CHƯƠNG 21 Tiểu tặc xui xẻo (Trộm cướp xấu số) Không khí trong lúc nghiêm trọng tự dưng ngoài ý muốn có vài tiếng cười đùa chẳng biết ở đâu ra chen vào phá vỡ. “Người anh em à, cho bọn này mượn tạm bạn cậu chơi một chút nhé.” Từ đâu đi ra bốn tên mỏ nhọn mũi tẹt mắt tin hin, nghe trong lời nói cũng biết đây chẳng phải loại tử tế gì, hơn nữa lại còn ngông nghênh cầm trên tay con dao nhỏ ra vẻ này nọ. Ở nơi tối tăm hẻo lánh không bao giờ thiếu cái loại người trình diễn các trò bẩn thỉu máu me này. Không nghĩ rằng hôm nay mình lại may mắn được gặp cướp, sống nhiều năm như vậy, Kì Sam chưa bao giờ gặp phải chúng, nên cảm giác lúc này rất là mới mẻ. Còn về phần Đông Phương… “Cậu biết bọn họ?” Phàm là người đi lại trên giang hồ, dù có đánh nhau ra sao cũng phải chú ý đến thân phận, nếu là cường đạo thì chỉ cần trực tiếp xông lên chém người rồi lấy đi của cải là xong. Không bao mở đầu bằng những lời hoa mỹ mà mở đầu bằng tiếng “leng keng”, rồi theo lẽ thường sẽ để lại một câu hung ác “Lưu lại mua mệnh tài”. Kẻ trộm vặt thì có lẽ là ngoại lệ, nhưng những tên ấy lại có đôi mắt nhìn người rất tốt, sẽ không bao giờ động chạm tới những ai có thân phận. Cho nên cái “hiện tượng” trước mắt giáo chủ đại nhân cũng có thể nói là thật sự mới mẻ. “Hử, cũng coi như quen biết.” Kì Sam thờ ơ nói: “Nếu nhớ không nhầm thì tên bọn họ hình như được gọi là…ăn cướp.” Đông Phương được “giảng dạy” xong thì gật gật đầu, đôi mày đang nhíu vào lập tức giãn ra, ánh mắt nhìn về bốn tên kia y như khi Thịt Viên nhìn thấy cuộn len tròn tròn, tỏa sáng lấp la lấp lánh. “Ta có thể chơi cùng bọn chúng không?” Đông Phương vẫn dựa ở trong lòng Kì Sam, nói ra câu đấy, người ngoài nghe thấy cảm giác có chút…Kì Sam không để ý tới trong lời nói có chút mập mờ dễ gây hiểu lầm thế, nên đối với yêu cầu nho nhỏ ấy của Đông Phương, hắn không phản đối, cũng nuông chiều nghe theo ý của y. Nghe xong chỉ đơn giản nói: “Nhớ chừa cho chúng cái mạng.” Vài cái tên “người dưng ngược lối” kia vừa nghe xong, trên mặt lộ ra vẻ sung sướng mừng rỡ lẫn huênh hoang, cũng đã cảm thấy phía dưới nhộn nhạo. Tên đứng giữa trông có vẻ như là đại ca, cũng là kẻ mang vẻ mặt xấu xí hèn mọn nhất lên tiếng: “Các anh em, có nghe thấy không? Chính miệng người đẹp này nói là muốn chơi đùa cùng chúng ta, bọn mày xem có gì đáp lại em gái này không, ha ha ha!” Coi bộ đám ăn cướp ô hợp này coi giáo chủ đại nhân có mái tóc dài còn mặc áo dài này thành con gái rồi. Tên lùn đứng bên trái nói: “Đương nhiên là mang hết bản lĩnh của mình ra làm cho em gái chơi vui vẻ rồi, hế hế hế!” Thằng hói đứng bên phải nói: “Em gái xinh xẻo ơi mau mau chạy lại đây với anh cái nào!” Cuối cùng là thằng mặt rỗ: “Em thấy thằng nhóc bên cạnh kia rất ngứa mắt, đại ca à, hay trước tiên là giải quyết nó?” Trong lòng Kì Sam đối với lũ người ngu xuẩn mắt đui miệng không sạch sẽ này sớm đã tức giận, nhưng không ra tay – tự hắn ra tay thì may mắn cho bọn này quá. Vậy nên đè nén lửa giận, trào phúng nói: “Mấy người đang