Trước khi rời đi, Lương Yên quay đầu lại rồi mới đột nhiên phát hiện, đây nào phải là căn phòng số 1109? Căn bản là số 1106!
—— Vừa mới rồi khi nhân viên phục đi đi ngang qua, nhìn thấy con số bị lỏng, đã kêu người dán lại lần nữa từ sớm.
Xem ra, quả nhiên là ông trời đã chơi cô một vố lớn.
Hôm sau.
Mộ Nham bị chuông điện thoại rung ầm ầm đánh thức. Đầu của anh choáng váng, não thì trướng, anh vươn tay đi mò mẫm di động rồi dán ở bên tai, mẹ Triển thúc giục ở bên kia, "A Nham, xảy ra chuyện gì vậy? Thằng lớn cũng phải đi đón dâu, con là phụ rể mà sao còn chưa tới?"
Giọng nói mềm mại truyền qua, "Con biết rồi. Mẹ, nghi thức còn chưa bắt đầu phải không? Con lập tức tới ngay."
"Ừ, con nhanh một chút."
Mẹ Triển cúp điện thoại, Mộ Nham chống thân để ngồi dậy, xoa xoa mái tóc lộn xộn, xốc chăn lên định xuống giường, nhưng giây tiếp theo, cả người anh sửng sốt, nhíu mày lại.
Nếu anh không nhớ lầm, tối hôm qua...
Vết máu đỏ tươi, và dấu vết loang lổ lộn xộn ở một bên, đều đang xác nhận là anh không có nhớ lầm!
Đáng chết! Rốt cuộc là cô gái ngu ngốc nào chạy vào trong phòng của anh vào tối hôm qua, rồi bị anh lấy đi lần đầu tiên? Trong ấn tượng của anh, anh luôn coi cô ta thành Chân Niệm Niệm. Nhưng chỉ cần hơi tỉnh táo một chút thì sẽ biết ngay, lúc này Chân Niệm Niệm đã tới nước Mỹ du học từ sớm, sao có thể ngủ với anh?
Hơn nữa, hơi thở tươi mát trong tối hôm qua hoàn toàn không giống với Niệm Niệm. Hơn nữa mùi vị đêm qua lại tinh tế, từng đợt từng đợt mùi hương nhè nhẹ tung bay trong không khí, tựa như là bồ công anh.
Mặc dù anh uống rượu, nhưng vẫn nhớ rõ.
Thứ càng khiến anh ấn tượng sâu sắc chính là thân thể mềm mại của cô gái kia, ướt át và vô cùng chặt,...
Anh nhớ rõ, đêm qua chính anh đã không thể dừng lại mà đâm vào trong thân thể đắm say kia một lần rồi lại một lần,...
Không thể phủ nhận, khoảnh khắc khi anh chôn vùi trong thân thể cô, vừa thỏa mãn mà lại động lòng!
Cũng chính là do phần động lòng kia nên mới khiến anh giống như là bị điên rồi, mặc kệ cô có phải là đúng người hay không nhưng anh vẫn lặp đi lặp lại dằn vặt cô nhiều lần. Mà thậm chí còn chẳng mang bao cao su!
Chết tiệt! Mộ Nham buồn bực xuống giường, tầm mắt sâu thẳm nặng nề tìm tòi ở trong phòng một vòng, muốn tìm được chút dấu vết của cô—— anh không biết nếu anh tìm được cô thì có thể làm gì, nhưng trong tiềm thức, rốt cuộc ai là cô gái đã khiến anh động lòng trong khoảnh khắc kia.
Nhưng, rốt cuộc cô chẳng để lại cái gì cả, nhưng mà anh lại phát hiện một chiếc bông tai trân châu lấp lánh nằm một góc trên thảm trải sàn.
Mộ Nham khom người nhặt lên, cầm chiếc bông tai nhỏ bé kia trên tay rồi ngắm nhìn. Thật lâu sau, anh như có điều suy nghĩ mà nhếch môi, thuận tay cất bông tai vào trong túi quần.
Mặc dù đã đắp túi chườm nước đá cả một đêm, nhưng những dấu vết trên cổ vẫn trông mà phát hoảng. Lương Yên phiền muộn vì sự kịch liệt của Mộ Nham đêm qua, nhưng khi nhớ tới thì cô vẫn cảm thấy mặt đỏ tai hồng.
May mà áo cưới có cổ cao, khi đổi áo cưới, cô không cho bất cứ ai vào, chỉ một mình cô ngồi ở trước tấm gương to.
Tim cô đập mạnh và loạn nhịp nhìn chính mình đã được trang điểm tốt, trong một cái chớp mắt này, cô không có chút cảm giác vui mừng, trái lại lòng cô tràn đầy sự chua xót. Ngón tay thon dài nhẹ nhàng lướt qua dấu hôn trên cổ, hơi hơi run rẩy. Nếu như hôm nay người cô phải gả cho là Mộ Nham, vậy thì cô chính là cô dâu hạnh phúc nhất...
Nếu như Mộ Nham biết người đã triền miên cùng anh tối hôm qua chính là cô, vậy có chút hy vọng bé nhỏ nào để cô khỏi gả cho Triển Mộ Khoa hay không?
Chỉ sợ là chính cô đã quá tự mình đa tình rồi.
Lương Yên mỉm cười tự giễu, thở sâu, quật cường cưỡng ép nước mắt quay trở về viền mắt một lần nữa.
Cô căn bản không có đường lui trước cuộc hôn lễ này! Triển gia bỏ ra hai triệu để hỗ trợ hang mục mới nhất của Tịch thị, cái giá phải trả của Tịch gia chính là cuộc hôn lễ này...
Truyện khác cùng thể loại
132 chương
22 chương
11 chương
60 chương
9 chương
8 chương
20 chương