Triển Mộ Nham làm như không có việc gì nhướng mày lên, nhưng sau đó lại không có cách nào khống chế tính nết ném tài liệu lên bàn, bực bội đứng dậy, lại đi đến bên cửa sổ nhìn một cái. A Tín nghĩ Tổng giám đốc sẽ không đi ra nhìn Lương Yên, lại không nghĩ tới Triển Mộ Nham chỉ hơi dừng lại, hình như cuối cùng đã nghĩ thông suốt, quay người bước nhanh ra ngoài. ... Lương Yên bỏ ra rất nhiều sức lực mới điều chỉnh được tâm trạng của mình. Cô in số tài liều chiều nay phải dùng ra, lại khoanh tròn lại tên khách hàng, đột nhiên cô nghe thấy một giọng nói mất kiên nhẫn truyền đến từ văn phòng Tổng giám đốc: "Tịch Lương Yên, cô đi vào đây một chút!" Tổng giám đốc lại tự mình đi gọi người! Mà vừa nghe liền biết cảm xúc của anh đang rất tệ! Các đồng nghiệp đều đồng tình nhìn về phía Lương Yên, dù sao, Tổng giám đốc đang là trung tâm của cơn bão, người nào đi vào thì người đó không may! Lương Yên run lên một cái, mãi cũng không động đậy. "Thư ký Tịch, tôi đang gọi cô đấy! Vào ngay lập tức!!" Anh càng mất kiên nhẫn. Lương Yên đành phải thả tài liệu trong tay vào túi tài liệu của mình, ngẩng đầu nhìn anh một cái, anh vẫn còn đứng ở cửa, hiển nhiên là đang chờ cô "Vị nào là Tịch tiểu thư Tịch Lương Yên?" Lương Yên vừa muốn đi vào thì đã nghe có người gọi tên mình. Cô ngừng bước nhìn về phía phát ra tiếng nói. Chỉ thấy người thanh niên kia đội mũ lưỡi trai, trong tay ôm một bó hoa bách hợp rất to, đôi mắt nhìn khắp nơi tìm kiếm. Hương thơm của hoa lan tỏa trong văn phòng, đám đồng nghiệp nữ hâm mộ nhìn Lương Yên. "Là tôi." Lương Yên đầu óc mơ hồ đi qua: "Xin hỏi anh là?" "Tịch tiểu thư, chào cô. Có người gửi hoa cho cô, mời cô kí nhận." Chàng thanh niên đưa tờ đơn trong tay cho cô. "Được rồi, cảm ơn." Lương Yên ôm bó hoa to rồi mới cầm bút ký. Người kia đưa hoa xong liền rời đi, Lương Yên có chút lo lắng ôm bó hoa. Lương Yên cầm lấy tấm thiệp trong bó hoa, cô theo bản năng nhìn về phía người nào đó đang đứng ở cửa phòng Tổng giám đốc. Chỉ thấy sắc mặt của anh rất xấu, anh cau mày nhìn cô, lại mở miệng nói với A Tín đứng sau lưng: "A Tín, gọi điện thoại xuống bên dưới, xem ai để cho người không có phận sự đi lên đây!" "Vâng." A Tín không dám nán lại, nhanh chóng đi gọi điện thoại. Anh đang tức giận sao? Anh tức giận cái gì? Lương Yên không muốn nghĩ, chỉ sợ mình lại nghĩ sai lệch. ... Lương Yên mở tấm thiệp ra, cô vừa nhìn thấy cái tên trên đó liền rất kinh ngạc. Nhưng lại cảm thấy đây cũng là chuyện trong dự liệu. Có đồng nghiệp cầm tài liệu đi photo, lúc đi ngang qua Lương Yên còn duỗi dài cổ liếc một cái. "Vương Kính Nghiêu?" Đối phương nhịn không được lải nhải: "Tên này nghe quen ghê." Vương Kính Nghiêu? Triển Mộ Nham nặng nề liếc Lương Yên một cái: "Vào đây!" Anh không giải thích gì thêm mà lập tức quay người đi vào. Lương Yên không dám chậm trễ, cô đặt hoa qua một bên rồi đi vào văn phòng Tổng giám đốc. Tư Thần đồng tình liếc cô một cái: "Kiên nhẫn một chút, đừng so đo với người có tâm trạng không tốt." Lương Yên gật gật đầu, cô thở sâu một cái rồi mới đẩy cửa đi vào. ... Triển Mộ Nham đang đứng bên cửa sổ, anh quay lưng về phía Lương Yên, Lương Yên không nhìn rõ được sắc mặt của anh. "Tổng giám đốc, xin hỏi tìm tôi có chuyện gì?" Triển Mộ Nham quay người lại lườm cô một cái, anh ngồi xuống trước bàn làm việc.