Editor: Xám Lời này đã không thể hình dung bằng từ vô liêm sỉ nữa rồi, ta thật sự muốn vung nắm đấm lên đánh hắn tơi bời một trận, huynh trưởng cặn bã! Ngược lại Thủy Hành Ca bình tĩnh như thường, giơ tay lên: &quot;Phóng tên.&quot; &quot;Chờ đã!&quot; Ta ôm lấy bàn tay giơ ra của hắn, ra hiệu cho những nỏ thủ nằm trên tường dừng tay, giọng gấp gáp, &quot;Giải Ma độc quan trọng hơn! Lấy được cách thức, thả bọn họ đi cũng không sao.&quot; Sắc mặt Thủy Hành Ca thản nhiên: &quot;Thu Thu, nếu như bỏ qua cho bọn họ, sau này vẫn có thể bị đâm một đao. Chi bằng nhổ cỏ tận gốc, Ma độc đã ở trên người ta nhiều năm như vậy rồi, cũng không quá đáng ngại.&quot; Ta lại không muốn hắn chịu đựng Ma độc sống hết cả đời, quá nguy hiểm. Hơn nữa sau khi bị rót quỷ khí đáng chết kia vào, thời gian phát tác của hắn càng lúc càng bất thường. Bỏ qua cho Thủy Hành Uyên nếu sau này hắn còn làm loạn ra chuyện gì thì trừng trị cũng không muộn, nhưng độc của Thủy Hành Ca phải đặt lên hàng đầu. Thủy Hành Ca thở dài: &quot;Thu Thu, có lúc không thể quá mềm lòng.&quot; &quot;Không được, ta sợ...&quot; Biến thân đùa rất vui, nhưng quá nguy hiểm. Ta không đành lòng, cũng không muốn, thấp giọng, &quot;Nghe ta đi, nếu như cách thức có tác dụng, sẽ thả bọn họ đi. Tinh Nguyệt các đã sắp bị giết sạch rồi, bọn họ không còn cơ hội chuyển mình nữa.&quot; Thủy Hành Ca không lay chuyển được ta, gật đầu nói: &quot;Ừ.&quot; Cuối cùng quay sang Thủy Hành Uyên giống như con thú bị vây khốn, ánh mắt lạnh lùng, &quot;Nói.&quot; Thủy Hành Uyên nhún vai: &quot;Ta đã tìm đủ hai mươi tám giọt máu của Thẩm gia, ngươi uống nó vào, đương nhiên đã có thể hóa giải Ma độc trong cơ thể.&quot; Ta khựng lại: &quot;Hình như ngươi từng nói... như vậy thì hai mươi tám người Thẩm gia chúng ta sẽ chết?&quot; Mặt Thủy Hành Ca co rút, lại giơ tay: &quot;Phóng...&quot; &quot;Chờ đã.&quot; Ta lại ôm lấy tay hắn, thật sự muốn cởi giày ném lên mặt Thủy Hành Uyên kia, trừng mắt, &quot;Còn có cách khác không!&quot; Thủy Hành Uyên cười: &quot;Không có. Có điều nếu như ta vẩy bình máu này vào trong sân, các ngươi vẫn sẽ chết. Bởi vì ta đã dùng bùa vàng phong ấn quỷ khí của Thẩm Đông ở đây, ngươi có muốn thử một chút không?&quot; Ta ngẩn ra, lúc này mới biết vì sao hắn nhiệt tình kéo giật bùa vàng của những đạo sĩ kia để dán bùa của hắn lên như vậy. &quot;Các ngươi thả cho đi, bình sẽ giao cho các ngươi.&quot; Thủy Hành Uyên cười nói, &quot;Ngươi không cần nghi ngờ binh máu này là giả, lần này ta tới vốn là mười phần chắc chín có thể bắt được các ngươi, nhưng không ngờ lại giẫm vào bẫy. Dù sao ta cũng sẽ không tự đùa với mình.&quot; Thủy Hành Ca lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn một lát, mới nói: &quot;Được.&quot; Thủy Hành Uyên giơ tay ném bình qua, ta vội đón lấy, ôm thật chặt vào lòng. Lúc hắn chuẩn bị đi, Thủy Hành Ca trầm giọng: &quot;Đương nhiên có thể thả ngươi đi, nhưng ngươi phải tự phế võ công.&quot; Vẻ mặt Thủy Hành Uyên cứng đờ, lần này muốn cười cũng không cười nổi: &quot;Đệ đệ, chẳng phải ngươi đã đồng ý sẽ thả ta đi?&quot; Thủy Hành Ca hỏi ngược lại với giọng lạnh lùng: &quot;Ta không cho các ngươi đi sao?&quot; &quot;...&quot; Thủy Hành Uyên chợt cười nói, &quot;Hay lắm, ta vẫn luôn cho rằng ngươi là một kẻ mềm lòng nương tay, thì ra không phải, là ta đã xem nhẹ ngươi rồi. Người có thể làm Giáo chủ Ma giáo, thì có thể nhân từ đến mức nào chứ.&quot; Hồi lâu sau Thủy Hành Ca mới nói: &quot;Nếu như ngươi là vẫn là huynh trưởng, lúc gặp khó khăn, ta dùng tính mạng cứu ngươi cũng chẳng hề gì, nhưng đáng tiếc ngươi không phải nữa, vậy ta sẽ chỉ là giáo chủ Ma giáo, mà không phải đệ đệ của ngươi. Ta không giết ngươi là ước hẹn trước đó, nhưng vì đại cục, không thể để ngươi tiếp tục chiêu binh mãi mã mà không kiêng kỵ gì.&quot; Lúc này ta mới cảm thấy thực ra Thủy Hành Ca là một con sói xám lớn đội lốt tiểu bạch thỏ. So ra, ta chính là... quá hòa ái dễ gần rồi... cho nên mới bị người ta hãm hại vô hạn tuần hoàn sao... Thủy Hành Uyên nặng nề thở dài một hơi, vẻ mặt nghiêm túc mà không cam lòng, nhìn trường kiếm trong tay hồi lâu, mới ném nó xuống đất, dưới ánh mặt trời ngày xuân bảo thạch trên thân kiếm lấp lánh rực rỡ. Một âm thanh nặng nề đau đớn vang lên, hắn đã hủy hết nội lực toàn thân, sắc mặt lập tức u ám, môi run nhẹ, nhưng giọng nói vẫn cố gắng giả vờ trấn tĩnh, khóe môi hiện chút ý cười tàn khốc: &quot;Hài lòng rồi?&quot; Ta nghiêng đầu nhìn về phía Thủy Hành Ca, mới phát hiện sắc // <img alt="" data-cfsrc="https://diendanlequydon.com/downloads/posts/3466780.png" style="display:none;visibility:hidden;"/><img alt="" src="https://diendanlequydon.com/downloads/posts/3466780.png" data-pagespeed-url-hash=3075553900 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>