Giấu phong cảnh trong hồi ức

Chương 35 : Giấu phong cảnh trong hồi ức

CHƯƠNG 35: Trans: BL   Quý Hoành xem Từ Bạch như tri kỷ.   Anh ngồi thẳng người, đặt gối nhỏ xuống, nói rất có tình có lý: “Đúng vậy, khi tiếp xúc với Xuyên Xuyên một thời gian, em sẽ phát hiện cậu ấy ngoài mặt lạnh lùng nhưng trong lòng lại rất ấm áp.”   Từ Bạch nghe xong, lẳng lặng ghi nhớ.   Vài phút sau, hai người đến tiểu khu của Quý Hoành. Tạ Bình Xuyên đỡ Quý Hoành xuống xe, nhìn thấy anh bước vào tòa nhà của mình, đến khi không còn thấy bóng hình của Quý Hoành nữa, Tạ Bình Xuyên mới quay về ghế lái.   Từ Bạch ngồi nghiêng người, hai tay nắm chặt lưng dựa, ánh mắt lấp lánh gắt gao nhìn anh.   Tạ Bình Xuyên hỏi: “Sao rồi, em không khỏe sao?”   Từ Bạch lắc đầu đáp: “Anh không chỉ có nội tâm ấm áp mà còn là một người vừa dịu dàng vừa lương thiện.” Trong lời nói của cô mang theo ý say nhưng giọng điệu lại rất chân thành.   Tạ Bình Xuyên đưa tay sờ mặt cô: “Lúc em mười lăm tuổi cũng từng khen anh như thế.”   Nói rồi, anh nhớ đến gì đó, cuối cùng lại phì cười.   Đêm đó sau khi họ về nhà, đã gần chín giờ tối. Từ Bạch vẫn còn say, cô đi vào phòng tắm, tắm xong lại ngồi trên sô pha, ôm lấy con thỏ bông hồng, chậm rãi gặm táo đã gọt vỏ.   Cô nói với Tạ Bình Xuyên: “Anh ơi, táo ngọt quá…”   Tạ Bình Xuyên ngồi xuống bên cạnh cô đang cầm di động đọc mail, mail vẫn chưa đọc xong. Từ Bạch nghiêng người nằm lên đùi anh.   Cô ngẩng mặt nhìn Tạ Bình Xuyên, đôi chân anh vừa thẳng vừa dài.   Từ Bạch chỉ mặc một chiếc áo thun, chiếc áo chỉ có thể che được đến đùi cô. Đôi chân trần của cô, dưới ánh đèn trắng ngần như ngọc thạch.   Cô không biết mình đang làm gì, lời trong lòng cũng thế mà tuôn ra: “Táo ngọt như thế là vì nó vốn dĩ đã ngọt hay là vì anh cho em nên mới ngọt?”   Tạ Bình Xuyên liền đặt di động xuống, giải đáp: “Vì quả táo này có hàm lượng đường cap.” Anh ghé lại gần, vuốt ve eo cô: “Anh rất tò mò tại sao em vẫn ăn được? Anh nhớ tối nay em đã uống hết một lon bia cùng nửa đĩa tôm hùm đất.”   Theo Tạ Bình Xuyên hiểu về cô, đây gần như đã chạm đến giới hạn của cô.   Quả nhiên, Từ Bạch cầm táo nói: “Em ăn hết nổi rồi, đã no rồi.”   Cô ở góc độ này nhìn mặt Tạ Bình Xuyên. Bất kể nhìn như thế này, anh vẫn điển trai như thế.   Từ Bạch đặt táo lên bàn, ánh mắt lập tức rơi trên cúc áo của anh, sau đó buột miệng nói: “Em có một suy nghĩ to gan.”   Tạ Bình Xuyên đáp: “Anh cũng có một kiến nghị trẻ con.”   Anh nói: “Em lên giường ngủ đi, mười một giờ anh về phòng, sáng mai còn phải họp nữa.” Có thể thấy được, anh muốn đi xử lý công việc.   Từ Bạch không chịu để anh đi, ném thỏ bông đi, ôm lấy eo Tạ Bình Xuyên: “Em không buồn ngủ chút nào, em muốn lấy chiếc cúc áo thứ hai trên áo anh.”   