Giấu phong cảnh trong hồi ức
Chương 31 : Giấu phong cảnh trong hồi ức
CHƯƠNG 31:
Trans: BL
Ánh đèn phòng sách ấm áp, rèm cửa kéo được một nửa, bên ngoài ánh sao đầy trời lấp lánh cùng vầng trăng sáng trong đêm.
Từ Bạch ngáp một cái, sau đó dựa lên vai Tạ Bình Xuyên.
Cô đưa mắt nhìn ra cửa sổ, nhìn thấy các tòa cao ốc trong đêm, trước đây cô từng trải qua cảm giác một mình ở trong thành thị phồn hoa, cảm giác cô độc bao vây trước đây hình như dần tan biến rồi.
Có lẽ là vì, Tạ Bình Xuyên đang ở bên cô chăng.
Anh vẫn đang nói chuyện điện thoại: “Ngày mốt sản phẩm ra mắt, bản android và IOS đều đã thử nghiệm hoàn tất, đêm nay sau khi mọi người kiểm thử xong cần báo cáo lại phân tích tình hình cho tôi.”
Tổ trưởng kĩ thuật liên tục vâng dạ, đáp: “Vâng, tổng giám.”
Anh ta và mười mấy đội viên vẫn đang tăng ca.
Nhiệm vụ hôm nay đã hoàn thành, có người bắt đầu thu dọn đồ đạc, có người vẫn đang chìm trong niềm vui, lớn tiếng hoan hô: “Đợi chúng ta ra mắt xong sẽ đi làm vài ly chúc mừng.”
Tổ trưởng vỗ bàn, sau đó hỏi Tạ Bình Xuyên: “Tổng giám đốc Tạ, phân tích nghiệp vụ đã cập nhật rồi, đang cài nội dung phiên bản 1.1…”
Tạ Bình Xuyên nói: “Tôi có thấy rồi, không phải là vấn đề lớn.”
Giờ đây Từ Bạch còn đang ngồi trên đùi anh, mặt cô dán lên cổ anh, dùng ngón tay nghịch quần áo anh, cô nghịch ngợm đưa tay di chuyển lên lưng anh, vòng một vòng lại di chuyển xuống dưới.
Tạ Bình Xuyên véo eo cô một cái.
Từ Bạch rất sợ nhột, Tạ Bình Xuyên véo đúng chỗ. Cô liền dựa lên vai anh, nheo mắt khẽ rên nhẹ một tiếng, sau đó lại nhớ ra Tạ Bình Xuyên còn chưa gác máy.
Cả người Từ Bạch cứng đờ.
Mà người đờ người không chỉ mỗi mình Từ Bạch, mà còn có tổ trưởng tổ kỹ thuật trong công ty.
Anh ta nghi ngờ mình nghe nhầm, bên cạnh tổng giám đốc Tạ, tại sao lại có loại âm thanh kia.
Người cuồng công việc như Tạ Bình Xuyên, trước lúc sản phẩm ra mắt, trong đầu anh ngoại trừ công ty và code, không thể nào tồn tại chuyện nào khác.
Tổ trưởng tổ kỹ thuật lặng lẽ lắc đầu, hoàn toàn tin tưởng Tạ Bình Xuyên, sau đó lại nghe anh thản nhiên nói: “Tôi nghe thấy các tổ viên nói sau khi sản phẩm ra mắt sẽ cùng đi ăn mừng.”
Anh hoàn toàn không để ý đến tình huống vừa rồi, giọng nói vẫn như ngày thường: “Khoảng thời gian này liên tục tăng ca, mọi người đều đã vất vả rồi.”
sau đó anh lại nhắc đến thưởng hiệu quả và thưởng đánh giá, đã tiếp thêm động lực cho nhóm kĩ thuật, dù sao đi nữa nhắc đến tình cảm đều quá đỗi bình thường, cho tiền thưởng mới là đạo lí.
Tổ trưởng tổ kỹ thuật sau khi trò chuyện xong với Tạ Bình Xuyên, xác nhận lần kiểm tra và thử nghiệm đang tiến triển thuận lợi, liền hài lòng kết thúc cuộc điện thoại này.
Tạ Bình Xuyên gác máy xong, liền đặt di động sang một bên.
Từ Bạch dựa vào ghế, định đứng dậy.
Tạ Bình Xuyên lại nói: “Đừng đi, cho anh ôm thêm vài phút nữa.”
