Giáo thảo liêu mà ngọt

Chương 12 : diệp thanh dương triển khai kế hoạch bà lão tức giận mắng diệp hồng

Cuối cùng cũng kết thúc tiết học, Diệp Thanh Dương thu dọn sách vở, chuẩn bị về nhà tiếp tục cùng Diệp Hồng đấu trí so tài. Lúc đi ngang qua Lục Cảnh Trừng, cậu cỗi nhẹ vào vai hắn một cái. Lục Cảnh Trừng vừa qua đầu đã thấy Diệp Thanh Dương đứng đằng sau mình, nhất thời có chút ngạc nhiên, cậu ta đây là có ý gì? Còn muốn cùng mình đi về à? Ngày hôm nay cũng không cắt tóc mái. "Tôi đi đây, tạm biệt, anh Lục." Diệp Thanh Dương cười nói. Lục Cảnh Trừng lúc này mới yên lòng, không hiểu sao lại có chút mất mát "A" lên một tiếng . "Ngày mai gặp! " Diệp Thanh Dương nói xong, xoay người ra khỏi phòng học. Trần Nguy nhìn cậu rời đi, thở dài, lắc đầu nói:" Nhìn đi, cậu ta đúng là rất để tâm đến mày đó! Nấu mì cho mày, vì mày mà bỏ chuyện làm ăn. Bây giờ tan học, còn không quên nói với mày một tiếng, rõ ràng đã coi mày là bạn bè rồi!" "Mày nói nhảm cái gì đấy." Lục Cảnh Trừng ngạo kiều nói. "Ai." Bách Nhạc đứng bên cạnh cũng không nhịn được mà gia nhập trò vui:" Nghe thấy chứ, đây đúng thật là Tương Vương hữu ý, thần nữ vô tình mà..." "Quá ngược." Đổng Dục hạ xuống một câu đánh giá cuối cùng. Lục Cảnh Trừng :... Lục Cảnh Trừng trừng mắt lườm ba người kia một cái, vác cặp sách ra khỏi phòng học. Diệp Thanh Dương về nhà, lấy chìa khóa mở cửa, phát hiện cửa đã bị khóa trái, không cần đoán cũng biết là Diệp Hồng làm. Cậu ngược lại cũng không vội, mở khóa kéo cặp sách, tìm thấy cái loa hôm qua, bấm công tắc khởi động. Sau đó đối diện với cánh cửa mà hát:" Cải thìa nhỏ ơi, héo tàn trong đất, mười ba mười bốn, không có mẹ cha, đi theo cô ruột, cô không làm người..., lại ngược đãi ta a...~" Diệp Thanh Dương hát một lần, ghi âm lại, xé một tập giấy từ quyển vở bài tập ra, vừa mở loa phát "Cải thìa nhỏ ơi, héo tàn trong đất" vừa ngồi chờ trước cửa, chuẩn bị xuất kích bất cứ lúc nào. Diệp Hồng cách một cánh cửa nghe cậu hát, tức giận đi tới đi lui trong phòng, cuối cùng thật sự không nhịn được nữa, đi tới trước cửa gào lên:" Mày câm miệng cho tao." Đáp lại bà ta là tiếng hát có chút không chuẩn vang lên từ cái loa:" Đi theo cô ruột, cô không làm người, lại ngược đãi ta a...~" Diệp Hồng này rất sĩ diện hão, ở bên ngoài rất thích tỏ vẻ, cũng ra dáng lắm. Bây giờ nghe Diệp Thanh Dương hát như thế, sợ bị người ta nghe được, lại bàn ra tán vào, không nhịn được quát Diệp Thanh Dương :" Diệp Thanh Dương mày câm miệng cho tao! Không được hát nữa, nếu không hôm nay mày đừng hòng vào được nhà!" Diệp Thanh Dương mặc kệ bà ta, chỉ có cái loa vẫn còn phát lại:" Cải thìa nhỏ ơi, héo tàn trong đất ~" Diệp Hồng :... Diệp Hồng cảm thấy đầu mình lại bắt đầu đau:... Diệp Thanh Dương ngồi trên mặt đất, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân, âm thanh từ xa vọng tới gần, hình như là hai người. Diệp Thanh Dương lập tức giả vờ tỏ vẻ đáng thương, cúi đầu dựa vào cửa. Rất nhanh, cậu cảm thấy tầm nhìn trước mặt bị che lại, một giây sau, có người hỏi cậu:" Cậu bé, sao cháu lại ngồi đây?" Diệp Thanh Dương ngẩng đầu, chỉ thấy một người phụ nữ có vẻ ngoài trí thức tầm hơn ba mươi tuổi, đang dìu một bà cụ khoảng sáu, bảy mươi tuổi. Cậu trừng mắt nhìn, nước mắt chậm rãi dâng lên, cái loa bên cạnh vẫn còn đang phát lại:"  Cải thìa nhỏ ơi, héo tàn trong đất, mười ba mười bốn, không có mẹ cha, đi theo cô ruột, cô không làm người..., lại ngược đãi ta a...