Giấu phong cảnh trong hồi ức
Chương 24 : Giấu phong cảnh trong hồi ức
TRANS: BL
Sáng hôm sau, sau khi Từ Bạch thức dậy liền một lòng muốn dọn nhà,
Cô vừa đến Bắc Kinh một tháng, tiền trong tay cũng không nhiều, chưa từng mua những vật gia dụng lớn, cũng không có vật nào đắt giá.
Trong căn hộ cô thuê, Từ Bạch chỉ quý những vật dụng cho mèo nhưng rương quần áo xinh đẹp, đồ chơi cho mèo cùng với sách mang từ nước Anh về.
Cô tốn một tiếng đồng hồ để thu dọn đồ đạc, sau đó kéo ra hai chiếc va li, ôm Há Cảo bước ra, đây chính là toàn bộ vật dụng trong nhà Từ Bạch.
Há Cảo cả đêm không nhìn thấy chủ, lúc này đang bận làm nũng.
Nó dựng đôi tai mèo lên, khẽ liếm ngón tay Từ Bạch, nhưng nó không liếm được bao lâu, Tạ Bình Xuyên liền xách nó lên, đặt trên sàn phòng khách.
Há Cảo liền ngơ ngác.
Nó ngẩng đầu nhìn Từ Bạch, mềm mại kêu một tiếng: “Meo…”
Từ Bạch lại không để ý đến mèo của cô, chỉ chú tâm nói chuyện với Tạ Bình Xuyên: “Em dọn dẹp xong rồi, có hai chiếc va li thôi.”
Tạ Bình Xuyên không ngờ Từ Bạch lại ít đồ như thế.
Cũng chính vì thế mà lần dọn nhà này rất nhẹ nhõm, chỉ chở hai chiếc va li to cùng một con mèo lông vàng đi.
Mà chiếc giường gỗ to do Tạ Bình Xuyên đặt cũng giao đến trong chiều hôm nay.
Bấy giờ Từ Bạch vẫn đang ngồi gấp quần áo, cô gấp ngăn ngắn quần áo của mình, sau đó đặt vào chỗ trống trong tủ quần áo, nghe Tạ Bình Xuyên nói với cô: “Chiếc giường mà anh đặt đã đến rồi, thang máy không đủ to, họ đang đi cầu thang bộ mang lên.”
Từ Bạch nghe xong, ngạc nhiên ngẩng đầu.
Hành động của Tạ Bình Xuyên khiến cô kinh ngạc.
Từ Bạch cảm khái: “Vậy nên tối nay em cũng có thể ngủ cùng anh rồi.”
Có lẽ cô đoán được sẽ xảy ra chuyện gì.
Lưỡng tình tương duyệt, nước chảy thành sông, đây cũng là chuyện theo lẽ thường, Từ Bạch không hề có ý kiến gì. Huống hồ cô đã dọn đến đây, sớm một ngày hoặc trễ một ngày, dường như cũng không khác biệt cho lắm.
Trực giác của cô rất chuẩn. Bảy giờ tối nay, hai người ăn xong cơm, Tạ Bình Xuyên liền đi tắm.
Trong nhà có hai gian nhà vệ sinh, gian còn lại là của Từ Bạch. Cô ở trong phòng khách chơi với mèo một lúc, cũng cầm váy ngủ bước vào phòng tắm, đây là chiếc váy ngắn nhất, cổ áo rộng nhất thấp nhất của cô.
Tạ Bình Xuyên không biết Từ Bạch lại hiểu chuyện như thế. Sau khi anh tắm xong, liền mang theo một quyển sách lên giường, sau đó bật đèn ngủ, vừa lặng lẽ đọc sách vừa nhẫn nại chờ đợi Từ Bạch.
Mười mấy phút sau, Từ Bạch xuất hiện.
Cô mở cửa phòng ngủ ra phát hiện Há Cảo vẫn ở trong phòng khách. Nó đang nằm trong ổ của mình chơi đồ chơi, không hề để ý đến thế giới bên ngoài, cũng không sợ môi trường mới.
Từ Bạch mới cảm thấy yên tâm đóng cửa phòng.
Cô xoay người đi đến bên Tạ Bình Xuyên. Tạ Bình Xuyên cũng đang chăm chú nhìn cô.
Ánh mắt của anh quét khắp người cô, không buông tha một góc nhỏ nào, đến khi Từ Bạch cũng vùi vào lòng anh, anh mới trở người đè cô xuống giường.
“Cạch” một tiếng, là âm thanh quyển sách của Tạ Bình Xuyên rơi xuống đất.
Từ Bạch nhìn anh, ánh mắt long lanh, giọng cũng rất dịu dàng: “Có gì đó rơi xuống đất rồi.”