Nhớ đến tiếng rên vừa rồi, Từ Bạch chợt cảm thấy xấu hổ: “Anh véo em phát ra tiếng khiến cho tổ trưởng kĩ thuật nghe thấy, anh ấy sẽ nghĩ anh thế nào đây…”
Tạ Bình Xuyên thản nhiên nói: “Em để ý điều này sao? Tổ trưởng tổ kỹ thuật theo anh hai năm rồi, cậu ta cảm thấy anh chỉ thích công việc thôi, sẽ cho rằng bản thân nghe lầm.”
Từ Bạch im lặng, tỏ ý không tin.
Cô ngồi lên đùi anh, hai tay đặt lên vai anh, đối mặt trò chuyện: “Trước đây hình như em chưa từng nói với anh, em không muốn đồng nghiệp biết quan hệ của chúng ta…”
Nguyên nhân rất đơn giả, Tạ Bình Xuyên là quản lý cấp cao, cô là nhân viên mới vào, chuyện tình công sở vô cùng vi diệu, cô không muốn ảnh hưởng đến công việc của cả hai.
Tuy bọn họ từng nắm tay ở bãi đỗ xe, cũng bị vài đồng nghiệp nhìn thấy, nhưng mọi người đều rất kín miệng, không ai thêm mắm thêm muối, truyền cho người khác nghe.
Từ Bạch tự mình cho rằng chuyện này nên dừng ở đấy thôi.
Tạ Bình Xuyên lại không suy nghĩ giống cô.
Anh nghe xong lời cô nói, phản ứng đầu tiên là: “Sao thế, em cảm thấy anh không thể ra mắt được sao?”
Từ Bạch vội vã phủ nhận: “Không có.”
Cô tự hào khen ngợi: “Anh không chỉ có vẻ ngoài xuất sắc còn là người rất có nội hàm. Lúc trò chuyện với anh, chủ đề nào cũng có thể nói được cả.”
Từ Bạch đấm vào ngực anh, nhớ đến cơ thể tám múi của anh, cũng vì thế mà cúi đầu ngắm nhìn mỹ sắc bên dưới, sau đó cách một lớp quần áo, cô đặt tay ấn hông anh.
Tạ Bình Xuyên không cử động, suy nghĩ đang trôi xa, sau đó chốt xuống một câu: “Vài ngày nữa, anh đi mua nhẫn, sau đó cầu hôn em.”
Anh không thích lề mề, trước giờ làm việc đều dứt khoát như chém đinh chặt sắt.
Giả như anh muốn có vợ, vậy thì người ấy chỉ có thể là Từ Bạch. Giả như anh sẽ có một đứa con, thế thì mẹ của đứa nhỏ ấy cũng chỉ có thể là Từ Bạch.
Tạ Bình Xuyên dường như quy mọi thứ thành toán học để giải quyết vấn đề, sau khi nghĩ ra đáp án, anh đưa tay sờ đầu cô, quấn lọn tóc mềm mại qua ngón tay, sau đó anh cúi người hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô.
Cơn gió thổi qua, rèm cửa lay động, ánh đèn cũng khẽ động theo.
Hai người quấn quýt một lúc lâu, cuối mới tách nhau ra.
Tạ Bình Xuyên quay đầu, tiếp tục nói với Từ Bạch: “Đợi quan hệ của hai chúng ta ổn định, anh sẽ đưa em đi giới thiệu với mọi người, khi đó anh sẽ bảo em là vợ anh.”
Anh không có kinh nghiệm cầu hôn, thế liền thuận theo lòng mình bảo: “Em im lặng, anh xem như em đồng ý nhé.”
Lúc Tạ Bình Xuyên giao việc cho cấp dưới, cũng dùng qua loại uy nghi “Im lặng tức là đồng ý”, cách này so với sử dụng thái độ ôn hòa càng thêm hữu hiệu.
Nhưng Từ Bạch lại không nghe lời.
Cô im lặng một lúc, sau đó uyển chuyển từ chối: “Chẳng lẽ anh không cảm thấy...mối quan hệ của chúng ta tiến triển quá nhanh rồi sao? Kết hôn không phải là chuyện đơn giản, chúng ta còn cần tìm hiểu rất nhiều.”
Không, không chỉ như thế.
Trong đầu cô đang rất loạn.
Cô có cảm giác bài xích với hôn nhân.
Bố mẹ cô cũng từng rất yêu thương nhau, nhưng sau khi chia tay đã có bao nhiêu thất bại. Tuy mọi người đều nói, đây chỉ là chuyện thường tình của con người, cô cần nhìn thoáng hơn.
