“Anh……” Thanh âm của Chân Niệm Niệm gần như phát run, cô ta không nhịn được nâng cao âm điệu, “Tịch Khuynh Viễn, anh ích kỷ! Có phải là anh lo lắng sau khi tôi và anh ly hôn Triển Mộ Nham sẽ ở chung một chỗ với tôi. Đến lúc đó, Tịch Lương Yên sẽ hoàn toàn không cơ cơ hội!” Lý do này khiến cho Lương Yên kinh ngạc không thôi… Thế nhưng Tịch Khuynh Viễn cũng không có phản bác, “Tôi thừa nhận, đây là nguyên nhân quan trọng nhất.” “Vì muốn Lương Yên hạnh phúc, anh phải hy sinh tôi sao?” Chân Niệm Niệm không cam lòng, âm thanh đã có chút nghẹn ngào. Một lúc lâu sau cũng không thấy Tịch Khuynh Viễn cũng không lên tiếng. Thật lâu thật lâu, mới nghe anh ta ủ dột mở miệng: “Xin lỗi, đây là điều duy nhất tôi có thể giúp Lương Yên…..” Anh ta vốn định ngăn cản Lương yên và Triển Mộ Nham ở chung một chỗ, nhưng anh ta làm gì dám nhẫn tâm nhìn bộ dạng đau thấu tim gan của Lương Yên? “Tôi sẽ cố gắng đôi tốt với em, giống như những cặp vợ chồng bình thường khác....” anh tiếp tục mở miệng, thanh âm mang theo sự bảo đảm. Chân Niệm Niệm che lỗ tai, lắc đầu liên tục, “Không! Tôi không cần những thứ này! Tôi muốn ly hôn! Tịch Khuynh Viễn, anh không thể ích kỷ như vậy! Anh nhất định sẽ gặp báo ứng!” “Xin lỗi.” Tịch Khuynh Viễn nhẹ nhàng nói. Nếu thật sự có báo ứng, vì Lương Yên anh cũng tình nguyện chịu đựng báo ứng. Tịch Khuynh Viễn kéo cửa ra, đĩ ra ngoài. Ánh mắt Lương Yên ngập nước, chợt trốn vào trong góc. Đợi đến khi Tịch Khuynh Viễn đi xuống lầu, cô mới đi ra ngoài. Lương Yên khe khẽ đẩy cửa ra, chỉ thấy Chân Niệm Niệm đã ngã xuống giường khóc nức nở. Cô nhẹ nhàng đến gần, muốn nói cái gì đó nhưng lại không biết nên nói như thế nào. Cuối cùng chỉ nhẹ nhàng gọi Chân Niệm Niệm một tiếng: “Chị dâu.” “Đủ rồi, Tịch Lương Yên, cô đừng kêu tôi là chị dâu nữa.” Chân Niệm Niệm nghe được âm thanh của Lương Yên lập tức ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú giờ đã vương đầy nước mắt, nhìn mà khiến người ta đau lòng. Cô ta uất ức nhìn Lương Yên, tố cáo: “Tịch Lương Yên, cô thật tốt. Có một người anh trai tốt yêu thương cô như vậy!” Cô ta cố ý nhấn mạnh hai chữ “anh trai” thật nặng. Nhưng Lương Yên lại không có suy nghĩ nhiều, chỉ nghe cô ta tiếp tục nói: “Cô cũng giống anh trai cô sao, cũng cho là chỉ cần tôi không ly hôn, không cùng Mộ Nham ở chung một chỗ thì cô sẽ có cơ hội sao?” Lương Yên nhẹ nhàng lắc đầu. Cô chưa từng có suy nghĩ như vậy. Chân Niệm Niệm si ngốc cười, “Lương Yên, đời này cô và Mộ Nham là chuyện không tưởng. Cho dù tôi không có ly hôn, Mộ Nham cũng sẽ không ghét bỏ tôi. Tối hôm qua, chúng tôi ở cùng nhau cả đêm. Anh ấy rất thương tôi, rất thích tôi, vượt xa tưởng tượng của các người.” Lương Yên nắm chặt hai tay đang rũ xuống bên người, thân thể nghe run. …………………………………………………………….. Đúng vậy, cô nên sớm nghĩ tới mới phải, đêm qua bọn họ thực sụ ở cùng nhau. Nhưng nghe được chính miệng Niệm Niệm nói ra cô vẫn cảm thấy có chút khó chịu. Tối hôm qua, tại sao anh đột nhiện hôn cô, tại sao sẽ phát triển đến một bước kia? Nếu như không có cú điện thoại kia của Niệm Niệm, có phải bọn họ sẽ tiếp tục nữa hay không? Hoặc là nói, nụ hôn dịu dàng và đoạn triền miên dày đắc kia chỉ là lúc cả hai ý loạn tình mê mà thôi—— chỉ là vấn đề về sinh lý, không liên quan gì đến tình yêu. Lương Yên cũng không muốn nghĩ tiếp nữa, cô có chút thẫn thờ đi ra khỏi phòng của Niệm Niệm. Đóng cửa rồi cô vẫn còn nghe thấy tiếng khóc không cam lòng của Chân Niệm Niệm. ……………………………Đường phân cách………………………………… Lương yên đến công ty, lại thêm một lần bị trễ. Sau khi quẹt thẻ nhân viên xong, cô lập tức bắt đầu làm vội dự án. Dự án lần này chỉ cho phép thành công không cho phép thất bại. Lúc này, cô không thể tiếp tục đợi nữa. “Lương Yên, tổng giám đốc bảo cậu pha cà phê rồi mang vào.” Tiểu Chùy nhận điện thoại rồi phất phất tay với Lương Yên. Thần sắc Lương Yên phức tạp nhìn cửa phòng làm việc của tổng giám đốc đang đóng chặt. Rèm cũng kéo xuống, làm cô không thấy được bóng dáng của anh. Cô mấp máy môi, lắc lắc tập tài liệu trong tay với Tiểu Chùy, “Tớ muốn xuống bộ phận kế toán ở dưới lầu một chuyến. Cậu giúp tớ mang vào nhé. Làm phiền rồi!” “Vậy cũng tốt.” Tiểu Chùy gật đầu, hỏi Lương Yên, “Có muốn đổi thành sữa tươi theo quy tắc của cậu không?” Lương Yên chần chờ, lắc đầu, “Không cần. Lấy cà phê đi.” Về sau, sẽ có người chuẩn bị sữa tươi thay anh. Thế nhưng không phải là cô…. ……….. Triển Mộ Nham đang xem thị trường chứng khoán, sau khi thư ký đi vào anh lập tức ngẩng đầu lên. Khi nhìn thấy là Tiểu Chùy, Triển Mộ Nham híp híp mắt, “Tại sao lại là cô?” “Trong tay Tịch thư ký còn có chút việc, cho nên nhờ tôi đi vào hộ.” “A.” Triển Mộ Nham ngắm nhìn cái chén kia, mùi thơm nồng của cà phê tỏa ra, thế nhưng trong lòng anh tự dưng dâng lên mất mác. Giống như đã thành thói quen, có người tự ý đổi cà phê của anh thành sữa tươi. Mặc dù anh đã bày tỏ kháng nghị vô số lần! “Tổng giám đốc, ngài không thích cà phê sao? Có muốn đổi thành sữa tươi hay không?”