Khi Dương Nhân Hòa đang ngồi trong phòng ngẩn ngơ, Lư Nhã Giang nhào trở về. Cả người y toàn mùi rượu, mắt đỏ hồng, hiển nhiên đã uống say.
Dương Nhân Hòa vội vàng đỡ y, nói: “Sắc tới đã tối, ngươi ngồi đây đợi một lát, ta đi nấu nước nóng cho ngươi tắm rửa.”
Lư Nhã Giang lại túm lấy vai hắn. Thân thể y đã khôi phục kha khá, dù uống say, sức lực vẫn rất lớn. Lư Nhã Giang đỏ mắt hỏi hắn: “Vì sao ngươi thích ta?”
Dương Nhân Hòa đần mặt, vắt hết óc suy nghĩ: Biểu hiện mấy ngày nay của Lư Nhã Giang hoàn toàn không có chỗ nào đáng khen, nếu một thư sinh thích y, vậy chỉ có thể nói thư sinh đó là một người cuồng ngược.
Dương Nhân Hòa chưa nghĩ ra đáp án, Lư Nhã Giang đã nói tiếp: “Vì sao hắn không thích ta?”
Dương Nhân Hoà sửng sốt: “Hắn là ai?”
Lư Nhã Giang nhắm mắt, lại nói: “Vì sao hắn cũng thích ta?”
Dương Nhân Hòa sửng sốt lần nữa, rất nhanh hiểu được “hắn” đầu tiên đại khái là “Cao Thịnh Phong”, “hắn” thứ hai hẳn là “Hàn Sính”. Hắn thử thăm dò: “Vậy ngươi thích ai?”
Lư Nhã Giang đột nhiên mở mắt, căm hận: “Ta không thích ai cả!”
Dương Nhân Hòa bĩu môi, thì thầm: “Tên nhóc vô lương tâm.”
Dương Nhân Hòa rút tay định ra ngoài nấu nước, Lư Nhã Giang đột nhiên ôm hắn từ phía sau, vùi mặt vào hõm vai hắn, nghẹn ngào: “Ta đau quá, ngươi ôm ta một cái.”
Dương Nhân Hòa chua chua nói: “Ngươi muốn ai ôm ngươi?”
Lư Nhã Giang chỉ ôm chặt hắn không lên tiếng, không bao lâu, Dương Nhân Hòa cảm thấy đầu vai vừa nóng vừa ướt mới giật mình phát hiện y đang khóc.
Dương Nhân Hòa xoay người, ôm y vào lồng ngực, dịu dàng dỗ: “Ngoan, đừng khóc.”
Lư Nhã Giang ngẩng đầu, quật cường nhìn hắn, đột nhiên nắm cổ tay hắn kéo một cái, sau đó đẩy hắn ngã lên giường. Lư Nhã Giang lật người, đè lên hắn, ấn cánh tay hắn nói: “Ta phải đi, ta phải về Xuất Tụ Sơn. Ta với người là không thể, ta không có gì báo đáp, chỉ một đêm này, ngày mai hãy quên ta đi, theo đuổi con đường công danh của mình.”
Dương Nhân Hòa mắt trợn tròn.
Lư Nhã Giang nhướng người tới, gặm cắn cổ hắn, là gặm cắn đúng nghĩa, Dương Nhân Hòa đau la oa óa. Y xé quần áo Dương Nhân Hòa, luồn tay xuống tìm kiếm, học Hàn Sính và Cao Thịnh Phong trước đây làm với y, chen ngón tay vào cơ thể Dương Nhân Hòa. Nhưng y không có gì bôi trơn, ngón tay khô khốc cố sức chọt vào, Dương Nhân Hòa đau đến mức nổi điên: “Ai cần người dùng cách này báo đáp chứ, không cần, ta cám ơn ngươi!”
