Giao ước tử thần

Chương 22 : Nội tình(1)

Hơn một tháng sau, lơ lửng trên không trung hơn mấy nghìn mét. Một thanh niên tướng mạo có chút lãng tử, đôi mắt lập lòe hồng mang nhìn chằm chằm vào một thứ gì đó. Vẻ mặt người này không rõ vui buồn, tĩnh mịch như nước. Người này không ai khác mà chính là Dương Tuấn. - Ài! Không ngờ... thật không ngờ. Hồn giới tồn tại hàng vạn năm lại cứ như vậy biến mất, xem ra việc này có liên quan tới tên "quỷ chủ" kia rồi. Tuấn trầm ngâm rất lâu, rút cuộc lại thở dài lắc đầu, thân ảnh từ từ hạ xuống dưới. Lại nhắc tới đêm hắn thi triển trận pháp. Khi mà phía bên ngoài Hóa Ảnh môn còn đang nhao nhao bàn tán về cột sáng trên trời, thì bên trong Hóa Ảnh môn sự láo loạn còn kinh khủng hơn rất nhiều. Tiếng thét, tiếng huýt gió, tiếng pháp khí va chạm vang lên khắp nơi. Cũng vì trận pháp Tuấn sử dụng quá mức mạnh mẽ, mà khi hắn kích phát tòa pháp trận lại không tự mình chủ trì nên mới làm ra thanh thế lớn như vậy. Trận pháp này có tên "Thiên Khiển Thần Hồn" một loại trận pháp thuộc vào bí thuật. Thiên Khiển Thần Hồn chỉ có tác dụng với tử thần mất đi sức mạnh, nó sẽ kích phát hải hồn trong cơ thể đến mức cực đại, giúp hải hồn hấp thụ và tẩy rửa các linh hồn có trong môi trường. Trận pháp cường đại này có mặt lợi, nhưng mặt hại của nó cũng lớn không kém là bao. Vì sao? Vì người thi triển trận pháp này bắt buộc phải dưới đẳng cấp Hắc Anh. Mà dưới đẳng cấp Hắc Anh, lượng linh lực bên trong linh hồn tồn tại được bao nhiêu đây? Hơn thế nữa khi thi triển nó cần phải làm liên tục, không được dừng lại, một khi dừng lại hậu quả sẽ vô cùng khôn lường. Nhẹ nhất là tự phá Hải Hồn, nặng là hồn phi yên diệt, vĩnh bất siêu sinh. Những hậu quả này thật sự quá mức khủng bố. Vẫn còn chưa hết, một khi trận pháp này đã được kích phát, nếu người thi pháp không thể tự mình không chế cả tòa trận pháp sẽ rất dễ bị Ác linh xâm nhập. Hậu quả của nó không cần nói cũng biết, linh hồn sẽ bị nó cắn nuốt sạch sẽ, thân thể cũng không còn là của mình nữa. Vô vàn điều cấm kị, thật không nghĩ ra Tuấn lại phạm vào điều cuối cùng "Không tự mình khống chế pháp trận". Vấn đề này thực ra cũng là điều hiển nhiên, hắn có thể đưa linh lực vào số đá kia đã là quá sức tưởng tượng rồi, lấy tinh lực đâu ra mà điều khiển cả tòa pháp trận khủng bố đến thế kia chứ? Thực ra Tuấn cũng đã nghĩ tới vấn đề này, nhưng hắn lại nghĩ, ở nơi có người tu luyện tiên đạo như vậy, làm sao lại có quỷ tu kia chứ. Nhưng mọi việc lại không như hắn nghĩ, sau khi tòa pháp trận hoạt động được hơn một tiếng, bất ngờ có một gã Ác Linh có cảnh giới rất cao xuất hiện. Theo hệ thống cấp bấc, có lẽ cũng đạt tới cảnh giới Tâm Liên là ít. Tên Ác Linh này vừa xuất hiện đã lao thẳng tới người Tuấn, nhất thời cả hai rơi vào trạng thái rằng xé, cắn nuốt lẫn nhau. Thực lực hai bên đã quá rõ, Tuấn hoàn toàn rơi vào thế yếu, linh hồn ngày một yếu đi, tưởng rằng chỉ một chút nữa thôi sẽ hồn phi yên diệt. Nhưng không nghĩ rằng vào giây phút cuối cùng một tiếng nổ "ầm" vô cùng lớn truyền vào tai Tuấn. Hắn tức thì bừng tỉnh, mặc thân thể đang trong tình trạng bị tàn phá nghiêm trọng, cố gắng khống chế cả tòa pháp trận. Tên Ác Linh kia bị trận pháp áp chế, năng lực bỗng chốc đại giảm. Tuy nói là đại giảm, nhưng sức cắn nuốt vẫn rất mạnh mẽ. Nhưng lúc này cách tòa pháp trận hơn 50 mét, một trận chiến nghiêng trời lệch đất lại đang diễn ra. Linh lực điên cuồng ập tới tòa pháp trận, khiến cả tòa pháp trận vốn đang yếu ớt lại trở lên vững chắc phi thường, phù văn tỏa ra khắp nơi, không khác gì một cơn bão đang điên cuồng lớn lên. Tuấn có chút bất ngờ, vội vàng nhìn về phía trận chiến ở phía xa. Hắn có chút giật