hai bè (hát đôi: một người biểu diễn động tác, người kia ở bên trong sân khấu hát hoặc nói) bốn người à? Muốn cướp giật thì nên đề cao hiệu suất làm việc đi, đừng có làm chậm trễ thời gian của chúng ta.” “Á à! Thằng nhãi ranh này to mồm thật đấy, lúc này ông đây nhìn thì mày cũng nhìn lại ông đây phỏng? Đừng có kéo! Anh em, lên!” Đông Phương nâng tay hướng về phía nhánh cây phía sau phất nhẹ, vài chiếc lá rơi xuống, nhìn thì có vẻ giống như tùy ý hất tay đuổi bốn tên đang lao đến đi. Khi mấy con dao rơi xuống bùn cũng đồng thời tiếng kêu đau đớn vang lên liên tiếp, mỗi tên đều cầm lấy tay dao của mình, trên mỗi cổ tay đều tuôn máu. Cùng với tiếng kêu thảm thiết vang lên không ngừng, không một kẻ nào dám mở mồm nói năng lung tung hay cầm lấy dao nhíp lần nữa. “Không phải các ngươi nói cho ta chơi vui vẻ sao? Giờ ta chưa hết hứng, chặt đứt một gân tay các người rồi, bây giờ chơi tiếp sao đây?” Biểu tình Đông Phương thoáng chút mất hứng, không chờ mấy tên kia phản ứng lại, ánh mắt thoáng chốc trở nên lạnh lùng tàn nhẫn. Y bước ra khỏi lòng Kì Sam, đứng dậy bước tới chỗ mấy tên đang ngồi xổm đang che miệng vết thương, từ trên cao nhìn xuống bọn chúng, lạnh lùng nói: “Không phải muốn giải quyết hắn sao? Tất cả đứng lên hết cho bổn tọa!” Bốn tên không những chọn thời điểm xấu, lại còn uy hiếp cướp giật sai đối tượng, vội vàng đứng bật dậy, lập cà lập cập, nhìn rất có tiết tấu. Kì Sam khoanh tay, vắt chéo chân, dựa vào ghế đá đằng sau, thảnh thơi xem “kịch vui”. Nhìn bộ dạng lúng ta lúng túng của chúng, thấy vừa buồn cười vừa đáng thương, không nhịn được bật cười. “Ngài thủ hạ lưu tình a!” Mục đầu tiên đương nhiên là mở miệng “xin hãy thứ tha”. “Muốn để lại cái tay kia?” Bốn tên gật đầu lia lịa như đập tỏi. “Vả miệng.” Trong Tiểu Lâm Tử yên tĩnh liên tiếp vang lên tiếng bùm bùm chát chát, rất nhanh xuất hiện trước mặt Kì Sam và Đông Phương là bốn cái mặt sưng phù biến dạng như đầu heo. “Các ngươi là bún thiu đấy à? Bàn tay đánh không có tí lực nào, giữ lại cũng vô dụng. Không bằng bổn tọa ban phát ý tốt, giúp các ngươi phế bỏ cho xong.” “Không không! Có lực, nó có lực! Ngài xem, chúng tôi làm mẫu cho ngài xem.” Nếu nói cái tiếng vừa rồi như là đánh muỗi, thì hiện tại bây giờ chính là đang phóng pháo, âm thanh rất vang dội chắc nịch Giảo chủ đại nhân không bỏ mệnh lệnh, mấy tên đó chỉ có thể tự tát chính mình không ngừng, tên thì không nâng nổi tay, tên thì khóe miệng chảy ra tơ máu, từ trên rớt xuống vài chiếc răng nanh. “Dừng.” Đông Phương ngắm nghía chiếc lá cuối cùng trong tay, chậm rãi bước tới trước mặt tên mặt rỗ: “Ba kẻ kia bổn tọa có thể không truy cứu, nhưng còn ngươi…Bổn tọa cảm thấy cái lưỡi của ngươi có chút thừa thãi, để ta thay ngươi cắt nó, được không?” Đông Phương giáo chủ nhẹ nhàng buông một câu, ba tên được đại xá nhanh như chớp chạy mất tiêu, đồ kiếm cơm cũng quên cả mang đi, vẫn nằm chỏng chơ tại nơi hiện trường chưa được gây án. Chỉ còn lại cái tên may mắn được điểm danh “ân sủng”… Mặt