Đôi mắt sắc bén lạnh lùng nhìn thoáng qua Lương Yên, lông mày anh nhíu lại, trong nháy mắt, Lương Yên rõ ràng cảm nhận được, không khí giống như giảm đi mấy độ. Cô cắn chặt môi. “tổng giám đốc, người quen của anh sao?” Trợ lý của Triển Mộ Nham ở phía sau nhìn Lương Yên, tiến lên một bước hỏi. Ánh mắt Triển Mộ Nham lạnh hơn. “Không biết.” Câu trả lời của anh cứng rắc, dứt khoát, cả người Lương Yên run lên, giật mình, lo lắng nhìn anh. “Đuổi cô ta đi!” Trong giọng nói của anh mang theo mấy phần chán ghét. “Vâng thưa tổng giám đốc.” trợ lý lên tiếng, đi lên một bước, dừng lại trước mặt Lương Yên: “Vị tiểu thư này, xin nhường đường một chút.” Lương Yên hoàn hồn, trước ngực cô ngực cô như có tảng đá đè nặng, cả người buồn bực. Cô cho rằng mình đã sớm không còn để ý đến anh, lại không nghĩ đến, giờ phút này, sự lạnh lùng của anh vẫn khiến cô có chút khó chịu, không, có lẽ không chỉ một chút khó chịu…. Cô cố gắng nở một nụ cười nhẹ nhõm: “Thật xin lỗi, tôi chỉ muốn biết những chuyện xảy ra trong năm năm qua.” Bỗng nhiên, Triển Mộ Nham tháo lấy kính râm xuống, đôi mắt sắc bén như dao, nhìn về phía Lương Yên: “Cô tốt nhất đừng chọc đến tôi! Lập tức cút ngay khỏi tầm mắt tôi!” Anh sợ anh không kiềm chế được mà bóp chết cô. Ánh mắt đó khiến Lương Yên giật mình, lời nói như nghẹn lại tại yết hầu. Trợ lý a Tín chưa từng thấy sắc mặt tổng giám đốc kém như bây giờ, cả người không rét mà run, trong lòng cảm thấy hiếu kỳ về người phụ này, người phụ nữ này và tổng giám đốc đến cùng là có chuyện gì, chẳng lẽ là tình nhân cũ, anh ta đã từng nghe nói, trong lòng tổng giám đốc cất giấu một người phụ nữ không thể đụng vào, hiện nay, anh ta càng khẳng định điều đó. “A Tín, người đã đến chưa?” Hiển nhiên Triển Mộ Nham không có ý định lại nói chuyện với Lương Yên, không kiên nhẫn nhìn đồng hồ. Nhìn thấy ánh mắt chán ghét của anh, Lương Yên hiểu, anh thật sự chán ghét, rất chán ghét cô! Trong lòng cô cảm thấy chua xót. Nhưng mà có sao đâu? Hiện tại cô muốn đến xin lỗi là vì muốn để cho lòng mình thanh thản, đối với Mộ Nham, cho tới bây giờ cô chưa từng có bất kỳ ảo tưởng gì, không phải sao? Cô quay người lại, chuẩn bị rời đi, lại nghe thấy giọng nói của a Tín…. “Đến rồi, này, ở chỗ này!” Tiểu Mục kích động chạy đến: “Ngài nhất định là tổng giám đốc Murphy, xin chào, tôi là tiểu Mục của phòng PR, Lương Yên, có phải cô quen biết với tổng giám đốc không?” Thật lâu, Lương Yên mới quay người lại, kinh ngạc đến mức không khép miệng được, tổng giám đốc thần bí Murphy? Trước đó cô chưa từng đặt hai người này cũng một chỗ. “này, đừng chỉ mê nhìn soái ca, cô nói gì đi!” bầu không khí trở nên cứng ngắt, nhất thời tiểu Mục cũng không biết làm sao? Nhất là gương mặt kia của đại Boss, càng khiến cho anh ta hoảng sợ, tiểu Mục chỉ có thể cầu xin sự giúp đỡ của Lương Yên. Bị tiểu Mục hỏi, Lương Yên mới hoàn hồn, thu hồi sự nghi ngờ và kinh ngạc, cười một nụ cười công thức hóa, chuyên nghiệp nhưng rất xa cách: “Chào tổng giám đốc Triệu, tôi là Tịch Lương Yên.” Nếu như anh đã muốn hai người trở thành người xa lạ, vậy thì cứ như anh muốn. Tịch Lương Yên. Rất tốt! Người phụ nữ này vậy mà dám đến công ty anh làm! Ánh mắt Triển Mộ Nham lạnh thấu xương, hung hăng nhìn chằm chằm Lương Yên, giống như muốn nuốt Lương Yên vào bụng, Lương Yên cắn chặt môi không chịu cúi đầu, cố chấp nhìn thẳng vào mắt anh.