Giao ước tử thần
Chương 24 : Thuận thiên kiếm
Thời gian chầm chậm trôi đi, cơn giông trên trời cao càng ngày càng có xu thế lớn mạnh. Từng tia chớp xanh chói lọi điên cuồng đánh xuống lòng hồ. Mặt hồ Gươm mọi ngày vẫn yên lặng không một gợn sóng thì giờ phút này đang điên cuồng trào lên bờ. Nước hồ càng ngày càng rút đi, có cảm giác chỉ vài phút nữa thôi tất cả sẽ chỉ còn lại bùn đất.
Gần một tiếng sau. Lòng hồ Gươm quả nhiên đã không còn lấy một chút nước, cảnh tượng này khiến người dân sống xung quanh đó phải trợn mắt há mồm. Một số thầy cúng, nhà ngoại cảm làm việc cho chính quyền dường như cảm nhận được điều gì đó khác thường liền đổ xô đến xem. Một số ít còn lập đàn cúng tế.
Sự kiện đặc biệt này cũng là đề tài khiến rất nhiều quan chức cấp cao chú ý.
Tại một căn phòng nhỏ, bài trí vô cùng trang nhã. Giữa căn phòng đặt một bộ bàn ghế có phần bình dị, không hề cầu kì. Bốn người đàn ông trung niên phân biệt ngồi tại bốn góc bàn, không ai nói với ai câu gì, tất cả đều nhắm mắt như chờ đợi một ai đó.
Khoảng vài phút sau, cái tay nắm cửa bỗng chuyển động. Bốn người đàn ông trung niên tức thì đưa mắt liếc nhìn về hướng đó, miệng khẽ nở một nụ cười nhưng vẫn không ai nói một câu gì.
- Xin lỗi! đã khiến các vị đợi lâu rồi.
Từ ngoài cửa xuất hiện một người đàn ông nữa. Người này tướng mạo có chút bất phàm, tuổi khoảng 40, 45 gì đó. Tuy không ăn mặc cầu kỳ nhưng lúc nào trên người ông cũng toát ra sự uy nghiêm hiếm người có được.
- Chủ tịch không nên câu lệ như vậy, mời ngồi.
Người đàn ông có dáng vẻ hơi mập ngồi ở góc bàn trước cửa ra vào mỉm cười nói.
- Ha ha! Anh Minh quả nhiên rất sảng khoái. Anh Hùng, anh Long, anh Vân ba anh cũng không có ý định làm khó tôi chứ.
Người đàn ông được gọi là chủ tịch nghe vậy liền cười ha ha, tiến tới chiếc ghế chủ vị ngồi xuống.
- Chủ tịch lại nói giỡn rồi! Thôi! vào việc chính nhé. Sự việc lần này có phần khó giải quyết, chúng ta cần phải bàn bạc cho thật cẩn thận.
Nguyễn Tiến Long nguyên là Thủ tướng chính phủ đương nhiệm. Ông ta vốn là người khô khan, rất ít khi cười đùa, thấy chủ tịch nước nói vậy cũng chỉ biết lắc đầu cười một tiếng, sắc mặt rất nhanh trở lên nghiêm nghị.
- Được! Các anh nghĩ sao về cơn giông trên trời kia? Liệu có đúng như lời bà Lan nói "thần vật lại một lần nữa hiển linh hay không?"
Chủ tịch nước vẻ mặt bán tín bán nghi nói. Tuy Phan Thúy Lan là nhà ngoại cảm được cả quốc gia và thế giới công nhận, nhưng những vấn đề liên quan tới tâm linh này ông ta rất ít khi tin tưởng.
- Chủ tịch hà tất phải bận tâm tới vấn đề này. Nếu thực sự bảo vật xuất thế thì đất nước chúng ta sẽ một lần nữa vùng dậy. Hoặc nếu không phải, chúng ta cũng sẽ không chịu tổn thất gì quá lớn. Nhưng điều mà tôi băn khoăn nhất chính là lũ người phương Bắc kia. Họ đã cho người mai phục xung quanh bờ hồ, nếu thực sự bảo vật xuất thế, rất có thể sẽ bị họ cướp mất. Các vị còn nhớ lão quỷ Mạc Tà chứ? Tôi vừa được tin, lão ta chính là người được chính quyền Bắc Kinh cử đi lần này.
Phùng Đình Long nguyên là bộ trưởng bộ quốc phòng sắc mặt vô cùng ngưng trọng nói.
- Mạc Tà! Lại là lão quỷ này.
Vừa nghe tới cái tên Mạc Tà, sắc mặt bốn người kia lập tức nhăn nhúm dị thường, hô hấp càng ngày càng trở lên gấp gáp dường như đang nhớ tới một sự kiên kinh hoàng nào đó.