rỗ tiếp tục run lẩy bẩy: “Tôi…dù gì cũng là mồm kẻ cướp, đánh đã đánh rồi, ngài làm ơn bỏ qua cho tôi đi.” “Không cắt lưỡi cũng biết, vừa rồi ngươi nói hắn nhìn ngươi, muốn giải quyết hắn thế nào thì bổn tọa giải quyết ngươi thế ấy.” “Hắn” trong lời nói của Đông Phương, đương nhiên là Kì Sam. “Là tôi nhầm, ngài coi như tôi chưa từng nói, chưa từng nói.” “Nếu nói rồi có thể coi như chưa nói, cái lưỡi của ngươi đúng là vô dụng thật rồi. Tự ngươi há mồm, hay là muốn bổn tọa bóp cằm thì ngươi mới há ra?” Giảo chủ đại nhân chẳng qua chỉ bước thêm một bước nhỏ, đồng chí mặt rỗ đã ngay lập tức kích động tẻ xỉu. Đông Phương thả rơi lá cây, quay đầu lại nhìn Kì Sam, biểu tình rất là oán hận: “Ta còn chưa thực sự ra tay…” “Nói cho cùng, anh nếu mà thực sự làm vậy thì chỉ bẩn tay.” Kì Sam bước tới kéo y rời đi “Bọn chúng không biết võ công, chỉ làm anh thất vọng thôi.” “Chẳng lẽ nơi này thật sự không có người nào biết võ công sao?” “Ừ, thực ra cũng có vài người học được nhưng cũng chỉ là vài chiêu đấm đá bề ngoài mà thôi, chứ còn cái loại nội lực hay khinh công này là loại tuyệt học, căn bản không có khả năng tồn tại.” Xem ra câu nói” Cao thủ thường cô độc” là không sai. Đối với việc này, Kì sam cũng bó tay. Hai người ra khỏi Tiểu Lâm Tử, Kì Sam có thể thấy rõ khuôn mặt Đông Phương chất chứa vài phần cô đơn. Y dừng bước, nhìn Kì Sam, cười rộ lên: “Như thế thì võ công của ta trở thành độc nhất vô nhị trên thế gian rồi.” Đông Phương ở trong “Tiếu ngạo giang hồ” còn đứng đầu võ lâm, không kẻ nào đánh bại được. Dù cho nhân vật chính Lệnh Hồ Xung gặp được may mắn, cùng với Nhậm Ngã Hành có được võ công Hấp tinh đại pháp lợi hại vậy, hai người họ cuối cùng cũng vẫn phải liên hợp với hai tên cao thủ khác là Hướng Vấn Thiên và Thượng Quan Vân, thêm cả Nhậm Doanh Doanh, năm người hợp lại, thậm chí còn phải dùng mưu kể mới có thể hàm hại được người này… Không còn nghi ngờ gì nữa, Đông Phương Bất Bại dưới ngòi bút của Kim Dung chính là kỳ nhân. Cá tính dứt khoát không nói làm gì, lại có tu vi võ học, cao ngạo. Phải biết rằng, từ lâu Nhậm Ngã Hành vì có điều kiêng kị, mới đưa bản “Quỳ hoa bảo điển” thiếu cho y, mưu đồ áp chế. Cao thủ giang hồ khi xưa nhiều là thế mà còn không đánh được, càng không nói đến người thế kỉ mới ngày nay cực ít vận động. Tuy biểu tình Đông Phương tỏ vẻ như vô vị, nhưng có lẽ thực tế cũng không thể không để ý? Khi mà một người không có đối thủ, có bản lĩnh mạnh thế nào cũng uổng công. Lúc này đang đứng trước mặt mình, dưới ánh đèn mờ nhạt bao phủ Đông Phương, chính là cái người kỳ tài thật sự…mỗi khi nghĩ đến điều này, Kì Sam luôn có chút lo sợ mất mát. “Võ công của anh là độc nhất vô nhị của thiên hạ, còn anh thì là độc nhất vô nhị của tôi.” Kéo người qua rồi giơ tay đem người nọ siết trong lòng, Kì Sam ôm y, lâu thật lâu không muốn buông ra. “Phía trước có người…” “Ở thời đại này, ôm nhau trước mặt mọi người không sao hết.” “Dù cho cùng là nam với nhau?” “Anh sợ sao?” “Không.” Đăng bởi: admin