùa: “Cuộc họp hôm nay cô có thu hoạch được gì không?”
Tống Giai Kỳ nhún vai, không đáp lại.
Triệu An Nhiên lại cười ra tiếng, đứng ở cửa, chần chừ không đi.
Tổng Giai Kỳ hỏi: “Anh muốn nói gì với tôi?”
Triệu An Nhiên chỉ chỉ phòng họp.
Trong phòng họp không còn ai nữa, chỉ có Tạ Bình Xuyên.
Cùng với Từ Bạch đang thu dọn đồ đạc.
Từ Bạch không cẩn thận đánh rơi vỏ hoa quả, thế là trước lúc rời đi, cô nhặt hết vỏ lên, dùng khăn ăn gói lại, bỏ vào trong thùng rác.
Tạ Bình Xuyên đi đến trước mặt cô, xoa đầu cô.
Tất cả hành động này chỉ lướt qua ba giây, ngoại trừ Tổng Giai Kỳ và Triệu An Nhiên ra, có thể là không ai để ý.
Tổng Giai Kỳ thoáng cái liền thẫn thờ.
Cô ta cúi đầu, Triệu An Nhiên không nhìn rõ vẻ mặt của cô, nhưng hắn cảm nhận được có gì đó đang vỡ vụn.
Triệu An Nhiên đút tay vào túi, quay đầu đi về hướng hành lang, cách ban công càng lúc càng gần. Ánh nắng gần trong gang tấc, mặt trời chói chang, trong lòng hắn lại vui vẻ, còn có thời gian thưởng thức trời xanh mây trắng.
Hai người lưỡng tình tương duyệt làm sao có thể kiềm chế được, không tránh được các hành động thân mật. Tổng Giai Kỳ có thể trực tiếp nhìn thấy, liền không cần Triệu An Nhiên phải lên tiếng nữa rồi.
Hắn cũng không quên đổ dầu vào lửa: “Từ Bạch làm việc thái độ nghiêm túc, năng lực xuất chúng, thanh thuần xinh đẹp, cô ấy cùng tổng giám đốc Tạ, thật sự là một đôi ông trời tác hợp.”
Tổng Giai Kỳ đứng bên cạnh anh ta, sau khi im lặng hồi lâu, cuối cùng cũng đáp lại lời hắn: “Vậy nên tôi chúc phúc bọn họ.”
Ở ban công không có ai, Triệu An Nhiên chậm rãi xoay người.
Hắn châm thuốc, vừa hút thuốc vừa cười nói: “Tôi cũng chúc phúc bọn họ.”
Tổng Giai Kỳ lại tin là thật.
Cô thậm chí hiểu lầm ý của Triệu An Nhiên, cảm ơn hắn: “Cảm ơn anh đã nhắc nhở tôi, tôi không biết họ bắt đầu từ khi nào, có lẽ tôi nên dừng lại thôi.”
Cô lấy di động ra, xóa đi danh bạ của Tạ Bình Xuyên.
Thật ra Tổng Giai Kỳ không quá buồn bã, cô chỉ xem đây là một màn yêu thầm, đối phương cũng không tỏ ý nào cả, tự nhiên kết thúc còn đỡ hơn rối tung rối mù.
Nhưng cảm xúc trong lòng cô rất phức tạp, cô muốn yên tĩnh một lúc.
Khóe môi Triệu An Nhiên lại nhếch lên, hắn cười: “Tại sao cô đến Hằng Hạ, mọi người đều biết cả, cách xử lý của tổng giám đốc Tạ, khiến tôi cảm thấy rất khó hiểu.”
“Tại sao khó hiểu?” Tổng Giai Kỳ nhíu mày, sửa lại lời của Triệu An Nhiên, “Anh bày tỏ với người khác, người khác không chấp nhận, đây là một chuyện rất bình thường.”
Tổng Giai Kỳ chỉ ra ngoài đường, lấy ví dụ cho Triệu An Nhiên: “Ví dụ có một kẻ ăn xin đầu bù tóc rối, trình độ văn hóa rất thấp thích tôi, tôi cũng phải kết hôn với gã ta sao? Nào có đạo lý ngang ngược như vậy.”
Ở ban công gió mát thổi đến, đổi tan mùi khói thuốc.
Triệu An Nhiên ngẩng đầu, cuối cùng dẫn dắt: “Cô không đố kỵ? Không oán giận sao?”
Hắn dường như đang hỏi cô, cũng là tự chất vấn mình.
Xa xa có cánh chim bay qua, Tổng Giai Kỳ ngẩng đầu nhìn trời, sau khi im lặng vài giây, cô đáp: “Có gì đáng để đố kỵ đâu. Con người chính là động vật bầy đàn, không cần phải cố gắng khép mình, anh lỡ mất cơ hội này vẫn còn cơ hội khác, chỉ có kẻ vô dụng mới cảm thấy oán giận.”
Cô nói xong câu này liền rời khỏi ban công.
Không khóc lóc, không oán giận, cũng không giậm chân, hành vi và lời nói của cô đều rất lý trí, hoàn toàn khác với tưởng tượng của hắn.
Cuối cùng Triệu An Nhiên cũng hiểu, hắn không giống Tống Giai Kỳ.
Cô ấy lớn lên trong sự yêu thương của bố mẹ, được dạy dỗ về cái đúng cái sai, là người quyết đoán, trong mắt không chứa được một hạt cát.
Hay đổi cách nói khác thì chính là cô chưa bao giờ nếm trải tuyệt cảnh, bên cạnh cô tất cả đều là thiện ý cùng bao dung.
Trong bảy tội lỗi, cô chỉ có kiêu ngạo tự phụ.
Cô không cần tham lam, đố kỵ, phẫn nộ, vì những thứ người khác khao khát, dường như cô đã có rồi.
Triệu An Nhiên mỉm cười, nụ cười càng sâu hơn: “Tống Giai Kỳ, tôi thật ngưỡng mộ cô.”
Truyện khác cùng thể loại
16 chương
17 chương
30 chương
17 chương
33 chương
1 chương