Giấu đi

Chương 16 : Cho mèo ăn vô tình gặp được

Hôm buổi tối có tiết học môn tự chọn, Lâm Hòa Tây rốt cuộc mới nhớ ra, mình từng add wechat của Du Trọng, hắn vội gửi tin nhắn cho Du Trọng, nhờ đối phương lên lớp trước thì chiếm giùm hắn một chỗ ngồi. Sau một lúc lâu Du Trọng mới nhắn tin lại, câu trả lời là “Tự cậu tới mà giành” đúng như trong dự liệu. Lâm Hòa Tây nhắc nhở cậu là thành viên trong tổ phải ngồi chung một chỗ, rõ ràng Du Trọng đã quên béng chuyện này, quả nhiên đầu bên kia điện thoại lại im lặng. Cho rằng đối phương cam chịu, Lâm Hòa Tây lại gửi câu đùa giỡn: “Tôi muốn ngồi bên cạnh cậu.” Du Trọng vẫn không để ý tới hắn. Lâm Hòa Tây cũng phớt lờ, ngược lại lại nhắc tới chuyện lần trước mượn áo của cậu” Tôi giặt sạch rồi, tối lên lớp trả lại cậu.” Du Trọng gửi lại tin nhắn bảo hắn vứt đi. Lâm Hòa Tây nghe vậy cũng không kiên trì nữa, lấy áo T-shirt đã gấp gọn gàng từ trong túi giấy ra, nhưng không nghe lời đối phương ném vào thùng rác, mà tiện tay treo vào trong góc tủ quần áo. Hoa văn trên áo T-shirt hắn biết, là kiểu dáng của một nhãn hiệu cao cấp mới ra mắt trong mùa hè năm nay. Lâm Hòa Tây đóng cửa tủ lại, nếu Du Trọng không cần, hôm nào hắn quét dọn vệ sinh trong phòng lấy ra làm khăn lau cũng được. Buổi tối xách túi giấy đi học thì quả nhiên Du Trọng đã giành chỗ giùm hắn. chẳng những không ở gần đối phương mà ngược lại là chỗ cách xa cậu nhất. Lâm Hòa Tây thấy thế cũng chỉ cười một tiếng, sau đó cầm túi giấy trong tay đưa cho Dương Quyển, ngồi xuống bên cạnh cậu ta. Mặc dù trong wechat hắn nói như vậy, nhưng không phải thật sự muốn ngồi bên cạnh Du Trọng. Hai tiết này vẫn dạy lý thuyết sống sót trong tự nhiên, trong khóa học chủ yếu đề cập tới đóng quân dã ngoại trong rừng rậm thì phải làm thế nào để xác định phương hướng thông qua mật độ của lá và bề mặt vỏ cây, cùng với làm thế nào để đào rau dại trong rừng, dùi gỗ lấy lửa và dựng lều trại. Ngoài phương pháp phối hợp giảng giải trong tiết học, giáo viên thậm chí còn mang lều và rau dại làm mẫu, trình bày cho mọi người trong lớp bằng các phương pháp giảng dạy trực quan. Dưới bục giảng có sinh viên đùa giỡn giơ tay nói: “Thưa thầy, chẳng lẽ lần sau muốn dẫn bọn em vào trong rừng nấu cơm dã ngoại và đóng quân dã ngoại ạ?” Thầy dạy môn học tự chọn cũng mỉm cười: “Đúng vậy.” Tức thì bầu không khí trong phòng học dâng cao lên. “Nhưng không phải vào rừng nào đó, mà là ở vườn cây trong trường học của chúng ta, cho nên không có nhiệt huyết thách thức xuyên qua rừng sâu gì đó đâu.” Thầy giáo vỗ tay ý bảo mọi người trật tự, “Thực hành đã định vào chủ nhật, cho nên cuối tuần này chúng ta hủy bỏ lớp lý thuyết ở trong phòng học.” Giáo viên môn học tự chọn lật tài liệu lên lớp, giới thiệu mấy món nhu yếu phẩm cần thiết phải mang để nấu cơm dã ngoại và đóng quân dã ngoại cho mấy sinh viên dưới bục giảng biết. Trước hết mọi người cần phải chuẩn bị mấy thứ như lều trại và thuốc men thông dụng, thiếu thứ gì thì có thể ra ngoài cửa hàng trang thiết bị bên cạnh trạm xe ngoài trường để thuê. Trong buổi thực hành, biểu hiện cá nhân hợp tác cùng đoàn thể đều được đưa vào thành tích cuối cùng, bất cứ người nào cũng không thể vắng mặt. Đối phương nói: “Mấy bạn học câu cá thì có thể mang theo cần câu của các em, mấy bạn học không câu cá thì chỉ có thể cầu nguyện trong đoàn đội các em sẽ câu, hoặc là cầu nguyện các em sẽ hái được rau dại không quá khó ăn.” “Tất nhiên,” cuối cùng thầy giáo nhắc nhở, “Trong tiết học lý thuyết mọi người cần phải lắng nghe cho kỹ, nếu không ngược lại bị nhầm xem mấy cây quý hiếm là rau dại rồi nhổ lên hết, thì gán các em cho trường học cũng không đủ để bồi thường đâu.” Cả đám sinh viên cười ầm lên. Cuối cùng tan lớp thì người trong sáu tổ hẹn chiều chủ nhật ra ngoài trường mượn đồ đạc, hơn nữa đã sớm lập nhóm trên wechat rồi. Mấy ngày kế tiếp, thỉnh thoảng Lâm Hòa Tây đi học đàng hoàng, thỉnh thoảng lại bị lười biếng, dứt khoát trốn tiết cả ngày nằm trong phòng bật điều hòa. Mặc dù trường đại học A nổi tiếng cả nước là đại học cấp trọng điểm, nhưng học viện cấp hai trong trường lại chẳng ra gì, bề ngoài treo bảng hiệu học viện quốc tế, trên thực tế đều nhận con nhà giàu, cho nên sắp xếp số tiết học đại học năm ba cũng giảm rất nhiều so với đại học trung tâm năm ba. Thứ bảy hôm đó phụ đạo viên gửi thông báo trong nhóm, hệ thống ghi danh cuộc thi Anh ngữ cấp sáu sắp đóng, thúc giục ai chưa ghi danh thì nhanh chóng ghi nhanh. Lúc Lâm Hòa Tây nằm trên sofa nghịch điện thoại thì nhìn thấy, lại thay quần áo, xách hộp đồ ăn trống trơn ra cửa, chạy tới trường học một chuyến. Hệ thống ghi danh phải mở trang web của trường để vào, Lâm Hòa Tây không đặt máy tính trong phòng ký túc, chỉ có thể tới phòng máy tính của thư viện để lên mạng. Không ngờ số hắn cực ký kém may mắn, vừa vặn gặp phải thư viện vì tạm thời bảo trì nên đóng cửa một ngày. Ngày mai mới là ngày cuối cùng hết hạn ghi danh, hắn chỉ có thể trở lại một chuyến vào ngày chủ nhật. Hắn từ cửa nam trường học đi ra ngoài, lúc đi qua trạm đứng chờ xe bus ở trường học thì lại tạm thời nảy lên suy nghĩ, đổi đường đi tới tiệm bánh bao bên cạnh trạm xe, muốn mua ít bánh bao về làm bữa sáng. Cuối tuần bên trong tiệm bánh ngọt khá đông người, lúc Lâm Hòa Tây gắp xong bánh bao đứng xếp hàng tính tiền thì thấy Phương Thanh Ninh vẻ mặt vội vã từ ngoài cửa bước vào. Đối phương không nhìn thấy hắn, sau khi đi vào liền chạy ra sau kệ hàng. Lâm Hòa Tây kịp thời mở miệng gọi cô: “Tìm gì vậy?” Phương Thanh Ninh từ sau kệ hàng ngoảnh mặt lại, im lặng nhìn hắn một cái rồi dời ánh mắt nhìn về phía cửa trước. Cạnh cửa có ba gã đàn ông trẻ tuổi mặc áo ba lỗ khoe hình xăm, ba người đang kẹp thuốc lá ở ngón giữa hoặc trên tai, điệu bộ tùy ý dựa vào cửa, trong lúc nói chuyện tràn đầy hơi thở xã hội, không giống sinh viên đại học trong thành phố. Lâm Hòa Tây tỉnh bơ thu hồi tầm mắt, thanh toán xong, nhận túi đồ trong tay nhân viên cửa hàng, đi về phía Phương Thanh Ninh hỏi: “Mấy người kia đang chờ cô?” Phương Thanh Ninh gật đầu một cái. Lâm Hòa Tây nghe vậy nhíu mày: “Cô chọc phải mấy người này trong quán bar?” Vẻ mặt Phương Thanh Ninh ảo não, “Em không biết bọn chúng lấy số liên lạc của em từ đâu, muốn gọi em tối tới hát cùng bọn chúng.” Lâm Hòa Tây nói: “Tôi đuổi bọn chúng giúp cô, nhưng bắt đầu từ bây giờ, tốt nhất cô nên xóa số điện thoại cắt đứt liên lạc với những người bạn lai lịch không rõ ràng kia đi.” Phương Thanh Ninh sững sờ nhìn hắn. Lâm Hòa Tây hỏi: “Không làm được à?” Lúc này Phương Thanh Ninh mới lắc đầu một cái: “Chỉ là em có chút không quen, đã nhiều năm nay không được ai quan tâm như vậy.” Ngay trước mặt hắn lấy di động ra, Phương Thanh Ninh xóa hết số