Giáo Sư Mục Của Sinh Viên Lạc
Chương 15
William hỏi cô :
-Mấy giờ rồi ?
An Nhiên nhìn anh rồi nói :
-Gần 6h rồi, anh đúng là thầy giáo lề mề …
William lấy khăn trùm lên đầu cô rồi đẩy cô ra khỏi nhà tắm, An Nhiên phải thay lại đồ khác. William cũng nhanh chóng chuẩn bị, anh lái xe đưa cô vào thẳng nhà xe của trường vì đã 6h đúng, An Nhiên xách túi đồ và vội chạy về phía xe buýt cùng các bạn. Bội Kì nhìn cô rồi hỏi :
-Thầy Mục cũng đến trễ như cậu nên cậu không có cơ hội bị bỏ rơi rồi.
An Nhiên nghĩ trong đầu “đúng rồi, dĩ nhiên thầy Mục yêu quý của các cậu phải trễ rồi, vừa mới cuồng nhiệt trong nhà tắm với cô mà”. Thầy Mục đi tới, ra dấu cho các sinh viên xếp hàng ngay ngắn, và bắt đầu điểm danh, phát áo tập thể, tới chỗ cô, anh nhìn cô rồi nói :
-Bạn An Nhiên, đừng để bị lạc nhé.
Cả lớp cô cười ồ lên, An Nhiên dùng ánh mắt giết người liếc nhìn anh. Điểm danh xong xuôi, cả lớp cô phi thẳng lên xe, ai cũng muốn được ngồi kế thầy Mục, nhưng thầy Mục lại là người lên sau cùng, An Nhiên chễm chệ ngồi 1 mình 1 hàng ghế, vì cô bị say xe đường dài nên không bạn học nào dại dột đâm đầu vào ngồi kế cô cả. Nhưng thầy Mục lại đáp tấm thân vàng ngọc ấy vào ghế trống bên cạnh cô, cô nói nhỏ :
-Em bị say xe đường dài.
Thầy Mục đưa cho cô một ít vỏ quế rồi nói :
-Thử cách của tôi xem, bạn An Nhiên.
An Nhiên bỏ 1 chút vỏ quế vào miệng, 1 mùi thơm tràn ngập vào khoang miệng của cô, rất dễ chịu, thế là suốt đường đi cô không phải say xe nữa. Thì ra, đôi lúc anh tốt với cô vô cùng, An Nhiên lại thích anh nhiều hơn một chút, trong xe khá ồn ào nên thầy Mục đành nhắm mắt giả vờ ngủ, An Nhiên cũng im lặng, giả vờ đang say xe, cả lớp cứ nhào nháo lên vì 1 anh chàng nào đó khoa điền kinh hay 1 cậu nhóc cao kều nào đó khoa bóng bầu dục … Vì sao cô không mê trai cùng trường Đại học nữa, đơn giản vì bên cạnh cô đã có 1 cực phẩm của cực phẩm rồi, vóc dáng tuyệt mỹ, khuôn mặt đẹp không còn chỗ nào đẹp hơn … chỉ xét sơ sơ bên ngoài thì lão cầm thú của cô đã ăn đứt bọn người kia hết rồi.
Xe di chuyển đến nơi cắm trại cũng mất 2 tiếng đồng hồ, các thầy cô phụ trách phân chia các nhóm cho các sinh viên để các em bắt đầu dựng trại, trại của An Nhiên và Hiểu Hi, Bội Kì, Trân Trân kế bên lều của Thiện Tôn và thầy Tần cùng 2 bạn nam khác, thầy Mục thì chỉ 1 mình 1 lều. Bội Kì lôi lều ra và nói :
-An Nhiên, vì tình bạn suốt 3 năm nay và vì 3 lần cắm trại chung, cậu đã phá hỏng hết lều nên bây giờ tớ thay mặt các bạn đuổi cậu qua nên cách phụ trách đi tìm củi nhóm lửa trại.
Thiện Tôn đi ngang qua lều của Bội Kì và nói :
-Đi thôi An Nhiên, cậu đừng phá nữa, ha ha ha.
An Nhiên nhìn cậu rồi nói :
-Cho tớ theo với, ở bên 3 cái đứa này thật phũ phàng mà …
Thiện Tôn khoác vai cô, nhảy chân sáo đi theo nhóm phụ trách mang củi về nhóm lửa trại.
Mục Nhu William … Anh nhìn biểu tình vui vẻ của cô khi được bạn nam khoác vai thì trong lòng anh dấy lên một chút lửa, anh bước lại gần nhóm phụ trách tìm củi và nói :
-Bạn An Nhiên, theo tôi đi lấy đồ nấu bếp.
An Nhiên quay đầu nhìn anh và nói :
-Mấy bạn không muốn ăn cơm với lá cây đâu thầy, em sẽ làm vỡ hết đấy.
Nói xong, cô co chân lên chạy thật nhanh, thầy Mục trên mặt biểu tình không 1 chút gió, vài sinh viên đứng gần đó đột nhiên mặc thêm áo khoác và thì thầm với nhau :
“Cậu thấy lạnh không ?”
“Sao hôm nay dự báo trời mát ấm mà ta …”
…
Khoa bóng chuyền, Bành Vu Tự vừa dựng xong lều của nhóm anh thì 1 vài nữ sinh đi tới nhờ anh qua đóng cọc để cột dây, năm nào anh cũng phải làm việc này mà, Vu Tự thở dài ngao ngán, anh chán nhìn mấy cô nàng dịu dàng thế này lắm rồi. Anh xách thùng ra bờ suối lấy nước, đang bước lên từ bậc thang gần bờ suối thì bị An Nhiên từ đâu đang cầm 1 khúc củi đánh trận giả với Thiện Tôn bay từ trên cây xuống, làm anh ngã người ra sau và sau đó là 1 tiếng la bất ngờ của Vu Tự khi anh cắm đầu xuống suối. Thiện Tôn thấy thế vội hét lên :
-An Nhiên, cậu làm người ta rơi xuống nước kìa,
An Nhiên đứng trên bờ, nhìn nhìn rồi sau đó lôi cả Thiện Tôn bay xuống nước, cô cười ha ha, Vu Tự như đứa con ghẻ bị ném xuống nước, anh đi lên bờ với trạng thái ướt như chuột chết trôi 7 ngày, thầy Mục đi tới, nhìn An Nhiên rồi nói :
-Đi lấy củi hay nghịch nước ?
Thiện Tôn vội leo lên bờ rồi chạy mất tăm, An Nhiên leo lên bờ ngay sau đó, nhìn anh 3 giây rồi chạy đi theo Thiện Tôn, chẳng ai đoái hoài đến Bành Vu Tự đáng thương, thầy Mục quay lại nhìn cậu ta 1 chút rồi nói :
-Giờ em muốn tắm hay mang nước về ?
Bành Vu Tự cúi đầu trả lời :
-Em mang nước về ạ.
Truyện khác cùng thể loại
49 chương
13 chương
37 chương
60 chương