Cô ngẩng đầu lên nhìn, thân ảnh xuất hiện ở trước cửa khiến cho Lương Yên sững sờ, sao lại là….
“Niệm Niệm?” Lương Yên đứng dậy, kinh ngạc nhìn về phía Chân Niệm Niệm vừa mới đi vào cửa, cô ta vẫn giống như trước, xinh đẹp và đoan trang.
“Còn gọi Niệm Niệm gì nữa? Hiện tại phải gọi là chị dâu.” Nguyễn Tố cười, uốn nắn Lương Yên.
Chị dâu? Chẳng lẽ cô ta và anh trai đã kết hôn? Như vậy, Triển Mộ Nham đâu? Anh còn yêu cô ta sao…..
Lương Yên còn chưa có tỉnh táo lại, Tịch Khuynh Viễn đã đi đến, nhìn thấy em gái, ánh mắt anh ta trở nên mờ mịt, chăm chú nhìn Lương Yên nửa ngày, đi lên một bước liền đem cô ôm vào ngực.
“Trở về rồi à?” Tịch Khuynh Viễn ôm Lương Yên, giọng nói đã trở nên nghẹn ngào.
Lương Yên lập tức không thể kìm nén, khóc nức nở trong ngực anh trai, rất lâu, rất lâu cô không ngửi thấy mùi hương khiến cô yên tâm.
………
Đêm khuya.
Sau khi hai đứa nhỏ đều đã đi ngủ, Lương Yên thủy chung không có cách nào đi vào giấc ngủ, tâm sự của cô nặng nề, ngồi dậy, dựa lưng vào đầu giường.
Triển Mộ Nham.
Không có Niệm Niệm, hiện tại anh sống tốt chứ? Vì sao cái đêm năm năm về trước, anh không ngừng gọi Niệm Niệm? vì sao năm năm sau mọi thứ đều thay đổi.
“Yên nhi, em ngủ chưa?” Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.
Lương Yên nghe thấy giọng nói của anh trai, vội vàng đứng dậy đi ra mở cửa, nhìn thấy Lương Yên, Tịch Khuynh Viễn cười nhạt một tiếng: “Không có làm phiền đến em chứ?”
“Em còn chưa ngủ, vừa định ra ngoài rót chén nước.”
Tịch Khuynh Viễn đưa cốc nước trong tay cho cô: “Sớm đã đoán được em sẽ khát nước.”
Nhìn về phía sau cô, anh ta nhỏ giọng hỏi: “Bọn nhỏ đều đã ngủ rồi ư?”
“Ừm, cả ngày mệt mỏi, bọn nhỏ đều không chịu nổi.” Lương Yên quay đầu nhìn về phía hai đứa nhỏ, vẻ mặt ôn nhu.
Tịch Khuynh Viễn viễn thấy hai đứa nhỏ ngủ say, ánh mắt đầu lòng nhìn Lương Yên, cảm thán: “Khó có thể tưởng tượng năm năm nay em sống như nào.”
Lương Yên chỉ cười, thật ra cho dù có khổ nhưng chỉ cần nhìn thấy hai đứa nhỏ, cô sẽ không cảm thấy khổ sở nữa, nhất là QQ và Vi Vi đều hiểu chuyện, rất ít khiến cô phiền lòng.
Tịch Khuynh Viễn nhìn em gái, chần chừ một lúc rồi nói: “Không nghĩ tới đi tìm ba của bọn nhỏ sao?”
Lương Yên cười gượng: “Anh, chúng ta đừng nhắc đến chuyện này, nói chuyện của anh đi.”
“Chuyện của anh?” Tịch Khuynh Viễn nhún vai, ánh mắt nhìn xa xăm, có mấy phần u ám: “Chuyện của anh có gì hay chứ?”
Lương Yên nhìn ra sự u ám trong mắt anh, cô nhỏ giọng hỏi: “Sao anh lại kết hôn với Niệm Niệm? Trước đó em không có nghe anh nói anh thích Niệm Niệm?”
Anh trai hiểu, Triển Mộ Nham thích Chân Niệm Niệm, còn Chân Niệm Niệm cũng yêu Triển Mộ Nham tha thiết, rốt cuộc mấy năm nay đã xảy ra chuyện gì, vì sao mọi chuyện lại biến thành như này?
Tịch Khuynh Viễn nở nụ cười cay đắng, cũng không nhìn Lương Yên, ý vị thâm trường nói: “Hôn nhân không cần dựa trên tình yêu, giống như Chân Niệm Niệm, cô ta cũng chưa chắc đã thích anh.”
Lương Yên trợn mắt há mồm: “Hôn nhân của hai người là gì? Nếu như đã không thích nhau, cần gì phải giày vò chính mình?”
Tịch Khuynh Viễn nhìn về phía em gái, muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ khẽ sờ đầu Lương Yên, không nói gì, Lương Yên chần chừ một lúc vẫn hỏi: “Anh cưới Niệm Niệm, Mộ Nham thì sao? Anh ấy………có khỏe không?”
Lương Yên biết mình không nên hỏi về người này, nhưng cuối cùng cô vẫn không nhịn được.
Truyện khác cùng thể loại
132 chương
22 chương
11 chương
60 chương
9 chương
8 chương
20 chương