Ngày tốt nghiệp cấp ba của Tạ Bình Xuyên, từng có nữ sinh đưa ra yêu cầu như vậy. Khi đó anh không hiểu, hỏi nguyên nhân mới biết rằng đáp án của đối phương chứa đầy suy nghĩ của thiếu nữ. Bởi vì chiếc áo thứ hai ở gần tim, vậy nên sẽ được tặng cho người mà mình yêu nhất.   Khi đó Tạ Bình Xuyên thẳng thừng từ chối.   Tạ Bình Xuyên hôm nay cũng không ngoại lệ: “Em tùy tiện hỏi anh liền cho em, đến khi sáng mai em tỉnh rượu sẽ cảm thấy anh rất dễ dãi.”   Ánh đèn trong phòng khách sáng trưng như ban ngày, Từ Bạch nhìn chùm đèn, có chút bướng bỉnh: “Thế phải làm sao đây? Em rất muốn có”.   Tạ Bình Xuyên đưa cho cô một lối đi: “Em có thể cầu xin anh.”   Từ Bạch quỳ trên sô pha, chân thành hôn anh: “Xin anh đó, anh trai.” Giống như cô gái ở trong miếu cầu mong thần linh ban cho người tình trong mộng.   Sau đó Tạ Bình Xuyên lại là một thần linh hà khắc, anh nói: “Không đủ thành ý.”    Từ Bạch nghĩ ngợi, nắm tay Tạ Bình Xuyên, xuyên qua cổ áo, trực tiếp chạm vào ngực cô: “Anh sờ nơi đây, tim em đang đập, em rất chân thành.”   Tạ Bình Xuyên nghiêng mặt, không nhìn cô. Nhưng xúc cảm trong tay quá tốt, anh chậm rãi sờ nắn bộ ngực mềm mại kia, ngón tay khẽ dùng sức, sau đó nghe Từ Bạch chỉ trích: “Anh chiếm tiện nghi của em.”   “Anh là đang cảm nhận tâm trạng của em.” Tạ Bình Xuyên thu tay về, “Em uống nhiều rồi, anh bế em lên giường.”   Dứt lời, anh bế Từ Bạch lên, đặt lên chiếc giường ngủ to trong phòng ngủ, cũng không quên đắp chăn cho cô. Cô làm nũng ôm lấy cánh tay anh không buông, ầm ĩ được vài phút liền ngáp một cái.   Cuối cùng vì chăn quá mềm và thoải mái, Từ Bạch mơ hồ thiếp đi.   Cô nghiêng người nằm trên giường, tóc xõa rối loạn, mi mắt vừa dày vừa cong, khóe môi đỏ mọng mềm mại, hệt như người đẹp ngủ trong rừng trong truyện cổ tích. Cô khác với mỹ nhân trong truyện là, hoàng tử cúi người hôn cô, nhưng cô vẫn ngủ say giấc nồng.   Tạ Bình Xuyên tìm một chiếc kéo, cắt đi cúc áo thứ hai, đặt vào trong tủ bên cạnh.   Anh tắt đèn ngủ, trong màn đêm yên tĩnh khẽ giọng nói: “Tặng cho người anh yêu nhất, ngủ ngon.”   Tạ Bình Xuyên quả nhiên không uổng công.   Sáng mai, sau khi Từ Bạch tỉnh dậy liền nhìn thấy chiếc cúc áo.   Trời đã sáng rồi, ánh sáng xuyên qua rèm cửa chiếu vào. Từ Bạch cầm chiếc cúc áo kia, tỉ mỉ nghiên cứu một lúc, cuối cùng mới nhớ đến đối thoại hôm qua, còn có cảnh cô khẩn thiết chứng minh cho Tạ Bình Xuyên thấy sự thật lòng của mình.   Tạ Bình Xuyên nằm bên cạnh cô, vui vẻ cười: “Thành ý hôm qua của em rất đủ, anh không nhẫn tâm từ chối em.”   Lúc này còn chưa đến bảy giờ sáng, anh đưa một tay kéo Từ Bạch ôm vào lòng: “Chỉ là lúc anh tìm kéo, em đã ngủ mất rồi.”   