~" Thật sự là bộ dạng của thiếu niên rơi lệ đến thê thảm. Người phụ nữ nhìn cậu, lại nghe tiếng hát phát ra từ cái loa, hỏi:" Sao cháu không về nhà? Nhà của cháu có ai không?" Diệp Thanh Dương mắt đầy bi thương:" Cô cháu không cho cháu vào nhà, cô khóa trái cửa rồi." "Tại sao vậy?" Bà lão không rõ:" Tại sao không cho cháu vào nhà cô ấy?" "Tại sao cháu không về nhà của mình?" Người phụ nữ hỏi. Diệp Thanh Dương đứng lên, cúi đầu nhẹ giọng nói:" Đây chính là nhà của cháu." Người phụ nữ thở dài, còn có gì chưa hiểu đây, tất cả mọi chuyện, đều ở trong lời bài hát. "Cha mẹ cháu mất rồi, nên cháu ở nhà cô phải không?" Diệp Thanh Dương lắc đầu:" Không phải, đây là nhà của cháu." Cậu nhìn người trước mặt, ánh mắt trong suốt:" Ba mẹ cháu mất, để cô cháu chăm sóc cháu, cô cháu là người tốt, sợ một mình không thể chăm sóc cháu cho nên kéo cả chồng con đến nhà cháu, cùng nhau chăm sóc cháu. Cháu biết, nuôi nấng một đứa trẻ không hề dễ dàng, cho nên mỗi lần cô mắng cháu, mỗi lần cô không cho cháu ăn cơm, cháu đều hiểu, nhưng không biết tại sao hôm nay cô không cho cháu vào nhà, có phải tại vì hôm qua cháu nấu ăn không tốt, làm cô tức giận." Cậu nói xong, nước mắt chảy ra, Diệp Thanh Dương lấy ông tay áo lau lau, dùng giọng mũi nói:" Cháu sẽ thay đổi mà, cháu sẽ cố gắng làm tốt hơn." Bà lão nghe xong, tim cũng mềm nhũn. Chỉ cảm thấy đứa bé này thật ngốc, đây đúng chẳng phải cô ruột, rõ ràng là lợi dụng cha mẹ đứa bé này qua đời, tu hú chiếm tổ khách, bắt nạt con trai người ta! Bà lão đã ở cái tuổi này, chính là cái tuổi thích xen vào chuyện của người khác, hơn nữa Diệp Thanh Dương mặt mũi khôi ngô tuấn tú, thoạt nhìn ngoan ngoãn lễ phép, lúc này mới nói:" Đứa bé ngốc! Cô cháu nào có phải người tốt lành gì! Cô ta đang chiếm đoạt nhà cháu còn bắt nạt cháu nữa đó!" Diệp Thanh Dương giả vờ giật mình :" Làm sao có thể, cô cháu tuy rằng bình thường đối xử với cháu không tốt lắm, còn ngược đãi cháu, nhưng dù sao cô cũng là chị gái của ba cháu, cô sẽ không làm vậy đây!" Bà lão thở dài, đẩy cậu ra, mạnh mẽ gõ cửa một cái:" Mở cửa! Mở cửa!" Diệp Hồng không nghe thấy giọng nói quen thuộc, khó hiểu gọi với ra:" Ai vậy?" "Bà cố nội nhà cô đây!" Bà lão lạnh lùng nói. Diệp Thanh Dương :... Bà cố nội này còn rất dũng mãnh nha. Diệp Hồng nghe vậy, nổi giận đùng đùng chạy ra mở cửa:" Bà là ai, sao lại nói như vậy?" "Tôi nói thì làm sao?" Bà lão nhìn Diệp Hồng, quan sát từ trên xuống dưới một lượt:" Nhìn cũng ra dáng lắm, thế mà lại làm ra chuyện còn không bằng súc sinh." Diệp Hồng tức giận, xắn tay áo lên:" Bà nói ai đó, đừng tưởng bà lớn tuổi là được quyền nói hươu nói vượn." Diệp Thanh Dương vội vàng khuyên nhủ:" Cô đừng nóng giận, bà ấy chỉ muốn giúp con vào nhà thôi." Bà lão mới không sợ Diệp Hồng, kiên trì bày tỏ:" Á à, cô còn dám xắn tay áo? Có ý gì, muốn đánh tôi à? Đến đây, đánh đi..., hôm nay cô đánh tôi, tôi nhập viện, có đứa bé này làm chứng, cô có giỏi thì đánh đi." Người phụ nữ phía sau không nhịn được cười:" Mẹ, mẹ đừng kích động, từ từ rồi nói." Bà lão hừ một tiếng, ôm Diệp Thanh