Lương Yên vừa hỏi ra khỏi miệng, hai người đều sửng sốt. Lương Yên muốn cắn đứt đầu lưỡi của mình cho xong. Hỏi như vậy, không phải chứng minh cô rất để ý đến chuyện anh và Niệm Niệm sao? Triển Mộ Nham nhíu mày, nhìn Lương Yên "Cô rất để ý chuyện này?" "Không có." Lương Yên phản bác theo bản năng. Nhưng càng như vậy, càng lộ ra sự chột dạ. Lương Yên cúi đầu, vừa dùng bút vạch ra những chỗ số liệu bị sai, vừa nói: "Coi như tôi chưa hỏi gì đi, anh không cần trả lời đâu." Triển Mộ Nham gõ vào trên giấy, nhắc nhở: "Số liệu này đúng rồi!" So với sự hoảng loạn trong lòng Lương Yên, Triển Mộ Nham lại bình tĩnh đến không thể tưởng tượng nổi. Lương Yên cúi đầu nhìn kĩ, quả nhiên là cô sai, Lương Yên không thể không bội phục ánh mắt sắc bén của Triển Mộ Nham, nhất thời vô cùng xấu hổ. Tranh thủ thời gian sửa lại, lại nghe Triển Mộ Nham hững hờ nói: "Đêm đó, chúng tôi chưa làm gì hết." Tay Lương Yên nhẹ nhàng run lên một cái, nín thở nhưng cũng không ngẩng đầu lên. "Dù cô không xuất hiện, đêm đó tôi cũng sẽ không đụng vào Niệm Niệm." Triển Mộ Nham cố gắng sao cho lời nói không giống như đang giải thích, mà chỉ là bình tĩnh kể lại. "Vì sao?" Lương Yên ngẩng đầu lên hỏi. "Rất đơn giản. Bởi vì cô ấy đã có chồng rồi! Còn tôi thì lại không thích làm người thứ ba." Triển Mộ Nham buông tay, nhìn qua Lương Yên. Thấy sắc mặt Lương Yên rõ ràng thay đổi, như sáng tỏ. Anh lại kéo kéo môi, lành lạnh bồi thêm một câu: "Chả qua, chẳng mấy chốc cũng sẽ ly hôn!" Quả nhiên... Sắc mặt Lương Yên rất nhanh lại suy sụp xuống "Đúng vậy, đến lúc đó tôi nhất định sẽ thay anh trai tôi chúc phúc cho hai người." "Tịch Lương Yên, cô đang ghen sao?" Triển Mộ Nham híp mắt nhìn cô, làm cho Lương Yên miệng đắng lưỡi khô. "Không có!" Lương Yên phản bác ngay. Triển Mộ Nham ý vị thâm trường nhìn cô nửa ngày, giống như đang muốn nhìn xem lời nói của cô là thật hay giả, nửa ngày sau, anh mới đổi đề tài "Bây giờ, đến phiên cô trả lời câu hỏi của tôi! Đêm đó, cô với Liên Thiếu..." Triển Mộ Nham không nói hết, mà chờ Lương Yên trả lời. Lương Yên nắm chặt cây bút, đầu ngón tay tái nhợt "Anh không cần biết chuyện gì xảy ra đã cho rằng tôi là người tùy tiện, đời sống cá nhân loạn thất bát tao. Nói khó nghe một chút, thì trong mắt anh, ai tôi cũng có thể xem là chồng. Cho nên, đáp án của câu hỏi này, đối với tổng giám đốc anh mà nói căn bản không có gì quan trọng. Trong lòng anh đã sớm chuẩn bị cho tôi một đáp án rồi!" Trong lời của cô, lộ ra sự oan uổng và lên án. Triển Mộ Nham hơi run lên, lặp lại: "Nói cho tôi biết đáp án. Đêm đó, hai người không ở cùng một chỗ có đúng không?". Trong tiềm thức, anh đang chờ đợi đáp án gì, anh biết rõ. Thế nhưng là... Lương Yên: "Không, đêm đó chúng tôi ở cùng một chỗ." Ánh mắt của Triển Mộ Nham lập tức tối xuống. Môi mỏng giật giật, muốn nói cái gì, nhưng cổ họng như bị chặn lại, buồn bực nói không nên lời. Triển Mộ Nham bực bội vứt cây bút trên tay xuống, đứng dậy định bỏ đi. Thì bất ngờ, giọng Lương Yên lại yếu ớt vang lên "Nếu như tôi nói, đêm đó chúng tôi chỉ nói chuyện phiếm với nhau, chứ không hề làm gì hết, thì anh có tin không?"