mình, không ngờ một người trong số đó lại là tên ngoại môn đệ tử đã cho hắn một quyền. Người cũng hắn giao chiến thì Tuấn hoàn toàn không nhận ra, nhưng với tu vi và pháp lực cao cường như vậy, Tuấn đoán ít nhất cũng đạt tới cảnh giới Tâm Liên hậu kỳ. Tâm Liên? Vậy cái tên đệ tử ngoại môn đã dáng cho hắn một quyền là loại tu sĩ gì đây? Mạnh như vậy, tại sao lại chịu ẩn mình bên giữa một đám đệ tử ngoại môn kia chứ? Chẳng nhẽ hắn đã có tính toán từ trước? Mà cũng thật may mắn, một quyền kia của y thật ra đã "không dùng lực" nếu y chỉ cần dùng 1 phần lực thôi chắc Tuấn đã bị đánh cho tan tành xác pháo rồi. Nhìn thấy cảnh đó, Tuấn chỉ biết nuốt một ngụm nước bọt. Thầm hô may mắn vì cái mạng của mình vẫn được bảo toàn. Nên nhớ một điều, đám tu sĩ có cảnh giới Tâm Liên linh hồn và thân thể được liên kết với nhau vô cùng vững chắc. Hơn nữa bên trong nội thể còn sinh ra một thứ lợi khí có tên "kiếm hồn". Loại kiếm hồn này đối với tu sĩ cũng giai thì không có mấy hiệu quả, nhưng đối mặt với đám linh hồn, quỷ tu thì thực sự vô cùng hữu hiệu. Một khi đã nắm vững cách vận dụng, nó có thể giúp đám tu sĩ dễ dàng diệt sát ác linh, kể cả tử thần cũng khó mà có thể giữ được mạng. Tất nhiên đó là trong trường hợp người tu tiên biết vận dụng kiếm hồn, còn với những người không biết sử dụng, đừng có mơ sờ tới một cộng tóc của tử thần chứ đừng nói là linh hồn. Nói là nói như vậy, nhưng thiên địa bao la, người biết về hồn kiếm chắc chắn không hề ít. Nếu quả thực tên kia có thể sử dụng thuần thục hồn kiếm, cái mạng của Tuấn cũng coi như xong rồi còn gì. Lại nói về trận chiến của hai gã kia. Có lẽ cũng vì cả hai đều cùng mang một đẳng cấp nên nhất thời bất phân thắng bại, phải tới một lúc sau trên bầu trời mới từ từ xuất hiện ba đạo độn quang. Ba đạo độn quang này vừa tới đã tung ra vài món pháp bảo, pháp khí vô cùng lợi hại. Tất cả đều lấy mục tiêu gã đệ tử ngoại môn kia mà tới. Gã đệ tử ngoại môn có lẽ đã lường trước được sự việc này, tâm tình không hề hoảng loạn, hơn nữa trên môi lại xuất hiện ý cười. Hắn xòe bàn tay ra, hơi lắc một cái. Từ cổ tay hắn bỗng dưng xuất hiện vô số sợi tơ màu đen, âm u, quỷ dị đến mức khó mà diễn tả thành lời. Đám khí đen không khác gì một lũ rắn rết, cứ quấn quanh thân thể gã, thỉnh thoảng còn lởn vởn, phiêu phù trên đầu gã, tạo cho người ta cảm giác lạnh tới thấu xương. Bốn người kia thấy vậy, lập tức hô không ổn. Nhanh nhẹn thả ra vô số linh khí hộ thân. Quả nhiên chỉ nghe vài tiếng "phốc, phốc" êm tai. Ba bốn kiện linh khí phòng ngự cao cấp của bọn họ đều bị hủy hoại hết. Đám khí đen cũng không biết từ khi nào đã tiến sát tới vòng bảo hộ của cả bốn người. Tưởng rằng tất cả sẽ không thể chống chọi được nữa, bỗng dưng từ giữa tòa pháp trận bắn ra một dải ánh sáng chói mắt. Ánh sáng này như thực, như ảo. Nó dễ dàng phá vỡ đại trận hộ sơn, bay đi một cách quỷ dị, không có quỹ tích xác định. Gã đệ tử ngoại môn thấy vậy liền ngửa mặt cuồng tiếu, không dây dưa với đám người trưởng lão Hóa Ảnh môn nữa mà tức tốc đuổi theo dải ánh sáng. Có lẽ hắn tưởng rằng đây là pháp bảo thông linh đang tìm cách chạy trốn. Bốn người kia biết sức họ không thể lưu giữ tên đó lại nên cũng chỉ biết lắc đầu thở dài. Họ không ngờ người này lại có lai lịch lớn đến vậy. Thuật pháp sử dụng đều là cấm thuật của cả tu tiên giới. Bốn người nhất thời rơi vào trầm mặc. Hơn một phút sau dường như bọn họ nghe thấy gì đó liền tức tốc bay về chủ điện của Hóa Ảnh môn. Sau khi họ đi được hơn nửa giờ, cả tòa pháp trận bỗng dưng lung lay kịch liệt, cuối cùng vỡ vụn thành từng mảnh, biến mất vào bầu trời đêm. Chỉ nghe một tiếng "bịch" mơ hồ, tất cả chỉ còn lại bóng đêm sâu thẳm.