Tạ Bình Xuyên không tắt đèn, ánh đèn ngủ phản chiếu lên người cô, Từ Bạch không đợi Tạ Bình Xuyên đáp lại liền lên tiếng hỏi: “Anh ơi, anh đang nghĩ gì thế?”
Tạ Bình Xuyên lại vô cùng thành thật: “Anh muốn hôn lên mặt em.”
Từ Bạch ôm lấy cổ anh, dáng vẻ mặc anh dày vò nói: “Được, cho anh hôn đấy.”
Dưới ánh đèn dịu dàng như nước, cô từ từ đến gần, không hề phòng bị anh.
Tạ Bình Xuyên kéo tủ đầu giường ra, tìm Durex đã chuẩn bị sẵn. Anh vừa xé bao vừa uyển chuyển nói: “Không chỉ hôn môi, anh còn muốn làm chuyện khác.”
Từ Bạch đưa mắt nhìn anh, phát hiện size Durex là cỡ lớn liền có chút hốt hoảng.
Cô nhỏ giọng gọi: “Anh ơi…”
Tạ Bình Xuyên tưởng cô sợ.
Anh đưa tay tắt đèn, cả căn phòng liền chìm trong bóng tối. Anh ôm Từ Bạch vào lòng, thấp giọng an ủi: “Anh đây.”
Cửa phòng ngủ khép chặt, tối nay không có trăng, mây che phủ đầy trời, mang theo cơn mưa rào mùa hạ, nước mưa rơi lên cửa sổ, phát ra tiếng tí tách.
Từ Bạch nghe thấy tiếng mưa rơi, vùi vào lòng Tạ Bình Xuyên. Sau đó cô lại tiến lại gần hơn, tựa như chuồn chuồn đạp nước hôn khẽ lên môi anh, mưa bên ngoài càng to hơn.
Lúc làm phiên dịch viên ở châu Âu, Từ Bạch từng nhìn thấy người Pháp bày tỏ tình cảm, cô học mọi thứ đều rất nhanh, bây giờ được thực hành thực tế, rất nhanh liền nắm bắt được.
Mà sức kiềm chế của Tạ Bình Xuyên cũng rất tốt.
Anh biết đây là lần đầu của Từ Bạch nên anh rất nhẫn nại, dịu dàng từ từ đáp lại cô.
Cho đến khi tay của Từ Bạch chạm đến chỗ nọ.
Giọng cô nhỏ đến dường như không nghe thấy: “Chạm được rồi…”
Âm cuối rất thấp, mang theo vài phần không chắc, cô không biết mình có chạm đúng hay không.
Từ Bạch làm như vậy là vì nhớ đến một câu nói trong Lolta: “Với sự rộng lượng sẵn lòng tặng nàng mọi thứ, trái tim, cổ họng, ruột gan của mình, tôi trao cho nàng cây quyền trượng tình dục để nàng vụng về nắm lấy.”
Tôi trao cho nàng cây quyền trượng tình dục để nàng vụng về nắm lấy.
Tạ Bình Xuyên cũng không lên tiếng, anh hôn lên môi cô, môi lưỡi trằn trọc, tựa như vỗ về, lại như khiêu khích.
Mưa bên ngoài to dần, mưa như trút nước ngoài ô cửa, che kín hơi thở dốc trong phòng.
Khúc dạo đầu kéo dài rất lâu, cuối cùng Từ Bạch không chịu nổi nữa, cô bị Tạ Bình Xuyên nâng eo lên, sau đó cảm nhận cự vật chậm rãi tiến vào, nghe thấy giọng anh khàn khàn hỏi cô: “Đau không?”
Từ Bạch có hơi đau nhưng lại cảm thấy rất vui. Cô nên trả lời thế nào đây, cô nghĩ ngợi, nói dối: “Không đau.”
Tạ Bình Xuyên tin là thật.
Anh kiềm chế rất lâu rồi, cuối cùng cũng không kìm được nữa, theo mong muốn của mình, lực đạo càng lúc càng mạnh.
Từ Bạch trong lúc lên đỉnh, thì thầm gọi anh trai, giọng nói rất khẽ, cực kì mềm mại, tóc cô lướt qua tay anh, giống như một sợi lạt mềm mại quấn chặt Tạ Bình Xuyên khiến anh không cách nào thoát ra được.
Từ tám giờ tối đến mười một giờ đêm, chỉ có ba tiếng đồng hồ ngắn ngủi, Từ Bạch lại mệt đến thở không nổi.
Sau khi làm chuyện ấy, cô thật sự không ngồi dậy được, buồn ngủ cùng hưng phấn hòa quyện vào nhau, cô nằm trong lòng Tạ Bình Xuyên, được anh ôm chặt một lúc, sau đó anh hỏi Từ Bạch: “Em có cảm giác gì?”