Lư Nhã Giang hoàn toàn không để ý đến hắn, như một con thú nhỏ trúc trắc dụi dụi lên khắp người hắn. Dương Nhân Hòa một tay đẩy y ra, Lư Nhã Giang nâng người lên, kinh ngạc nhìn hắn: “Ngươi không muốn?” Hai mắt y mở thật ro, vẻ mặt vừa đơn thuần vừa mờ mịt lại kèm theo đau khổ cùng giãy dụa. Dương Nhân Hòa đột nhiên thấy đau lòng, ngẩn người không đáp, Lư Nhã Giang xem như hắn đồng ý, ngón tay lại cố chọt vào trong.
Dương Nhân Hòa đau trợn mắt, thở dài: “Thôi, cho ngươi thử một lần vậy.”
Lư Nhã Giang ôm hắn gặm một hồi, bôi trơn và mở rộng chưa được bao nhiêu đã đổi qua hàng thiệt hấp tấp muốn thúc vào. Đáng tiếc y không thể đút vừa, lại làm bản thân đau đến đầu đầy mồ hôi, Dương Nhân Hòa cũng trợn mắt không nổi nữa: “Hỗn đản… Trước kia ta làm như thế với ngươi sao…”
Lư Nhã Giang thật sự say không còn minh mẫn, thúc nửa ngày không vào, không vui nói với Dương Nhân Hòa: “Nhỏ quá.”
Dương Nhân Hòa gật đầu: “Đúng, nhỏ quá, Khổng phu tử nói, mỗi động một gậy, không vừa thì bỏ đi.”
Lư Nhã Giang vươn tay, “choang” một tiếng, nhuyễn kiếm rời vỏ. Y mặt không đổi nói: “Mở lớn chút là vừa.”
Dương Nhân Hòa thiếu chút bất tỉnh, vội vàng lui về sau: “Ngươi uống say rồi, ngủ đi cho khỏe.”
Lư Nhã Giang giữ chân hắn kiên trì nói: “Ta không say, ngươi để ta thử một lần.”
Dương Nhân Hòa thấy nếu còn tiếp tục sẽ xảy ra án mạng, vội nắm tay cầm kiếm của y, dỗ: “Không cần kiếm, ngươi ôm ta là được.”
Lư Nhã Giang nửa tin nửa ngờ nhìn hắn, Dương Nhân Hòa đẩy kiếm y ra, hai tay vòng ôm lưng y, Lư Nhã Giang buông kiếm, cũng ôm lưng hắn. Dương Nhân Hòa bất ngờ đánh lên cổ y, người trong ngực mềm nhũn trượt xuống.
Dương Nhân Hòa thở phào một hơi, xoay người ngồi dậy, ấn Lư Nhã Giang lên giường, quất hai phát lên cái mông trần của y, tức giận nói: “Tiểu hỗn đản!” Sau đó lấy chăn đắp kín người y, không mặc quần áo khập khiễng ra ngoài nấu nước.
Dương Nhân Hòa vừa ra khỏi phòng thì thấy một bóng trắng chắp tay đứng trong sân đưa lưng về phía hắn. Đang hơn nửa đêm, bóng trắng đột ngột xuất hiện khiến Dương Nhân Hòa sợ tới mức tim thiếu chút ngừng đập, theo bản năng định đánh tới, tập trung nhìn lại, lập tức thu chiêu, cung kính cúi đầu với người nọ, chột dạ mở miệng: “Hữu, hữu hộ pháp.”
Doãn Ngoan từ từ xoay người, mỉm cười nói khẽ: “Giáo chủ, ngươi chơi đủ chưa?” Hắn rõ ràng đang cười nhưng lại làm Dương Nhân Hòa rùng mình, tóc gáy dựng thẳng.
Doãn Ngôn nhỏ nhẹ: “Giáo chủ, hàng ngũ mười một môn phái đã lần lượt tụ tập ở Lạc Dương, chờ chúng chuẩn bị đủ nhân mã sẽ tấn công lên Xuất Tụ Sơn ta. Giáo chủ, ngươi nên về giáo chủ trì đại cục.”
Dương Nhân Hòa vẫn cúi đầu, rầm rì: “Vâng.”
Truyện khác cùng thể loại
44 chương
14 chương
25 chương
118 chương
54 chương