Dương, đẩy Diệp Hồng ra, vào nhà:" Làm người thì phải có lương tâm, đã chiếm nhà người ta thì phải đối xử với con người ta cho tốt, còn bắt con người ta nấu ăn cho cô, còn không cho con người ta ăn cơm, lương tâm của cô bị chó tha rồi sao? Cô không sợ em trai cô nửa đêm về đòi mạng cô à?" "Đây là chuyện nhà chúng tôi, liên quan gì đến bà!" Diệp Hồng cả giận:" Sao bà biết tôi đối xử với nó không tốt, nó nói cái gì bà tin cái đó à, nó trời sinh học không giỏi, chỉ biết nói bừa nói loạn, bà còn tưởng thật, đúng là già tuổi hồ đồ!" Bà lão nghe vậy, ngược lại có chút giật mình. Diệp Thanh Dương khiếp sợ:" Cô!" Cậu nở to hai mắt, bộ dạng không thể tin nổi :" Sao cô có thể nói con như vậy? Cô vu hại con như thế, lương tâm cô không đau sao?" Cậu bi thương lắc lắc đầu, run rẩy lấy trong túi ra tờ giấy mà sáng nay Diệp Hồng dán trên cửa nhà bếp:" Đây là tờ giấy sáng nay cô để lại cho con, dán trên cửa phòng bếp, tới giờ con vẫn còn mang trong mình, khích lệ bản thân phải nấu ăn thật tốt, kết quả thì sao?" Diệp Thanh Dương nước mắt rơi như mưa:" Cô vậy mà lại vu hại con trước mặt bà ấy, con không thể chịu đựng nổi! " Cậu nói, đưa tờ giấy đến tay bà lão:" Bà ơ, nếu bà không tin, có thể để cô viết chữ cho bà xem, con không nói dối!" Bà lão cúi đầu, thấy trên tờ giấy viết:" Ăn con mẹ mày!" Người phụ nữ phía sau cũng nhìn thấy, không tự chủ được bắt đầu lộ ra bi thương cùng bất mãn. "Cô cũn thật giỏi quá đấy!" Bà lão cả giận nói:" Cô đúng là một chút mặt mũi cũng không có, không chỉ ngược đãi con nhà người ta, lại còn vu hại thằng bé! Cô có còn là con người không?" Diệp Hồng không ngờ tờ giấy mình viết lại có thể lấy ra làm chứng cứ, nhất thời có chút luống cuống, vươn tay đẩy bà lão, muốn đuổi người ta ra ngoài. Bà lão cũng rất linh hoạt, thuận thế dựa vào tường, hô lên:" Ai ôi ai ôi, bệnh tim của tôi tái phát rồi! Tôi khó chịu quá, đều do cô làm hại!" Diệp Hồng không ngờ bà lão ra chiêu này, ngơ ngác nhìn tay của mình, cãi:" Tôi còn không dùng sức!" Bà lão không thèm để ý, không ngừng kêu lên "Ai ôi, ai ôi", còn nói mình phải đi bệnh viện. Diệp Hồng nào dám để bà lão đi bệnh viện, bà lão đã ở tuổi này rồi, ai biết có bao nhiêu bệnh, đến lúc đó người chịu thiệt chỉ có mình. Diệp Hồng tay chân luống cuống, tức đến nổ phổi:" Rốt cuộc bà muốn thế nào?" Bà lão nhìn Diệp Hồng, lạnh lùng nói:" Tôi cho cô biết, đây là tâm bệnh, tôi không chịu nổi trẻ nhỏ bị bắt nạt, sau này tôi còn nhìn thấy đứa bé này bị nhốt ở ngoài, tôi gục ngay trước cửa nhà cô cho xem! Cô nghĩ tôi có dám hay không?" Diệp Hồng quả thật hết cách rồi:" Tôi biết rồi, bà có thể đi được chưa?" "Đừng có mà thừa dịp cha mẹ nó mất mà bắt nạt con nhà người ta, cậu bé, nếu cô ta còn ngược đãi cháu, cháu lên tầng 8, phòng 802 tìm bà, bà làm chủ cho cháu." "Cảm ơn bà." Diệp Thanh Dương nói. Bà lão từ ái nhìn cậu, trừng Diệp Hồng một cái, sau đó mới bất đắc dĩ rời đi. Rốt cuộc là chuyện nhà người ta, bà lãi cũng biết, mình không thể quản nhiều. Sau này như thế nào, còn phải xem vận may của đứa trẻ. Bà lão thở dài, vỗ tay con dâu của mình:" Tiểu Mẫn, con đem chuyện này phản ánh với tổ chức cộng đồng, xem người ta có giúp được gì cho đứa bé kia không?" Cô con dâu gật đầu:" Vâng. Mẹ, mẹ đừng bận tâm quá."