Lương Yên không dám nhìn nữa, cô dùng sức đóng cửa lại, cả người mềm nhũn tựa lên ván cửa, ngay cả môi cũng trắng bệch.
Bọn họ không thể chờ được tới mức đó sao, nhất định phải thân mật ở trong phòng làm việc ư, ngay cả có đóng cửa hay không cũng không quan tâm?
“Thư ký Tịch, cô không sao chứ?” A Tín cầm theo đồ ăn đi lên lầu, vừa thấy sắc mặt của Lương Yên liền hỏi một câu. Lương Yên vừa nghe thấy giọng nói của A Tín liền khôi phục tinh thần. Cô không kịp che giấu dáng vẻ thất thần đành phải rũ mi, miễn cưỡng nở một nụ cười, “Không có chuyện gì. Tôi đang chuẩn bị đi về phòng làm việc. Anh chưa ăn sao?”
“Tôi còn nhiều việc nên định mua về ăn. A, Tổng giám đốc cùng Lê tiểu thư vẫn còn ở bên trong sao?”
“Ừ......” Lương Yên buồn buồn trả lời, cô không nói gì thêm, chỉ xoay người vội vàng rời đi.
Lúc cô trở về phòng làm việc thì các đồng nghiệp vẫn chưa về, Lương Yên ngồi ở chỗ của mình, cố gắng dời sự chú ý của mình lên máy tính, nhưng cô phát hiện mỗi lần đều thất bại.
Tịch Lương Yên, mày bị làm sao thế? Tại sao mới chỉ gặp mặt mà thôi, đã bị bọn họ làm cho hỗn loạn? Cứ tiếp tục như vậy, sau này làm sau làm việc bình thường được?
Như vậy là quá đủ rồi! Cô uể oải vùi cả người vào ghế dựa.
Đúng lúc Tiểu Chùy trở về, thấy dáng vẻ sa sút tinh thần của cô liền đong đưa túi đồ ăn trước mặt cô, “Sao vậy? Sao lại thành dáng vẻ này rồi. Chẳng lẽ nhìn thấy bạn gái của Tổng giám đốc liền chịu sự đả kích to lớn sao?”
Cô ấy tùy tiện nói một câu lại chọc trúng nỗi đau của Lương Yên.
Lương Yên ngượng ngùng cười một tiếng, cướp lấy đồ ăn trong tay Tiểu Chùy, cố giả vờ mình không sao cả, “Tớ đói bụng thôi.”
Tiểu Chùy không biết mối quan hệ giữa ba người, chỉ cho rằng Lương Yên bị đói thật. Cô ấy lại gần nhỏ giọng nói, “Này, thấy bạn gái của Tổng giám đốc chưa? Trông như thế nào? Đã chụp ảnh chưa?”
Chụp ảnh?
Lúc đó đầu óc cô trống rỗng, chỗ nào có tâm trạng chụp ảnh?
“Tớ ăn cơm trước.”
“Đừng ăn gấp quá, lát nữa sẽ có thời gian ăn. Cậu nói cho tớ nghe về cô gái kia đi! Tớ tò mò chết mất!” Tiểu Chùy vừa nói vừa không quên quay đầu nhìn về phía phòng của Tổng giám đốc, đôi mắt mở to như muốn nhìn xuyên qua cánh cửa dày cộp.
Lương Yên ăn món cô thích nhất nhưng lại cảm thấy nhạt như nước ốc.”Còn chưa đi đâu, lát nữa cậu tự......”
Lời còn chưa nói hết thì cửa phòng đã bị mở ra.
Lê Mạn Thanh ung dung đi ra ngoài.
“Oa. Đúng là rất đẹp. Điện thoại, điện thoại của tớ!” Tiểu Chùy vội vàng xoay người tìm điện thoại.
Lương Yên thoáng liếc qua đôi môi đã được tô son của Lê Mạn Thanh, tiếp theo lại cúi đầu chuyên tâm ăn cơm trưa.
Cô không biết vì sao hai người không hề quen biết nhau lại đột nhiên ở bên nhau. Nhưng Lương Yên cũng phải thừa nhận hai người đó rất đẹp đôi giống như lời đồng nghiệp đã nói.
....................................
8 giờ tối.
Lương Yên vẫn còn ở trong phòng làm việc vội vàng chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp ngày mai. Cô cứ nghĩ rằng trong công ty chỉ còn một mình cô, nhưng lúc lơ đãng ngẩng đầu nhìn xung quanh liền phát hiện trong phòng Tổng giám đốc vẫn còn sáng đen.
Triển Mộ Nham vẫn còn ở đây.
Lương Yên mím môi. Mới qua tám năm thôi mà công ty đã phát triển nhanh chóng như vậy, trừ thực lực của đám quản lý cấp cao ra, thì anh là công thần lớn nhất. Đúng như lời anh trai nói, chỉ cần cho Triển Mộ Nham một nền tảng để phát huy thì anh sẽ khiến tất cả mọi người phải kinh ngạc. Nhưng Lương Yên không hề nghĩ tới từ tám năm trước anh đã bắt đầu lập công ty của riêng mình. Nhưng nếu anh đã có thực lực này, vậy sao năm năm trước lại để mặc xí nghiệp của Triển gia bị chia năm xẻ bảy?
Truyện khác cùng thể loại
132 chương
22 chương
11 chương
60 chương
9 chương
8 chương
20 chương