điện thoại của những người bạn quen trong quán bar, cô ngẩng mặt hỏi: “Như vậy được chưa?” Lâm Hòa Tây gật đầu một cái, “Được rồi.” Hắn giơ tay ôm vai Phương Thanh Ninh, mang cô vòng qua đám người trong tiệm bánh ngọt, đi về phía cửa sau. Ba người ngoài cửa thấy cô lại dụ dỗ người khác, chân sau nổi giận đùng đùng bước vào trong tiệm bánh ngọt, bám sát theo sau. Cửa sau thông tới một ngõ hẻm, Phương Thanh Ninh quay đầu lại về phía sau nhìn một chút, nhắc nhở hắn nói: “Cuối ngõ hẻm không đi ra được.” Lâm Hòa Tây không lên tiếng, quay đầu dẫn cô bước lên cầu thang nhỏ hẹp mờ tối cạnh quán bánh ngọt. Phương Thanh Ninh không biết cầu thang này thông tới chỗ nào, nhưng vẫn không nói một lời bước theo hắn lên trên. Thông qua cửa sổ hành lang hai người nhìn thấy ba người kia đuổi theo vào chỗ sâu trong ngõ hẻm, Phương Thanh Ninh quay đầu hỏi hắn: “Bây giờ chúng ta phải đi xuống sao?” Lâm Hòa Tây nói: “Không xuống, đi thẳng ra bằng cửa trước.” Hai người xuyên qua hành lang lầu hai, Phương Thanh Ninh mới phát hiện bên trong toàn hành lang là bảng hiệu bí mật khách sạn tình yêu. Cô không dám nhìn, đi theo sau lưng Lâm Hòa Tây chừng năm phút đồng hồ, cuối cùng từ trong một cầu thang cũng bí mật đi ra ngoài. Sau khi hai người xuống lầu thì mỗi người đi một ngã. Lâm Hòa Tây thấy Phương Thanh Ninh đi qua đường cái, ngược lại lại nghĩ tới hôm trước đi học thay Ninh Nam thì thấy hình mèo nhỏ trên điện thoại của Phương Thanh Ninh. Hắn tạm thời thay đổi chủ ý, chuyển hướng đi về trường đại học thành đi phố quán bar. Năm giờ chiều phố quán bar còn chưa tới lúc ồn ào náo nhiệt, quán bar hai bên đường phần nhiều là đang đóng chặt cửa. Mặc dù Tinh Kỳ Bát đã mở cửa, nhưng trên cửa lại treo một tấm biển gỗ chưa bán hàng, rõ ràng vẫn đang chuẩn bị trước khi mở cửa buôn bán. Hôm trước tới đây là vào buổi tối, Lâm Hòa Tây không xác định lúc này mèo có ở đó hay không, nhưng vẫn vào cửa hàng tiện lợi phía đối diện mua đồ mang qua. Lúc đi qua lề đường phía đầu hẻm thì hắn liếc thấy một chiếc xe màu đen đang đỗ ở bãi đậu xe tạm thời. Kiểu dáng và màu sắc xe có phần giống xe ngày thường Du Trọng lái, chẳng qua Lâm Hòa Tây không nhớ rõ biển số xe nên cũng không tiện qua xác nhận. Hắn giơ túi lủi vào trong ngõ hẻm nơi tối tăm không có ánh mặt trời, tựa vào bên tường chờ hai giây. Hắn cúi đầu đầu nhìn danh sách bạn bè trên wechat, muốn tìm người thay mình báo danh cuộc thi cấp sáu. Nhìn toàn bộ danh sách không tìm được người thích hợp, Lâm Hòa Tây đang cầm điện thoại thất thần, thì ống quần bên trái thấy hơi khác thường. Thu hồi suy nghĩ vớ vẩn cúi đầu xuống, hắn nhìn thấy con mèo nhỏ lông vàng kia đang giơ móng cào ống quần của mình, lặng lẽ bò lên trên giày hắn ngồi. Lâm Hòa Tây nhìn mèo, mèo cũng ngẩng đầu nhìn hắn. Hắn cười một tiếng, khom lưng nhẹ nhàng nắm được gáy mèo lông vàng, xách nó xuống khỏi giày mình, đặt bên cạnh chân trên mặt đất. Sau đó lấy bánh bao trong túi ra, xé từng miếng nhỏ đặt trên bàn tay đưa tới trước mặt con mèo vàng kia. Mèo không vùi đầu ăn như lúc trước mà đưa đầu lưỡi mềm mại liếm liếm lòng bàn tay hắn rồi mới ngậm lấy miếng bánh bao, nửa ngước đầu nhai nuốt. Lâm Hòa Tây thấy rất thú vị, không nhịn được đưa tay sờ cằm mèo. Đầu hẻm mặt trời dần ngã về tây, Du Trọng đứng dưới chỗ khuất bóng, bảy phần kinh ngạc ba phần giật mình rũ mắt nhìn qua.