Chuyện thường tình của con người, là thường tình mà không phải là trường tình.
Cô học được cách sống độc lập, không ỷ lại, trước giờ cũng không oán trách bất kỳ ai cả, thường ngày đều sống lặng lẽ như nước, dù là nhận được lời tỏ tình của nam sinh, cô cũng chỉ đáp lại họ: “Tôi không muốn tìm bạn trai.”
Tuy cô cũng cảm thấy cô đơn nhưng càng quen với cuộc sống như vậy hơn.
Cô biết mình được xem như là người may mắn. Thực hiện được kế hoạch nghề nghiệp, kiên trì làm công việc mình thích, Tạ Bình Xuyên cũng ở bên cạnh cô...Ông trời đã nhân từ rộng lòng với cô, đối với cô không tệ.
Từ Bạch cũng không biết tại sao cô lại không rẽ được ngã rẽ này.
Tạ Bình Xuyên ôm cô vào lòng: “Anh nhớ năm mười tám tuổi ấy, ở hậu viện chia tay em, chỉ có thể ôm em, vì lúc đó không có nhiều thời gian.”
Anh hỏi: “Tiếp xúc sớm tối mười năm, em còn muốn tìm hiểu anh ư?”
Từ Bạch không đáp được.
Tiếng ve hè không dứt, ánh trăng rọi vàng trong phòng, tựa như rất nhiều năm về trước, khi ấy hai người vẫn còn bé, không biết ôm ấp nhanh, cùng lắm chỉ là ngồi cạnh nhau, cùng nhau chuyện trò về những chuyện vụn vặt.
Từ Bạch nghĩ đến trước đây, sau đó cẩn thật hỏi anh: “Theo như quan sát thường ngày của anh, bây giờ em có điểm gì giống và khác với em lúc mười lăm tuổi?”
Tạ Bình Xuyên bắt đầu suy nghĩ về câu hỏi của cô.
Anh khép laptop lại, tắt máy bàn, đưa mắt nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, sau đó chân thành đáp: “Em của khi năm tuổi, mười lăm tuổi, hai mươi lăm tuổi, có thể nói rằng cả ba đều có mối quan hệ mật thiết nhưng lại là ba người hoàn toàn không giống nhau.”
Từ Bạch ngây người, không hiểu ý của anh.
Tạ Bình Xuyên nhìn thấy cô ngây người cũng không giải thích ý nghĩa trong câu nói của anh.
Anh nhớ rõ rất nhiều thói quen của Từ Bạch, trong số các thói quen ấy có một số đã thay đổi, cũng có một số vẫn như thế: “Khi em còn bé thích chơi thú bông, đến bây giờ vẫn thích.”
Từ Bạch nhớ đến con thỏ bông, nhớ đến mình đã hai mươi lăm tuổi đầu vẫn giống như lúc còn bé, cô xấu hổ quay mặt đi.
Tạ Bình Xuyên cười nói: “Còn có một vài thói quen trước đây anh không biết nhưng bây giờ lại biết rồi.”
Anh cúi đầu thì thầm vào tai cô, hơi thở anh phả vào tai cô: “Ví dụ như lúc ngủ em nằm mơ thường hay gọi tên anh, trong đêm em sợ tiếng sấm, tốt nhất là có người ôm lấy em. Em quen nằm nghiêng, rất thích hợp để ôm vào lòng…”
Tim Từ Bạch chợt run lên.
Cô chỉ đáp lại anh bằng hai chữ: “Anh ơi…”
Cô cúi đầu nghĩ ngợi, thăm dò: “Lúc anh mười chín tuổi, thích em năm mười lăm tuổi, bây giờ anh hai mươi chín tuổi, sẽ thích em của hai lăm tuổi ư?”
Tạ Bình Xuyên đáp: “Tính cách và thói quen sẽ thay đổi, dung mạo cũng thế, kinh nghiệm cùng kiến thức của em sẽ gia tăng, cách xử lý mọi việc cũng khác trước đây, bất kể em bao nhiêu tuổi…”
Tạ Bình Xuyên chưa nói xong, Từ Bạch lại đặt tay lên ngực anh, anh liền thuận lợi giữ lấy tay cô, sau đó tiếp: “Nơi này cũng sẽ không thay đổi.”
Anh biến chuyển câu ‘lòng anh mãi không thay đổi’ thành cách bày tỏ khác, hứa hẹn: “Lúc em tám mươi lăm tuổi, đầu tóc bạc trắng, anh vẫn sẽ chống gậy đi cùng em.”
