Triển Mộ Nham chỉ ngồi xổm xuống, dọn dẹp cùng Niệm Niệm, rồi nhìn Niệm Niệm nhàn nhạt hỏi: "Em suy nghĩ kỹ càng rồi chứ?"
Chân Niệm Niệm sâu kín thở dài, trong mắt là vô tận thê lương "Từ khi gả cho Khynh Viễn, em chưa bao giờ thấy vui vẻ."
Triển Mộ Nham nhíu mày lại "Anh ta đối xử với em không tốt sao?"
Nghe tịch Tịch Lương Yên nói, Khynh Viễn không yêu Niệm Niệm.
"Không phải là không tốt, thế nhưng đúng là không tốt." Niệm Niệm lắc đầu, nhẹ nhàng mở miệng.
Đơn giản mấy câu, lại giống như rút ra hết khí lực để nói "Nếu như lạnh lùng cũng tính là một loại ngược đãi, vậy thì Khynh Viễn đã ngược đãi em ba năm. Sống cùng với Khynh Viễn, em giống như là quả phụ vậy, làm ba mẹ chồng tưởng rằng em không thể sinh đẻ được."
Quả phụ sao?
Ba năm này, hai người thế nhưng không có bất kỳ quan hệ vợ chồng gì sao?
Triển Mộ Nham dừng động tác lại, nhìn Chân Niệm Niệm ngạc nhiên.
Như vậy cũng có thể xem như vợ chồng ah?
"Đã như vậy, lúc trước tại sao anh ta còn muốn cưới em?" Triển Mộ Nham vì Chân Niệm Niệm bất bình.
Niệm Niệm thu dọn xong, thì đứng dậy. Triển Mộ Nham cũng đứng dậy theo.
"Bởi vì, với anh ta cưới ai cũng vậy thôi. Đời này, anh ta không thể cưới được người anh ta yêu thương. Cưới em, bất quá là vì để cha mẹ của anh ta an tâm mà thôi." Cô chỉ là một quân cờ hèn mọn.
Ở trong tay ba mẹ, là một quân cờ. Mà ở trong mắt chồng, cũng chỉ là một quân cờ!
Triển Mộ Nham cau mày, không nói gì.
Chân Niệm Niệm lại ném thêm một câu vô cùng khiếp sợ: "Tịch Khuynh Viễn yêu em gái của anh ta —— Tịch Lương Yên. Mộ Nham, thư ký của anh thật ưu tú nha, vì sao ngay cả anh ruột cũng yêu cô ta chứ?"
...
Chân Niệm Niệm đi về rồi, Triển Mộ Nham vẫn còn giật mình ngồi ở trên ghế sa lon, ngây ngẩn.
Trên bàn, là đồ ăn Tịch Lương Yên mua. Nhìn qua đống kia, Triển Mộ Nham chỉ cảm thấy ngực đau phát hoảng.
Ngực anh như bị bông chặn lại, hô hấp cũng khó khăn.
Tịch Khuynh Viễn yêu Tịch Lương Yên sao, chuyện này Tịch Lương Yên có biết không? Nếu như biết, thì Tịch Lương Yên sẽ có suy nghĩ gì?
Triển Mộ Nham buồn bực phát hiện trong đầu anh toàn là hình ảnh Tịch Lương Yên, anh không có cách nào tiếp tục ở nhà nữa, lấy chìa khóa xe, cầm áo khoác đi ra ngoài.
*
Rời khỏi biệt thự của Triển Mộ Nham, Chân Niệm Niệm lái xe thẳng về nhà.
Trên đường đi, trong đầu cô ta đều là chuyện năm năm trước giữa Triển Mộ Nham và Tịch Lương Yên.
Năm năm trước, không ngờ người cùng Tịch Lương Yên trước ngày tổ chức đám cưới, lại là Mộ Nham.
Như vậy...
Hai đứa bé trong nhà kia...
Nghĩ đến VIVI và QQ, Chân Niệm Niệm đau đầu vỗ vỗ trán. Rất hiển nhiên, hai đứa bé kia thoát không khỏi liên quan với Mộ Nham! Chỉ có Mộ Nham vẫn còn mơ mơ màng màng không biết gì thôi.
Nhưng Tịch Lương Yên đến cùng đang nghĩ gì, rõ ràng trên tay có một quân bài tốt như vậy, vì cái gì không dám ngả bài với Mộ Nham?
Đến cùng Tịch Lương Yên muốn gì đây?
Càng nghĩ, Chân Niệm Niệm càng thấy bất an, không dám tưởng tượng tiếp, nếu Mộ Nham biết anh có con, sẽ như thế nào đây.
Nhất định phải lập tức trở về nói chuyện với Tịch Lương Yên mới được!
Tốc độ xe trực tiếp lên đến 150km/h. Một phút Chân Niệm Niệm cũng chờ không nổi nữa!
*
Từ trong biệt thự Triển Mộ Nham đi ra, nhìn người xe trên đường náo nhiệt như nước, Tịch Lương Yên lại mờ mịt không biết nên đi đâu.
Nước mắt, không thể khống chế rơi xuống, trước mắt đã sớm mơ hồ, nhưng vẫn không thể quên được một màn kia.
Tim cô đau nhức...
Dọc theo đường đi, gió quật tới, lạnh đến mức làm cho cô run rẩy.
Tịch Lương Yên ôm chặt thân mình, một giọt mưa rơi trúng chóp mũi cô, vậy mà so với nước mắt còn lạnh hơn.
Truyện khác cùng thể loại
105 chương
4 chương
6 chương
109 chương