Giáo Sư Mục Của Sinh Viên Lạc
Chương 30
An Nhiên lại hỏi anh, giọng cô hơi lạc đi một chút, trước mắt như có 1 màn sương đang che dần đi mọi thứ :
-Sao anh đi mà không nói 1 lời ?
Anh im lặng rất lâu, nhưng sau đó anh lại nói :
-Anh là người sống sót trong vụ tai nạn đó, anh nhìn thấy em …
An Nhiên khẽ lay hàng mi, nước mắt cô rơi xuống, William đưa tay lau đi nước mắt cho cô, đáy mắt anh thật sự rất chấn động, anh hỏi cô tiếp :
-Anh muốn biết lúc thấy anh rơi xuống đó, em đã nói gì ?
Hai tay cô vẫn giữ lấy bánh lái rất chặt, cô cố gắng kiềm chế để bản thân không mở cửa xe đi ra để ôm lấy anh mà khóc, cô nói trong nước mắt :
-Em rất sợ khi xe anh lao xuống vực, em thấy anh cử động, em cố gọi anh, xin anh đừng chết …
William lại tiếp tục lau đi nước mắt cho cô, nhưng tay anh càng lau thì nước mắt của cô rơi xuống nhiều hơn, đọng lại cả trong lòng bàn tay của anh, sau đó anh nói :
-Cám ơn em vì đã gọi tôi.
An Nhiên vẫn tiếp tục ngồi khóc trong xe, còn anh vẫn đứng ngoài xe nhìn cô, anh đã nhìn thấy sự thay đổi của cô suốt 2 năm nay, từng chút một, anh nhìn cô lui tới nhà anh, dọn dẹp mọi thứ và thay anh chăm sóc vườn cây sau nhà, anh thấy hết mọi thứ cô làm, thấy được sự chờ đợi anh của cô, nhưng anh chưa thể về bên cô khi cái phần kí ức kia vẫn chưa chịu quay lại trong trí nhớ của anh. Nhìn cô khóc mà anh đau lòng biết mấy, anh tưởng chừng vài lần muốn đi ra ôm lấy cô mà vỗ về, anh muốn xin lỗi cô, muốn yêu thương cô.
Ngày hôm sau, An Nhiên vẫn đang nằm lì trong phòng, cô chẳng nhớ anh đã đưa cô về như thế nào, chỉ nhớ khi anh chào mẹ cô lúc đưa cô về đến nhà, thật là mệt mỏi mà. An Nhiên đang nằm thì nghe tiếng mẹ cô hỏi vọng vào :
-Mục Nhu đến này, con có gặp cậu ấy không ?
An Nhiên chưa kịp nói gì thì anh đã mở cửa đi vào, An Nhiên nhìn thấy anh thì cô nhổm dậy và nói :
-Anh xông vào phòng như vậy ngộ nhỡ em đang không mặc gì thì sao ?
William bước lại gần giường cô và nói :
-Trên người em có chỗ nào tôi không thấy và không chạm qua.
An Nhiên nhìn anh chằm chằm, sao càng ngày anh càng ăn nói dâm dê như vậy được chứ ??? Suốt 2 năm qua có thật là anh chỉ điều trị chấn thương hay lại tu luyện thêm khá năng biến thái vậy ? An Nhiên thắc mắc vô cùng. William kéo chăn của cô ra và nói :
-Dậy đi, cả nhà đang đợi em xuống ăn sáng.
-Cả nhà ??? – An Nhiên nhìn anh và hỏi lại.
William vừa lấy kéo cô đứng dậy vừa nói :
-Bố mẹ tôi đến thăm nhà em.
An Nhiên há hốc, William đẩy cằm cô lên rồi nói :
-Đừng há nữa, hàm dưới của em sẽ rơi xuống sàn đấy.
Mà sao đến không nói cô biết, cứ như thế là đến sao ? An Nhiên bị anh đẩy vào trong nhà tắm, trong khi cô vẫn đang lơ ngơ thì anh nói :
-Muốn tự đánh răng hay để tôi đánh hộ em ?
An Nhiên quay phắt lại nhìn anh, hai tay cô đưa lên trước ngực, làm vẻ phòng thủ :
-Em cấm anh có những hành động quá mức 20+ với em trong đây.
William cởi áo vest ra mắc vào giá treo, rồi anh xắn cả tay áo lên, nhìn cô và nói :
-Sao em biết tôi định làm gì ?
An Nhiên lùi lại ngay, ánh mắt cô biến thành hình viên đạn, tăm tia anh :
-À há, đúng bản chất của anh rồi nha, đừng tưởng em không dám làm gì anh nhé.
William đưa tay ra về phía cô, theo quán tính An Nhiên cứ tưởng anh sắp hôn cô, nên cô cứ chu chu môi ra chờ đợi, William hóa ra là vươn tay lấy bàn chải đánh răng của cô ở phía sau, nhìn biểu hiện của cô thật đáng yêu, nhưng anh lâu rồi không trêu cô nên anh cũng kiềm chế bản thân, anh lên tiếng trong khi cô vẫn đang nhắm mắt chờ anh hôn :
-Em đang làm biểu hiện của 1 con cá lau kiếng.
An Nhiên mở mắt ra ngay, thì thấy bàn chải đánh răng có sẵn kem trên đó đang ở trước mắt cô, An Nhiên ôm một cục nhục vào lòng, cô khóc ròng trong suy nghĩ, sau đó cô mặt đỏ bừng vội đẩy anh ra ngoài và đóng sầm cửa lại, cô dựa vào cửa và chửi rủa anh trong lòng. William trước khi đi xuống lầu thì ném cho cô 1 câu :
-Nhanh 1 chút đi, mọi người đang đợi em đấy.
An Nhiên nói vọng ra ngoài :
-Em biết rồi.
Mẹ An Nhiên nhìn mẹ William 1 hồi rồi hỏi :
-Khí hậu ở đây có làm phu nhân thích ứng không ?
Mẹ William khẽ gật đầu :
-Tôi rất thích nơi này, rất dễ chịu.
Và câu chuyện của 2 người phụ nữ cứ như thế tuôn trào như thác đổ, không biết đâu là điểm dừng, bố William thì ngồi nói chuyện linh tinh cùng William, một lúc sau thì An Nhiên xuống, cuộc nói chuyện bên lề của mẹ An nhiên và mẹ Mục Nhu ngừng lại, chỉ là tạm ngừng thôi, cô vội cúi chào bố mẹ William, William đi tới kéo cô ngồi xuống gần anh, sau đó anh nhìn qua nên mẹ anh như là muốn nói điều gì đó, mẹ William à một tiếng rồi quay sang nhìn mẹ An Nhiên và nói :
Hôm nay chúng tôi đến đây trước là vì muốn thăm phu nhân đây và cháu An Nhiên, mục đích lớn nhất là để nói về chuyện hôn sự của bọn trẻ.
Truyện khác cùng thể loại
49 chương
13 chương
37 chương
60 chương