Chỗ đó người đàn ông kia đã hôn qua!
Ánh mắt của Triển Mộ Nham bắt đầu di chuyển xuống dưới rồi anh chậm rãi cúi đầu hôn xuống. Khi anh tiến tới gần, cả người Lương Yên run lên, cô theo bản năng lùi rụt người xuống. Đôi mắt ướt át của anh nhìn cô thật sâu, rồi lại tiếp tục tiến lại gần.
Cái nhìn kia, giống như một đốm lửa đánh thẳng vào đáy lòng Lương Yên.
Động tác lùi bước của cô dừng lại.
Một giây kế tiếp.....
Gương mặt đẹp trai của anh đã phóng đại ở trước mắt cô. Sức lực cả người cô giống như bị hút hết trong tích tắc, chỉ có thể mềm nhũn dựa vào trên khuỷu tay của anh.
Trái tim, giống như bị va chạm mãnh liệt, trở nên hỗn loạn.
Lương Yên nhẹ nhàng nhắm mắt lại, đôi môi ướt át của anh in xuống môi cô.
Lông mi của cô nhẹ nhành run rẩy, một giây sau, cánh môi mềm mại đã không chịu khống chế mà tự động mở ra. Anh nhanh chóng tiến công, đầu lưỡi cuốn vào hàm răng của cô, si mê thưởng thức hương vị của cô, trong đó có cả vị rượu anh yêu thích.
Mới vừa được nếm thử mùi vị của cô, Triển Mộ Nham đã cảm thấy đáy lòng như có con sư tử cuồng dã, hung hăng gào lên muốn ra trận, muốn nhiều hơn nữa.
Anh mút lấy môi cô, ra sức liếm láp, nhưng vẫn cảm thấy không đủ. Sóng nhiệt từ trong đáy lòng anh liên tục trào ra không ngừng, tất cả tập trung xuống hạ thân, khiến cho anh khó mà kiểm soát được bản thân mình.
Hai tay của anh không thể kiểm soát được tự động siết chặt, ôm cô vào trong ngực. Bàn tay anh ra sức xoa nắn trên cơ thể Lương Yên, nhào nặn, vuốt ve, như muốn dung nạp cả cơ thể cô vào trong cơ thể mình. Sóng nhiệt từ trong đáy lòng anh liên tục trào ra không ngừng, tất cả tập trung xuống hạ thân, khiến cho anh khó mà kiểm soát được bản thân mình.
Triển Mộ Nham cũng không biết mình đã bị trúng loại tà gì, sau nhiều lần hôn thì anh đã biết mình càng ngày càng nhớ mùi vị của cô. Cho dù là răng, môi, hay là da thịt của cô đều làm cho anh mê luyến.....
Càng đáng chết hơn chính là, mỗi là ở trong mơ anh đều muốn cô!
Cái loại cảm giác đó, rất nồng nhiệt, nhưng đến khi mở mắt ra lại trống rỗng khiến cho cả thể xác và trái tim của anh đều mơ hồ đau đớn. Như thể trái tim bị người ta móc rỗng vậy.
Mặc dù Lương Yên có kinh nghiệm mấy lần hôn qua với anh, nhưng cô vẫn hoàn toàn ở thế bị động như cũ. Cô chỉ có thể giống như tượng gỗ không có năng lực phản kháng bị buộc phải chấp nhận anh tuỳ ý đùa giỡn.
Đôi mắt mông lung của cô như bị phủ lên một tầng sương mù. Chiếc áo chỉnh tề của cô dưới sự vỗ về chêu đùa của anh đã trở nên lộn xộn nhăn dúm. Khiến nơi đẫy đà ngạo nghễ của cô lộ ra, bởi vì tình dục mà được tô điểm thêm một chút ửng hồng.
Trong đầu của Triển Mộ Nham lúc này, tất cả đều là dáng vẻ ý loạn tình mê của cô. Khi nghĩ đến cô bởi vì anh mà lửa dục khó nhịn, trong ngực anh giống như có ngọn lửa bùng cháy.
Anh thực sự muốn nhìn một chút dáng vẻ cô gái ngu ngốc này bị anh chêu chọc đến không thể kiềm chế được! Anh càng muốn biết khi cô nằm ở dưới người anh thở gấp rên rỉ yêu kiều có thể nóng bỏng kích thích giống như trong mơ hay không!
Lòng bàn tay của anh rịn ra từng tầng mồ hôi mỏng, không kịp chờ đợi dò vào bên trong áo sơ mi của Lương Yên. Trong chớp mắt sau đã nắm lấy hai khối kiêu ngạo trước ngực cô.
Ngực của Lương Yên đặc biệt hoàn mỹ, mềm mại no đủ, vừa vặn nằm trong lòng bàn tay của Triển Mộ Nham.
Ngón tay mảnh khảnh của anh chạy dọc theo mép viền mềm mại của áo bra, triền miên cọ sát, nặng nề nghiền ép. Đầu ngón tay thô ráp nhẹ nhàng đùa nghịch nụ hoa của cô, cách một lớp áo bra tinh tế phác hoạ hình dáng hai khối kiều diễm. Chỉ như vậy không thể thoả mãn anh, đầu ngón tay nóng bỏng tiếp tục tập kích vào bên trong bra, đùa bỡn hai nụ hoa đang kiêu ngạo ưỡn thẳng kia. Khiến cho Lương Yên run rẩy không dứt, chỉ có thể mềm nhũn bấu lấy cánh tay của Triển Mộ Nham. Cái miệng nhỏ nhắn của cô khẽ mở khẽ khép, thở dốc liên tục.
Bộ dáng cô say mê, tròng mắt ướt át, ánh mắt mê man lộ ra sự dụ hoặc chết người, gần như khiến hai mắt Triển Mộ Nham phun ra lửa.
Anh thở dốc càng thêm dồn dập, sức lực trên tay cũng không khỏi tăng thêm mấy phần.
Thật là đáng chết!
Sự tiếp xúc da thịt chân thật như này thật sự là quá mức dụ hoặc. Giờ phút này, cô càng giống một tiểu yêu tinh mê người hơn, khiến anh gần như biến thành một dã thú mất khống chế.
Bây giờ, Triển Mộ Nham chỉ muốn chiếm lấy cô, gặm cắn, xé rách cô, triệt để vùi mình vào trong cơ thể cô. Để cho cô ở dưới cơ thể mình ngâm nga thở gấp... Để cho cô hoá thành một vũng nước ở trong ngực anh...
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
161 chương
10 chương
55 chương