Từ Bạch ôm anh một lúc, mặc kệ tất thảy nói: “Anh tặng cho em, điều đó chứng minh anh thích em nhất rồi.”   Tạ Bình Xuyên vuốt ve lưng cô, khẽ hôn lên trán cô: “Em hiểu là tốt rồi.”   Công việc mỗi sáng vẫn không thay đổi nhưng hôm nay Từ Bạch lại rất vui vẻ.   Lúc Từ Bạch đến công ty, trong tổ chỉ có vài người, ngoài ô cửa sát đất ngập tràn ánh nắng, mở ra một ngày mới bắt đầu. Cô đứng bên cửa sổ ngắm cảnh, tay cầm một bình tưới, tưới cây.   Trong túi cô là cúc áo của Tạ Bình Xuyên, nhớ đến lời thừa nhận sáng nay của cô, Từ Bạch bất giác mỉm cười.   Giọng của Triệu An Nhiên từ đằng sau truyền đến: “Tiểu Bạch, tôi vừa nuôi một con mèo, không biết phải chăm sóc thế nào...Nghe nói cậu cũng nuôi mèo, có thể chỉ tôi chút không?”   Cậu ta cầm di động, mở thư viện ảnh, tìm video hôm qua quay.   Mèo con hoang mở to đôi mắt, ánh mắt rất ngây thơ, nằm trong một thùng giấy, trong thùng giấy có giường mới, rất sạch sẽ và ấm áp.   Lông của con mèo rất rối, trên người cũng bẩn, Từ Bạch nhìn thấy thế hỏi: “Đây là mèo con cậu nuôi ư?”   “Nhặt ở trên đường,” Triệu An Nhiên thành thật nói, “Đêm qua sau khi rời khỏi công ty, tôi đến chỗ xanh hóa phát hiện ra nó, trông thấy nó quá gầy nên muốn đưa nó về chăm sóc.”   Nói đến, con mèo Trôi Nước của Từ Bạch cũng là nhặt ở trên đường về.   Từ Bạch liền nói: “Bây giờ nó còn rất nhỏ, cần phải nhẫn nại chăm sóc, định kỳ đưa nó đi cắt lông, đi khám, cắt móng...Đúng rồi, cậu còn phải mua cát mèo, lọ nước, lương thực với đồ chơi cho mèo.”   Cô dặn dò rất tỉ mỉ, giọng cũng rất nhiệt tình.   Triệu An Nhiên vì thế mà cười nói: “Cảm ơn cậu.”   Xem như hắn tìm được đề tài chung để nói rồi.   Cảnh sắc bên ngoài rất đẹp, cụm mây che đi mặt trời, đến cả cây cỏ xanh tươi trong bồn cũng phủ một lớp nắng vàng.   Triệu An Nhiên đi đến bên Từ Bạch, nghịch chiếc lá vừa được tưới nước xong, hỏi: “Mèo con kia vẫn chưa đặt tên, có thể nhờ cậu đặt tên giúp tôi không?”   Hắn cười rất hiền lành: “Lần đầu tiên tôi nuôi mèo nên cũng không biết phải đặt gì.”   Từ Bạch hỏi ngược lại: “Lông nó màu gì thế?”   “Màu nâu tro, tuy nhiên có hơi bẩn.” Triệu An Nhiên đưa tay mô tả hình dáng của con mèo, “Đợi nó lớn hơn chút nữa, cũng khỏe mạnh hơn, tôi sẽ tắm cho nó.”   Từ Bạch gật đầu tán thành, đưa ra một đề xuất: “Vậy gọi nó là Xíu Mại đi...Vì là màu nâu tro.”   Hay là gọi bằng Xíu Mại đi.   Vẻ mặt cô rất nghiêm túc, lại lộ ra vẻ đáng yêu.   Triệu An Nhiên không nhịn được phì cười: “Xíu Mại đúng không, cái tên thật hay, tôi rất thích.”   Hắn đứng bên cửa sổ, hai tay đút trong túi quần, chân phải đứng thẳng, chân trái hơi khuỵu, hơn nữa nụ cười rất hiền lành, trông giống như thiếu niên mười mấy tuổi: “Tôi nhớ ra rồi, mèo nhà cậu gọi là Há Cảo, đúng không? Tôi nghe cậu từng nói với đồng nghiệp.”   