Từ Bạch nghĩ ngợi một lúc, thành thực đáp: “Vừa vui sướng vừa thoải mái.”
Thật ra cô cũng biết xấu hổ, cho nên câu tiếp theo là tiếng pháp - cô không hy vọng Tạ Bình Xuyên nghe hiểu, nhưng lại muốn nói ra ngoài, để khen ngợi kích thước và kỹ thuật của anh.
Đáng tiếc Tạ Bình Xuyên không nghe hiểu.
Anh muốn đi học tiếng pháp.
Không bao lâu sau, anh ôm Từ Bạch vào trong phòng tắm. Ánh đèn sáng rực, anh cũng không hề che chắn, trực tiếp nói muốn tắm giúp cô, thật ra hai người lại làm gì, chỉ có hai người biết mà thôi.
Hôm sau là thứ hai, theo thường lệ, tập đoàn Hằng Hạ có cuộc họp của quản lý cấp cao.
Tạ Bình Xuyên cũng như mọi khi, trước chính giờ sáng đã chuẩn bị xong mọi thứ. Từ Bạch cũng theo nhịp độ của anh, cùng anh ăn sáng, sau đó theo anh xuống lầu ra ngoài.
Hôm nay Tạ Bình Xuyên không lái Porsche, anh đổi sang chiếc Land Rover.
Từ Bạch không có tâm tư để ý đến xe của anh, cô ngồi vào vị trí ghế phụ, lấy ra một chiếc gương nhỏ, soi lên cổ mình, nhìn thấy trên đó có hai dấu hôn đỏ vô cùng chói mắt, cổ áo không che đi được.
Từ Bạch lục trong túi da, tìm ra một lọ che khuyết điểm bôi lên cổ mình.
Chất da của cô rất tốt vừa trắng ngần vừa bóng loáng, dường như không cần sử dụng kem nền. Chỉ là cô đoán trước được nên sau khi hôm qua dọn nhà liền đến tiệm mỹ phẩm gần đây mua kem che khuyết điểm, hôm nay vừa hay cần dùng đến.
Tạ Bình Xuyên nhìn thấy thế, cầm vô lăng nói: “Lần sau anh sẽ chú ý, sẽ không để lại dấu vết lên vùng cổ.
Từ Bạch suy tư: “Lúc anh hôn em rõ ràng không hề dùng sức, tại sao lại để lại dấu vết chứ.”
Tạ Bình Xuyên thầm nghĩ, đương nhiên là bởi vì da em quá mềm mại rồi.
Nhưng ngoài mặt anh lại nói: “Anh cũng không rõ lắm, có lẽ kĩ thuật vẫn cần được nâng cao.”
Từ Bạch lại dễ lừa như thế, lập tức nhảy vào hố: “Luyện tập thêm sẽ tốt thôi.”
Tạ Bình Xuyên không đáp, anh nhoẻn môi cười.
Sáng thứ hai vô cùng bận rộn, quy hoạch công việc trong tuần, đủ loại hội họp cần phải tham gia, còn có việc tổng kết tiến độ dự án, hối thúc tiến độ dự án, trong hộp thư đều là mail đợi Tạ Bình Xuyên xem qua.
Nhưng hôm nay không giống như mọi khi, tâm trạng của Tạ Bình Xuyên rất tốt.
Trợ lý Chu là người đầu tiên phát hiện ra, anh ta cùng Tạ Bình Xuyên tham gia buổi họp, trên đường đi không nhịn được hỏi: “Tổng giám đốc tạ, hôm nay có chuyện vui sao?”
Trên hành lang còn có quản lý cấp cao khác, thậm chú có cả đại cổ đông của công ty, chủ tịch Vệ - người đầu tư tập đoàn.
Cửa ở hành lang đều lát kính thủy tinh, cao khoảng một mét sáu, bên trên vẽ cảnh núi non tinh xảo. Chủ tịch Vệ đứng đó trò chuyện với tổng tài Hằng Hạ.
Nhìn thấy Tạ Bình Xuyên đi đến, chủ tịch Vệ cười bảo: “Tổng giám đốc Tạ, cậu cũng đến rồi.”
Tạ Bình Xuyên lại trả lời câu hỏi của trợ lý: “Không có chuyện vui gì, chỉ là tôi nghĩ đến bạn gái thôi.”
Trợ lý Chu nghe xong liền kinh ngạc đứng yên.
Tất cả mọi người đều biết, tổng giám đốc Tạ chỉ có hứng thú với công việc mà thôi.
Chương trình giải trí thường ngày của anh cũng chỉ giới hạn trong việc đánh bóng với các quản lý cấp cao quen biết, đôi khi sẽ chơi bóng bàn, chơi golf và đánh tennis mà thôi, dường như không hề tham gia các cuộc xã giao, vẫn luôn từ chối các cô gái có hảo cảm với anh.
