Lương Yên quay sang nhìn anh, dưới ánh đèn mập mờ không rõ ánh mắt của anh hiện lên chút cô đơn. Nhìn mà khiến người ta cảm thấy không đành lòng. Lương Yên thử hỏi: "Thế nào? Có phải tôi nói sai cái gì rồi phải không?" "Ừ." Tô Liên Thần cũng nghiêm túc gật đầu. Quay sang nhìn cô, đưa chén rượu lên uống một hơi cạn sạch. Trong ánh mắt hiện lên từng tia cô đơn, "Bây giờ tôi đã không có người nhà. A, không! Ba tôi chắc cũng được coi là nửa người nhà nhỉ, nhưng mà ở bên ông ta tôi rất mệt mỏi, suốt ngày cãi nhau không xong, cả người không có tí sức lực nào." Giọng nói trầm thấp mà chua xót, mơ hồ mang theo mấy phần tự giễu. Từ trước tới nay, Tô Liên Thần rất ít khi nhắc tới chuyện trong nhà với người khác. Có lẽ là bởi cì đã uống rượu một lần với Lương Yên, nghe cô nói ra tâm sự trong lòng, cho nên bây giờ mới không giấu giếm gì trước mặt cô. Sự cô đơn trong mắt Tô Liên Thần khiến lòng Lương Yên hơi chấn động. Rất khó tượng tượng một Tô Liên Thần ngày thường hăng hái là vậy mà bây giờ cũng sẽ có ánh mắt như thế. Lương Yên cầm cái ly trước mặt lên, đụng vào ly anh một cái, coi như nhấp một ngụm rượu tượng trưng. Cô muốn an ủi anh nhưng lại không biết phải mở miệng từ đâu, không biết làm gì khác hơn là nói: "Xin lỗi, tôi không biết sẽ đụng trúng tâm sự trong lòng anh." Bộ dạng áy náy của cô lại khiến Tô Liên Thần không đành lòng, anh ta giương mắt cười một tiếng, "Cô có biết phương pháp an ủi người khác tốt nhất là gì không?"  Lương Yên ăn ý nói tiếp, "Cho đối phương nghe chuyện bất hạnh của mình." Tô Liên Thần cười cười nhìn qua, "Vậy nói cho tôi biết chút chuyện bất hạnh của cô đi. Đã giải quyết được ông chủ của cô chưa?" Nhắc tới tâm sự của mình, tâm trạng Lương Yên sa sút rất nhiều. Cô uống một hớp rượu lớn mới lắc đầu, "Chưa có." Chưa có? Đột nhiên Tô Liên Thần phát hiện tâm trạng của mình tốt lên rất nhiều. Có phải anh có chút xấu xa hay không? Anh câu môi, ý cười nơi đáy mắt càng sâu, "Vậy bây giờ đã phát triển đến bước nào rồi?" Lương Yên tựa đầu vào trên ghế sofa, có chút ưu thương nhìn Tô Liên Thần, "Không có phát triển được chút nào. Anh ấy vẫn ở cùng một chỗ với chị dâu của tôi, mà tôi.... cũng chuẩn bị từ chức." Tô Liên Thần nhìn bộ dạng chán nảo hao tổn tinh thần của Lương Yên, ngực cũng thấy buồn buồn. Anh ta đem tầm mắt chuyển đến đèn thuỷ tinh trên trần phòng bao, nhìn xa xa nhẹ mở miệng, "Thật ra thì, đôi khi rời đi là biện pháp để cho mình không phải chịu quá nhiều tổn thương. Nếu như cố gắng nữa mà không đến được với nhau, vậy thì buông tay, để cho anh ta biến mất từ chỗ này khi vẫn chưa hoàn toàn nằm trong sinh mệnh của cô...." Ngón tay thon dài của Tô Liên Thần chỉ phía trước ngực trái của Lương Yên cách mấy cm. Lương Yên quay sang nhìn anh ta, "Giống như anh đối với ba anh sao?" Tô Liên Thần sửng sốt chớp mắt một cái. Rồi sau đó lại gật đầu. "Đúng rồi, giống như tôi đối với ba tôi vậy. Ông ta yêu người đàn bà nào, lại tìn người đàn bà nào thì kệ ông ta, tôi cần gì phải quản nhiều như vậy? Nhắm mắt làm ngơ thôi." Anh ta nói xong liền uống một hơi hết sạch rượu trong ly. Quay đầu lại, đã cầm vình rượu lên rót đầy ly. Lương Yên nhìn dáng vẻ chán nản của Tô Liên Thần, trong thoáng chốc giống như thấy rõ được trái tim cô đơn của anh ta. Hoá ra, mỗi người đều có một vết sẹo không thể đụng đến. Mà anh ta lại tình nguyện mở rộng lòng mình với một người mới chỉ gặp mặt mấy lần này. Lương Yên hơi giật mình với suy nghĩ của mình. Dứt khoát cũng uống sạch rượu trong ly, phóng khoáng đẩy cái ly tới trước mặt Tô Liên Thần, ra hiệu anh đổ đầy ly, "Đêm nay đến lượt tôi uống cùng anh.” Trong đôi mắt xinh đẹp của cô ánh lên sự thiện ý và ấm áp, để trong lòng Tô Liên Thần được tưới qua dòng suối ngọt ngào mà trước giờ chưa từng cảm nhận được. Loại cảm giác này, rất lạ lẫm, cũng rất kỳ diệu. Tô Liên Thần vui vẻ nở nụ cười, "Lấy tửu lượng của cô mà cũng muốn bồi tôi uống rượu sao, hay là vì dự án kia? Tôi tìm công ty là tìm thực lực nha!" "Thực lực của tôi không kém." Lương Yên híp mắt lại, uống sạch rượu trong ly. ……… Tô Liền Thần thực sự không muốn nhắc đến tửu lượng của Lương Yên. Cô lại uống say! Mặc dù chỉ uống hai ly rượu. Tô Liên Thần nửa ôm cô đi ra khỏi phòng bao, gió lạnh thổi tạt hết vào mặt làm người ta đau nhức, khuôn mặt nhỏ nhắm của Lương Yên bị rượu nhuộm đỏ bưng đang nhăn lại như cái bánh bao. "Lạnh......" Lương Yên thì thầm một câu theo bản năng rồi chui ngay vào trong ngực Tô Liên Thần. Cả người Tô Liên Thần cứng đờ.