Từ Bạch thừa nhận: “Đúng vậy, nó gọi là Há Cảo.”   Triệu An Nhiên dường như vô ý hỏi: “Bạn trai cô có ghét bỏ Há Cảo rụng lông không? Tôi ở nhà chải lông cho Xíu Mại, lông mèo dính lên tay áo, tôi định về nhà rửa tay.”   Ngoài mặt nghe như là đang hỏi về mèo.   Từ Bạch vòng quay vấn đề của hắn: “Tôi gửi link taobao này cho cậu, cậu có thể mua ống lăn chải lông, chỉ cần lăn nó, có thể chải đi lông mèo dính trên áo.” Triệu An Nhiên gật đầu nói được.   Hắn từ chỗ Ngụy Văn Trạch biết được bạn trai của Từ Bạch là Tạ Bình Xuyên, mà trong tổ phiên dịch, dường như không ai biết chuyện này.   Đến cả Tống Giai Kỳ cũng không biết.   Hôm nay Tống Giai Kỳ đến muộn, nhưng sự thật là dù cho hôm nay cô có nghỉ không phép đi nữa cũng sẽ không bị trách phạt. Các đồng nghiệp đều biết bối cảnh của cô rất mạnh, chỉ cần Tống Giai Kỳ nguyện ý làm việc, giám đốc liền không có yêu cầu nào khác.   Nhưng cô nàng lại rất cố gắng.   Hôm nay phải họp giao lưu với tổ kỹ thuật, Tạ Bình Xuyên rất có khả năng sẽ tham gia, Tống Giai Kỳ trước khi ra ngoài còn đặc biệt trang điểm, chỉ mong đợi đến lúc họp, có thể khiến Tạ Bình Xuyên chú ý.   Cô ta ngồi ở chỗ mình, lấy ly thủy tinh uống cà phê.   Giám đốc Phó của tổ phiên dịch cầm một xấp tài liệu, vội vã đi đến bên Tống Giai Kỳ, sau đó đưa mắt nhìn cô hỏi, “Hôm qua cô tăng ca sao Giai Kỳ?”   “Đúng vậy.” Tống Giai Kỳ nói, “Chưa làm xong việc nên muốn ở lại một lúc.”   Giám đốc Phó gọi Từ Bạch, hiền hòa cười nói: “Mười giờ sáng nay sẽ họp với tổ kỹ thuật, bảo Tiểu Từ giúp cô xem lại tài liệu, hướng dẫn cô làm quen với quy trình.   Đây chỉ là lời nói khách khí của giám đốc Phó.   So với đại tiểu thư Tống Giai Kỳ, giám đốc Phó càng tín nhiệm Từ Bạch hơn. Từ Bạch cầm một ly nước cam đi đến, khom người nhìn màn hình Tống Giai Kỳ.   Tống Giai Kỳ cười nói: “Làm phiền cô rồi, sau khi tôi tốt nghiệp đại học, liền không chạm vào máy tính rồi.”   Từ Bạch vừa đọc tài liệu của cô vừa tiếp lời: “Không dùng cả laptop sao?”   Tống Giai Kỳ ngồi ngay ngắn, thành thực đáp: “Đúng vậy, tôi đi du lịch châu Âu cùng vài người bạn thân, đặc biệt là các quốc gia ở Nam Âu, tôi đã ở đó một năm.”    Ngón tay đang dò chữ của Từ Bạch dừng lại.   Cô chỉ vào màn hình, sửa lại: “Ten items or less? Câu này không đúng phải viết là fewer, chứ không phải less nhỉ?”   Tống Giai Kỳ ngây người, sau đó đỏ mặt: “Xin lỗi, tôi không tập trung nên viết sai.”   Điều khiến Từ Bạch bất ngờ là cô ấy vốn là đại tiểu thư, hẳn phải nên khí thế hơn người, thẹn quá hóa giận mới phải. Kết quả Tống Giai Kỳ lại nói với cô: “Cảm ơn cô, lần sau tôi sẽ không phạm lỗi này nữa.”