Trợ lý cho từng cho rằng anh chọn cô độc cả đời.
Anh ta chưa hề nghĩ đến chỉ vì yêu cầu của anh quá cao mà thôi.
Trợ lý Chu vội đáp: “Chúc mừng, chúc mừng, tổng giám đốc một là không làm, hễ làm liền khiến mọi người trầm trồ.”
Tạ Bình Xuyên lại không nghe thấy, anh đã đi đến trước cửa.
Anh bắt tay với chủ tịch Vệ, sau khi trò chuyện vào câu liền nói đến chuyện của công ty: “Dự án mới lần trước nhắc đến, gần đây đã thử nghiệm xong, dự kiến trong tháng này sẽ ra mắt sản phẩm.”
Không khí tháng tám oi bức, mới chín giờ rưỡi sáng, mặt trời đã vô cùng chói chang.
Tạ Bình Xuyên đứng quay lưng lại với ô cửa sổ, bên trái của anh là tổng tài tập đoàn Tưởng Chính Hàn, bên phải là cổ đông lớn nhất chủ tịch Vệ, ba người thảo luận về dự án mới, chủ tịch vệ cười nói: “Tưởng tổng, tổng giám Tạ, dự án mới cứ đặt qua một bên trước, tôi tin tưởng năng lực của tập đoàn Hằng Hạ.”
Tưởng Chính Hàn nhìn về hướng phòng họp, ra hiệu với thư ký của ông ta, sau đó tiếp lời: “Năng lực của tập đoàn là một phương diện thôi, bộ phận kỹ thuật và tổ phiên dịch cũng đã chuẩn bị cả nửa năm rồi.”
Chủ tịch Vệ gật đầu, ánh mắt lại rơi lên người Tạ Bình Xuyên: “Có chuyện này, vẫn cần nhờ các cậu giúp đỡ.”
Dứt lời, ông ngoắc tay về hướng phòng khách.
Ánh mặt trời lúc chín giờ phản chiếu trên hành lang, đôi giày cao gót giẫm lên nền đá hoa cương phát ra tiếng lộc cộc nho nhỏ. Tạ Bình Xuyên đưa mắt nhìn theo, nhìn thấy một cô gái mặc đầm nâu bước đến.
Tóc của cô cũng nhuộm màu nâu sậm, trang điểm tinh xảo, cử chỉ lịch thiệp, cũng không tiến lại quá gần, chỉ nở nụ cười nói.
“Tôi tên Tống Giai Kỳ.” Cô cất tiếng chào họ.
Chủ tịch Vệ mang theo vẻ tự hào, hai bên tóc cũng đã phiếm bạc, ông ta nhìn Tống Giai Kỳ, thành thực nói: “Đây là con gái tôi, tôi chỉ có một cô con gái này thôi.”
Tưởng Chính Hàn khẽ cười một tiếng, bắt tay Tống Giai Kỳ: “Xin chào cô Tống.”
Lúc ông nói ra chữ Tống kia, chủ tịch Vệ liền hiểu ra, tự nhiên đáp: “Tôi họ Vệ, vợ tôi họ Tống, con gái tôi theo họ vợ tôi.”
Tống Giai Kỳ cười đáp: “Giống như lời bố nói, con gái họ Tống tên nghe rất hay.”
Cô cố tình bước đến một bước, đưa mắt nhìn Tạ Bình Xuyên, lịch sự đưa tay: “Chào anh tổng giám đốc Tạ, nghe danh đã lâu, tôi du học bên Mỹ vài năm, biết được vài người bạn kỹ thuật ở California…”
Trên thế giới này, có rất nhiều người ưu tú, nhưng điều khiến người chú ý hơn chính là trong một đám người ưu tú lại nhìn thấy người xuất sắc hơn.
Tạ Bình Xuyên chính là loại người này.
Tống Giai Kỳ nhẫn nại đợi anh trả lời.
Tạ Bình Xuyên bắt tay cô đáp: “Chào cô.”
Chỉ có như thế, không có gì thêm.
Chủ tịch Vệ bên cạnh lên tiếng: “Giai Kỳ học ngữ văn Anh ở Pennsylvania, sau khi tốt nghiệp liền đi du lịch thế giới, đã hai mươi lăm tuổi rồi nhưng vẫn chưa muốn đi làm.”
Ông khoác vai con gái, ôn hòa nói: “Mấy hôm trước Giai Kỳ nói với tôi cảm thấy phiên dịch phần mềm ở Hằng Hạ chúng ta rất hữu dụng, nên con bé cũng muốn đến công ty góp một phần sức.”
Truyện khác cùng thể loại
16 chương
17 chương
30 chương
17 chương
33 chương
1 chương