Ngay lúc Triển Mộ Nham dẫn Lê Man Thanh vào, anh nhìn thấy bức tranh này. Trong lúc anh rời đi chưa đến năm phút đồng hồ, cô đã tay trong tay với người đàn ông khác. Tịch Lương Yên! Quả nhiên không khiến cho anh thất vọng! Ánh mắt Triển Mộ Nham lạnh lùng như băng giá, khóa chặt hình bóng xinh đẹp trên sàn nhảy, loại trường hợp này, cô chính là vui vẻ chịu đựng. Ánh mắt lộ ra sự ham muốn giữ lấy một cách rõ ràng nhưng chỉ sợ ngay cả Triển Mộ Nham cũng chưa từng phát giác. Bọn họ làm việc một chỗ, ở văn phòng rốt cuộc phát sinh ra chuyện gì? “Em biết yến hội lần này có chủ đề là đổi bạn gái, anh còn dẫn Lương Yên đến, không phải là cố ý đẩy cô ấy vào hố lửa sao?” Lê Man Thanh thân mật kéo cánh tay Triển Mộ Nham, bất động thanh sắc quan sát sắc mặt Triển Mộ Nham, lại cười nói: “Chẳng qua là em thấy cô ấy và Liên Thiếu rất xứng đôi.” “Không phải trước đó cô là bạn tốt nhất của cô ấy sao, chẳng lẽ còn không rõ tác phong của cô ấy?” Triển Mộ Nham thu hồi ánh mắt, trong mắt đều là sự lạnh lùng, chế giễu: “Nói không chừng, cô ấy lại thích chuyện như này!” Hiện tại, không phải cô đang như cá gặp nước. “Không phải anh định đưa cho cô ấy cho Liên Thiếu chứ?” “…” Triển Mộ Nham không có trả lời, nhìn qua gò má của anh, Lê Man Thanh cũng không đoán ra được người đàn ông này đang nghĩ gì. ……… Tiếng nhạc du dương. Liên Thiếu một tay ôm eo Lương Yên, một tay nắm chặt tay cô “Cô tên là gì?” “Tịch Lương Yên.” Liên Thiếu vẫn cười miễn cưỡng, nụ cười rực rỡ như hoa đào, bỗng nhiên anh ta đến gần sát mái tóc Lương Yên, hít một hơi. “A, thơm quá…” Anh ta bỗng nhiên đến gần khiến Lương Yên kinh hãi, vô thức muốn tránh đi, nhưng anh ta cũng đã ngẩng đầu lên, giống như không phát giác cô đang nhíu mày, cười nói: “Cô dùng nước hoa gì? Tôi chưa từng ngửi thấy.” Lương Yên có chút cảnh giác nhìn anh ta: “Không phải là nước hoa, chỉ là nước gội đầu thông thường mà thôi.” Liên Thiếu ôm eo cô, không để lại dấu vết, nắm chặt thêm mấy phần, cả người cô tiến sát vào ngực anh ta. “Anh muốn làm gì?” bên tai là tiếng tim đập, Lương Yên vô thức kinh ngạc thốt lên, bàn tay chống lên ngực anh ta. Rõ ràng anh ta cảm nhận được cô đang cứng ngắc, nhưng anh ta lại cúi đầu, cười xấu xa, đôi môi đỏ kề sát vào bên tai cô: “Cô có biết hay không, trong trường hợp này, cô làm chính mình thơm như vậy sẽ có hậu quả như nào không? Hơn nữa…….” Ánh mắt anh ta mang theo sự tà khí, đánh giá Lương Yên: “Còn ăn mặc gợi cảm như này, cô có biết có bao nhiêu người từ khi cô tiến vào đã có ý xấu với cô không?” “Anh thả tôi ra! Anh và những người đó đều giống nhau, đều là những kẻ xấu xa!” Lương Yên giãy dụa đẩy anh ta ra, nhưng anh ta vẫn ôm cô. Sức lực của nam nữ khác xa nhau, năm năm trước cô đã hiểu rõ điều đó. Ánh mắt cô nhìn xung quanh, hy vọng có thể nhìn thấy thân ảnh đó. Có thể…… Nhưng khi nhìn thấy anh, cả người cô đều ngây ngẩn. Anh ôm Lê Man Thanh đứng trong đại sảnh, một đôi bích nhân cùng nhau uống Champagne, căn bản chưa từng chú ý đến cô.