Theo thường lệ thì mỗi buổi sớm đều sẽ có một cuộc họp. Triển Mộ Nham ngồi ở trên vị trí chủ tịch, nghe các nhân viên làm báo cáo. Lương Yên chuẩn bị văn kiện, chu đáo cho toàn phòng họp. Triển Mộ Nham phát hiện sự chú ý của mình, thế mà thỉnh thoảng sẽ bị cô lôi đi. Hôm nay cô mặc một một bộ công sở đơn giản như bình thường, áo khoác nhỏ màu vàng sáng, cùng một chiếc quần dáng bút chì. Hết lần này tới lần khác càng tôn lên thân hình tinh tế thon thả nổi bật của cô. Một người luôn luôn công và tư rõ ràng như Triển Mộ Nham, giờ phút này trong đầu thế mà lại không bị khống chế hiện ra dáng vẻ ý loạn tình mê tối hôm qua của Lương Yên. Đây cũng không phải là một dấu hiệu tốt! "Triển tổng, sao vậy?" Tỉ mỉ như cô, từ lúc đưa tài liệu đã phát hiện anh mất hồn. Lo lắng anh lại bị đau đầu, nên cô khom người lại gần, hạ giọng khẽ hỏi. Hơi thở mềm mại kia, hòa cùng với mùi thơm thanh mát, càng khiến Triển Mộ Nham phiền muộn hơn. Thật là trúng tà rồi! "Tôi không sao." Giọng nói của Triển Mộ Nham có chút rầu rĩ. Anh lườm Lương Yên một chút, chỉ chỉ về phía chỗ ngồi của cô, hạ giọng ra mệnh lệnh: "Ngồi trở lại đi!" Loại trường hợp này, cô áp sát như thế, đối với Triển Mộ Nham mà nói không thể nghi ngờ là một loại tra tấn. Đại khái là tối hôm qua bị gián đoạn, cho nên mới có thể khiến cho anh biến thành trạng thái dục cầu bất mãn* như bây giờ. (dục cầu bất mãn: chưa được thoả mãn dục vọng, không được đáp ứng đủ về mặt sinh lý....) Lương Yên cảm thấy Triển Mộ Nham có chút không đúng, lại không biết đến cùng là chuyện gì xảy ra, chỉ có thể bất động thanh sắc* ngồi trở lại vị trí. (bất động thanh sắc: mặt không biến sắc.) Lúc quay người, tay cô lại bị anh lặng lẽ giữ chặt. Trong bụng Lương Yên giật mình, cơ hồ là kinh hoảng liếc nhìn toàn phòng họp. Cũng may, tay của bọn họ để ở phía dưới bàn hội nghị, ai cũng không có phát hiện sự khác thường của hai người. Chỉ có A Tín đang cố gắng ngồi ghi chép ở bên người Triển Mộ Nham là phát hiện, nhưng anh ta cũng lập tức thức thời dời ánh mắt đi ngay, chỉ coi như cái gì cũng không biết. Nhưng dù vậy, Lương Yên vẫn không nhịn được đỏ mặt. Tay muốn tránh ra, lại sợ người khác phát hiện, cho nên không dám làm động tác gì quá mạnh, đành phải khom người tiến tới, sắc mặt mặt bộ như đang trò chuyện công việc, "Tổng giám đốc, có dặn dò gì sao?" "Cô dùng loại nước hoa gì?" Lương Yên nghe thấy không khỏi sững sờ. A Tín ở một bên nghe được tựa hồ nhịn không được, ho mãnh liệt đến mấy lần. Lương Yên xấu hổ đến không biết làm như thế nào cho phải. Nhưng Triển Mộ Nham lại bướng bỉnh nắm lấy tay cô, bộ dáng giống như là không trả lời thì sẽ không buông tay, cô đành phải ngoan ngoãn trả lời: "Không phải nước hoa, là hương thơm của sữa tắm......" "Sữa tắm sao? Là nhãn hiệu gì?" Trên trán Lương Yên rơi thẳng xuống mấy vạch đen. Đến cùng là anh đang suy nghĩ cái gì vậy? Đối với loại vấn đề này, anh vậy mà có thể hỏi đến nghiêm túc như vậy. Lương Yên nhanh chóng nói nói ra tên nhãn hiệu. Triển Mộ Nham quay qua nhìn cô, "Đây không phải là nhãn hiệu dành cho trẻ con sao?" Lương Yên sửng sốt trong chốc lát. Không ngờ anh lại có thể biết rõ ràng như vậy. Không sai, cô tắm rửa đều là dùng trộm sữa tắm của hai đứa bé. Lương Yên đang chuẩn bị nhắm mắt nói láo cho qua thì Triển Mộ Nham đã bỏ qua cho cô, "Trở về ngồi đi." Bàn tay anh buông lỏng ra, Lương Yên từ bên trong lòng bàn tay anh tránh ra. Hơi ấm của anh, phảng phất vẫn còn lưu lại trên mu bàn tay của cô. Thiêu đốt trái tim cô khiến nó tăng tốc đập "bang bang" liên hồi....... Lương Yên nhanh chóng trở lại vị trí của mình, sau đó cũng không dám quay sang nhìn anh dù chỉ một chút. Cô cúi đầu nhìn tài liệu, lại một chữ đều nhìn không vào. Người trên bục đang nói cái gì, cô cũng hoàn toàn không nghe rõ. Hồi lâu sau, Lương Yên mới không nhịn được ngẩng đầu. Triển Mộ Nham đã lần nữa tiến vào trạng thái, nghiêm túc lắng nghe, chuyên chú nhìn màn hình to đằng kia. Lương Yên chỉ có thể nhìn thấy rõ hình dáng một bên mặt của anh, mỗi một chỗ đều hoàn hảo anh tuấn mê người, ngẫu nhiên giãn lông mày, ngẫu nhiên mím chặt môi mỏng...... Thì ra một người đàn ông khi nghiêm túc lại có thể mê người như vậy...... Lương Yên nhớ tới lời nói tối hôm qua Niệm Niệm. Nếu như anh quả thực là muốn trả thù, chỉ sợ cô ngay cả năng lực phản kháng đều không có. Mới chỉ một cái dắt tay mà thôi, liền có thể khiến cho cô rối loạn tâm trí, cả người bối rối không yên.