Thuyết phục quá đi mà, mà kệ, ngắm anh cũng thích con mắt lắm rồi … William đeo tạp dề vào và mĩm cười nấu cháo cho cô ăn khi cô đòi ăn cháo … William xách xe đi mua bò hầm cho cô lúc nữa đêm với khuôn mặt rất vui vẻ … William mát xa cho cô với nụ cười phóng ra mặt trời khi cô than mỏi vai … An Nhiên thừa biết là cô có đòi bất cứ thứ gì thì anh vẫn sẽ mỉm cười mà cưng chiều ngay, cũng vì em bé cả thôi, lúc chưa có em bé thì anh luôn đả kích cô bất kể là ở đâu, thẳng tay chặt chém cô không thương tiếc, An Nhiên chắc chắn một điều rằng : nữa đời sau của cô muốn yên bình nhất định phải dựa dẫm vào cục cưng trong bụng thôi … William véo véo má cô rồi hỏi : -Giờ muốn anh làm gì nè, em yêu ? An Nhiên nhìn anh hoài nghi rồi nhìn ra ngoài cửa số “hôm nay sắp có bão táp phong ba” … ======= Hết ======== Ngoại truyện, khi bụng An Nhiên đã được 6 tháng thì cô ngày càng hanh hạ anh hơn, bất cứ lúc nào bất cứ chỗ nào, ai bảo anh làm cô dính chưởng nên giờ cô chơi lại anh xem như trả thù được chút nào hay chút đó, hôm nay là chủ nhật, Mục Nhu không phải đi dạy, theo như mong muốn của vợ, anh đã đi xe gần 1 tiếng đồng hồ, đến nhà bố cô lấy hạt dẻ ở nông trại của nhà cô mang về. An Nhiên vừa ăn hạt dẻ vừa gác chân lên người Mục Nhu, anh vẫn kiên nhẫn ngồi tách hạt dẻ cho cô ăn : -Sao hồi trước anh dành thức ăn trong siêu thị của em ? William nhìn cô rồi nói : -Lúc đấy anh thấy em béo thật ? An Nhiên bĩu môi, tỏ vẻ khinh thường, cô đưa tay ra như ra hiệu cô muốn hạt dẻ : -Vậy lúc em lấy giỏ đập vào chỗ đàn ông của anh, anh có cảm nghĩ gì ? William thở dài ra rồi nói : -Anh thật sự là muốn giết người. An Nhiên bật cười khanh khách, cô nhích lại gần anh và nói : -Ha ha, vậy hóa ra anh cũng biết giận, thế sao lúc đó anh không làm gì em. William im lặng, anh đặt vào tay cô 1 mớ hạt dẻ đã bốc vỏ, sau đó anh đứng dậy đi vào bếp, An Nhiên nhìn theo anh rồi nói : -Anh đi đâu ? -Pha sữa cho em. – Anh đáp lại rất nhàn nhã. An Nhiên ghét nhất tiết mục này của anh, cô ngấy tới tận não rồi mà ngày nào anh cũng bắt ép cô uống, cô ngang ngạnh từ chối thì anh lại nói : -Em uống cho con chứ đâu phải cho em. An Nhiên nghe mãi câu này, cô lờn rồi : -Anh đổi câu khác đi, em chán nghe câu này rồi. -Em muốn có poster của Kim Woo Bin chứ ? – William nhìn cô hỏi An Nhiên vừa nghe xong thì gật gật đầu anh, cứ tưởng anh sẽ mua về cho cô nên cô uống 1 hơi hết ngay ly sữa trong tay anh, sau đó đưa lại cho anh, nhưng anh lại nói : -Anh chưa nói là em uống hết thì anh đưa poster cho em mà. Tên cầm thú nhà anh, dám chơi cô, thật là đáng hận mà, mẹ An Nhiên và mẹ của Mục Nhu đều muốn có cháu gái, cùng một lí do rất đơn giản, họ sợ sinh con trai lại giống như Mục Nhu thì khổ dài dài, bố Mục Nhu thì cũng không ý kiến gì. Mục Nhu sau khi rửa chén xong thì anh đi lên vào phòng làm việc, An Nhiên vừa nằm trên giường đọc truyện tranh vừa cười khúc khích, cuộc sống rất thú vị cứ như thế xoay quanh lấy 2 người. … … … ....