Mạc Tà nguyên là một dị năng giả có thực lực cường đại được chính phủ Trung Quốc bồi đắp hơn năm mươi năm. Hắn sở hữu một thứ năng lực vô cùng đáng sợ "Soán hồn". Soán hồn vốn là một thứ dị năng tác động lên tâm thần, nó khiến đầu óc người bị hại rơi vào trạng thái u mê, không biết gì. Nếu bị dị năng này tác động một khoảng thời gian dài rất dễ dẫn tới tử vong.
Hơn 1 năm trước cũng chính kẻ có tên Mạc Tà này đã liên tục giết chết 2 trăm mạng người ở vùng giáp biên. Tuy chính phủ rất tức giận nhưng lại không tìm ra biện pháp bắt hắn. Thêm một điều nữa là phía Trung Quốc đang có ý đồ xâm phạm lãnh thổ nước ta, nếu chỉ vì một chút chuyện nhỏ mà không kìm chế sẽ rất dễ dẫn tới hậu hoạn khôn lường. Nên nhớ, đất nước Trung Quốc hiện nay đang là quốc gia đứng đầu thế giới về mặt kinh tế, về vũ trang cũng không hề thua kém Nga, Mĩ. Nếu chính phủ không xử lý khôn khéo đất nước này rất có thể sẽ lâm vào cảnh diệt vong.
- Cuối cùng là phúc hay là họa đây?
Đinh Quốc Hùng bất giác thở dài thì thầm một câu, tuy là thì thầm nhưng cả bốn người còn lại ai cũng đều nghe rõ mồn một.
- Là phúc thì không phải họa, là họa thì có muốn tránh cũng chẳng tránh được.
Chủ tịch nước lạnh nhạt nói một câu, cuối cùng không ai nói với ai câu gì.
Trong phòng nghị sự không khí vốn đã rất trầm trọng, phía bên ngoài không khí còn ngột ngạt khó thở hơn rất nhiều.
Dọc hai bên bờ hồ lúc này bị vây bởi một hàng dài binh lính, tất cả đều được vũ trang từ đầu tới chân. Người dân sống hai bên hồ cũng khó lòng tiến vào.
Tụ tập cùng đoàn người, một lão già có khuôn mặt lưỡi cày, râu tóc xồm xoàm không khác gì tổ quạ, liên tục bấm bấm ngón tay, dường như đang muốn tính toán gì đó. Một lát sau, mắt ông ta bỗng trợn lên, ngửa mặt nhìn trời.
Ngay lúc này, bầu trời vốn đang phủ kín mây đen bỗng dưng nổi gió. Mây đen quay cuồng để nộ ra một cái hố rất lớn. Cái hố càng ngày càng mở rộng, tỏa ra một cỗ khí tức như có như không, chợt nóng, chợt lạnh vô cùng quỷ dị.
Vài phút sau. Một con mắt vô cùng quỷ dị chợt hiên lên giữa nền trời, xung quanh con mắt chớp động những tia điện quang bảy màu. Những tia điện như mãng xà, liên tục uốn lượn xung quanh con mắt, khiến con mắt càng ngày càng trở lên đáng sợ hơn.
Mọi người chứng kiến cảnh này chỉ biết hít một ngụm khí lạnh. Với những người sống và tin vào khoa học như bọn họ, hiện tượng này vốn là không thể xảy ra, mà dù có xảy ra cũng là chuyện của hàng trăm, hàng ngàn năm nữa. Nhưng con mắt trên trời kia là gì? Liệu nó có phải minh chứng cho việc thế giới này có thần linh hay không?
- Ầm!
Một tiếng sấm tựa như trời đất vỡ tung chợt ập thẳng xuống nhân gian, hết thảy người dân đều cảm thấy cả đầu ong ong, mắt mũi hoa lên, chân tay run lên bần bật.
- Không ngờ sự xuất hiện của bảo vật này lại có thanh thế lớn đến vậy. Nếu không thu được nó về tay thì coi như giấc mộng hàng ngàn năm của Trung Hoa ta sẽ chấm dứt tại đây. Hừ! để xem là kẻ nào trông coi món bảo vật này đây.
Lão già râu tóc không khác gì tổ quạ lẩm bẩm một câu. Ánh mắt tập trung vào giữa lòng hồ.
- Ầm... Ầm!
Từ giữa con mắt chợt bắn ra một tia sét thô dài, tia sét chỉ lóe lên một cái đã ập tới lòng hồ Gươm. Tất cả chỉ kịp nghe một tiếng "ông" từ giữa lòng hồ bắn lên một thứ ánh sáng màu vàng vô cùng chói mắt. Thứ ánh sáng ấy vừa xuất hiện chưa được 1 giây, từ dưới lòng hồ lại tiếp tục xuất hiện một tia sáng khác, cũng màu vàng nhưng lại to lớn hơn nhiều.
Cả hai tia sáng nhoáng một cái đã bay cao hơn trăm mét, khi tiến tới độ cao đó, cả hai chợt dừng lại, quang hoa dần dần thu liễm, một con cự quy màu vàng, miệng ngậm một thanh kiếm từ từ xuất hiện...
Truyện khác cùng thể loại
3 chương
12 chương
380 chương
7 chương
969 chương