Sau khi anh nói xong, cả phòng sách đều chìm vào tĩnh lặng.
Từ Bạch dựa vào người Tạ Bình Xuyên, hít một hơi thật sâu, cô cảm nhận được nhiệt độ ấm áp của anh, giọng anh xua đi toàn bộ cảm xúc hỗn tạp trong lòng cô.
Cô nghĩ đến gì đó, sau đó cắn môi: “Đến lúc em tám mươi lăm tuổi, em không còn xinh đẹp nữa…”
Tạ Bình Xuyên cười cười, thuận theo ý cô bắt đầu tự chê bai mình: “Thế khi ấy anh tám mươi chín tuổi, lưng cũng đã còng, cả mặt đầy nếp nhăn, hi vọng em đến khi ấy nể mặt tình phận giờ đây không chê bai anh.”
Từ Bạch không ngờ anh lại nói chuyện dễ nghe như thế.
Cô thân là một người học chuyên ngành ngôn ngữ, đọc qua rất nhiều tiểu thuyết cùng kịch bản cùng vô số thơ tình thế mà lời khiến cô rung động nhất lại là câu nói đêm nay của Tạ Bình Xuyên.
Những con chữ kia có thể mang lại cảm xúc nhưng lại không bì được những gì cô đích thân trải nghiệm.
Từ Bạch không biết phải nói gì, cô đành đọc một bài thơ tình tiếng anh, nói rằng khi người yêu đã già, vợ chồng càng thêm kiêm điệp tình thâm.
Tạ Bình Xuyên ở phương diện này không đọc nhiều như Từ Bạch. Anh chưa từng nghe qua bài thơ này, phát âm của Từ Bạch lại rất dễ nghe, anh liền ôm lấy cô, đặt cô lên chiếc giường ngủ chỉ rộng một mét trong phòng sách.
Tạ Bình Xuyên đường đường chính chính nói: “Nhân lúc ta còn trẻ, nên làm nhiều chuyện mình yêu thích.” Anh cởi cúc áo của cô, động tác tuy chậm rãi nhưng lại không vụng về như lần đầu tiên.
Từ Bạch cũng vô cùng phối hợp.
Cuối tuần này, tuy Tạ Bình Xuyên rất bận như cuộc sống lại như mật ngọt thêm dầu, thế là thứ hai đi làm, tâm trạng của anh vẫn rất tốt, cả người như chìm trong gió xuân.
Như mọi khi, Tạ Bình Xuyên đúng giờ đến công ty, trợ lý của anh đến còn sớm hơn, đang ở phòng bên chỉnh lý tài liệu.
Trong phòng nghỉ chính là anh bạn thân Quý Hoành - giám đốc dự án cấp cao.
Quý Hoành cầm một tách cà phê, thổi khói nóng, vừa nhìn thấy Tạ Bình Xuyên phong độ ngời ngời, Quý Hoành liền nở nụ cười: “Gần đây tâm trạng của cậu không tệ nhỉ, công việc bận như thế còn có thể vui vẻ như thế này, cả công ty chắc cũng chỉ có mỗi mình cậu thôi.”
Khoảng thời gian trước, vì để chạy kịp tiến độ, xác định chất lượng sản phẩm, Quý Hoành liên tục tăng ca, dường như không hề nghỉ ngơi.
Bây giờ các tiến độ đều đã hoàn thành, Quý Hoành cũng xem như có thể thở phào nhẹ nhõm, anh ngồi trên sô pha uống cà phê, tư thế vô cùng nhàn hạ.
Tạ Bình Xuyên đi đến bên cạnh anh: “Trước đây mình ở California, còn bận hơn bây giờ, đâu phải chưa từng trải qua.” Nói xong, anh vỗ vai Quý Hoành, xem như là an ủi anh em.
Quý Hoành lại nói: “Ôi mình biết rồi, cậu là kẻ cuồng công việc, thích tăng ca nhất rồi.”
Sau đó anh lại hỏi: “Nói đến mới nhớ, cậu và Từ Bạch thế nào rồi?” Công việc của tổng giám đốc bận như thế, cậu nào có thời gian hẹn hò chứ, mình thương cậu quá đi.”
Tạ Bình Xuyên chỉ cười không đáp.
Truyện khác cùng thể loại
16 chương
17 chương
30 chương
17 chương
33 chương
1 chương