Sau khi hai người làm lành, Cao Thịnh Phong bỏ lớp hóa trang, đổi thành lớp mặt nạ mỏng như cánh ve, trước mặt giáo chúng thì mang lên, xung quanh chỉ có người thân quen thì cởi ra. Trong Thiên Ninh Giáo, ngoài tả hữu hộ pháp, nhóm cao tầng tứ đại tôn sứ và ba mươi sáu lệnh chủ cũng được gặp Cao Thịnh Phong với gương mặt thật, nguyên do trong đó Doãn Ngôn đã làm rõ với mọi người. Tuy rằng không thể tưởng tượng song sau khi tiếp xúc, bọn họ phát hiện Cao Thịnh Phong tuy tướng mạo thay đổi nhưng tính tình vẫn thế nên dần tiếp nhận.
Được Đỗ Húy chữa trị, thân thể Hàn Giang từ từ khôi phục, chẳng qua y ngủ say lâu ngày, chính ngay cơ thể mình cũng thấy xa lạ, đi đường cũng cần người chỉ. Cao Thịnh Phong hiếm có được một lần thấu hiểu lòng người, ôm giáo vụ về, cho Doãn Ngôn một tháng nghỉ phép, bảo hắn bầu bạn với Hàn Giang.
Qua vài ngày, Cao Thịnh Phong dẫn Lư Nhã Giang tới thăm Hàn Giang. Hai người vào Lăng Vân Cư thấy Doãn Ngôn đang đỡ Hàn Giang di chuyển trong sân. Doãn Ngôn thấy họ, tay đỡ Hàn Giang lập tức buông ra, Hàn Giang thuận thế dựa cả cơ thể lên người Doãn Ngôn, móc lên bờ vai hắn, nhe răng cười với Cao Thịnh Phong và Lư Nhã Giang: “Tiểu giáo chủ… Ừm, chào hai ngươi.”
Lư Nhã Giang lúng túng cúi đầu.
Tuổi tâm lý của Hàn Giang chỉ sêm sêm Lư Nhã Giang, đối mặt với một người đột nhiên nhô ra có thể xưng huynh gọi đệ với mình, tiếng con trai này y thật sự gọi không nổi. Lư Nhã Giang đối mặt với một người đột nhiên nhô ra có thể xưng huynh gọi đệ với mình, tiếng cha này cũng gọi không ra hơi.
Cao Thịnh Phong nổi giận: “Giáo chủ thì giáo chủ, tiểu là sao?”
Cao Thịnh Phong giờ phút này không đeo mặt nạ, lấy tướng mạo gốc của mình. Hàn Giang cười nói: “Tiểu giáo chủ, ta với cha nuôi ngươi lúc quen biết, ngươi còn chưa ra đời đâu.” Đánh giá cặp mắt to tròn của Cao Thịnh Phong, “Ngươi năm nay, mười sáu rồi chứ?”
Cao Thịnh Phong giận tím mặt, chuyển tầm mắt qua Doãn Ngôn: “Doãn thúc!”
Doãn Ngôn im lặng bước qua bên cạnh, Hàn Giang dựa trên người hắn không kịp đề phòng mất trọng tâm, a a la hét ngã xuống đất. Chờ y ngẩng đầu lên, trước mắt là khuôn mặt tươi cười xấu xa phóng đại của Cao Thịnh Phong: “Lão già, đây là địa bàn của ta.”
Tâm lý Hàn Giang vẫn như hồi hai mươi hai, bị một tên lớn nhỏ tầm mình gọi thành lão già, da mặt giật giật, tủi thân nhìn Doãn Ngôn: “A Ngôn.”
Cao Thịnh Phong đi qua ôm eo Doãn Ngôn, ngạo mạn nói: “Doãn thúc cũng là người của ta.”
Thấy Doãn Ngôn ngầm đồng ý, lúc này đến phiên Hàn Giang nổi giận, giãy dụa bò dậy từ mặt đất, muốn kéo cánh tay cướp Doãn Ngôn về, Cao Thịnh Phong kéo theo Doãn Ngôn lùi một bước, Hàn Giang lại té xuống đất.
Thấy một tên trông tương tự như Lư Nhã Giang bị mình xoay vòng, Cao Thịnh Phong cực kỳ vui sướng, tế bào xấu xa trong cơ thể rục rịch ngóc đầu dậy, không làm thì thôi đã làm phải làm cho tới, ôm đầu Doãn Ngôn hôn cái chụt, khiêu khích nhìn Hàn Giang.
Hàn Giang hầm hừ: “Ta không chấp nhặt với tên tiểu quỷ ngươi! Sáng nay A Ngôn còn kể ta chuyện khi bé ngươi lõa mông chạy khắp núi, ta cần gì so đo với ngươi!?”
Cao Thịnh Phong tức giận, không thể tin được trừng Doãn Ngôn: “Doãn thúc!?”
Doãn Ngôn bất đắc dĩ nhấn huyệt thái dương, “Giáo chủ, ngươi và tả hộ pháp tới làm gì?”
Cao Thịnh Phong hầm hừ nói: “Đưa Nhã Giang tới thăm cha hời của mình.” Nhướng mày châm chọc, “Hóa ra là một tên đứng cũng không vững.”
Doãn Ngôn bình tĩnh lau vết nước miếng trên mặt có do Cao Thịnh Phong vừa hôn lên, tới nâng Hàn Giang dậy, Hàn Giang nâng tay áo cố sức mà chùi mặt hắn, sau đó níu chặt áo hắn không chịu buông tay.
Doãn Ngôn đỡ Hàn Giang tới bên bàn đá ngồi xuống, cố sức rút góc áo bị y nắm chặt trong tay, nói Cao Thịnh Phong: “Giáo chủ, vò rượu ta mới ủ để trong hầm rượu, ngươi theo ta đi lấy.” Dứt lời liếc mắt nhìn Lư Nhã Giang, ý bảo y qua nói chuyện với Hàn Giang. Cao Thịnh Phong cũng thức thời, làm mặt quỷ với Hàn Giang một cái, khoe răng với Lư Nhã Giang rồi câu eo Doãn Ngôn đi.
Cách khá xa, Cao Thịnh Phong hỏi Doãn Ngôn: “Tên kia là võ học kỳ tài thiệt hả?”
Doãn Ngôn gật đầu: “Năm đó lão giáo chủ từng ăn khổ trong tay y.”
“Cái gì!?” Cao Thịnh Phong giậm chân, “Y lợi hại hơn ta!? Doãn thúc ngươi thiên vị!”
Doãn Ngôn mỉm cười, “Giáo chủ yên tâm, hôm nay y trọng thương, chưa chắc sẽ khỏi hẳn, về sau tự nhiên không phải đối thủ của giáo chủ.”
“Yên tâm khỉ gió!” Cao Thịnh Phong nổi giận, “Ta không tin! Ngươi bất công! Ngươi nói bậy! Lấy toàn bộ thuốc tốt nhất trong Thiên Ninh Giáo ta ra chữa cho y, để y đánh với ta! Ta sẽ không thua tên này!”
Doãn Ngôn mỉm cười, thở phào rất khẽ, “Ừ.”
Độc trùng của Đỗ Húy cũng có tác dụng với cơ thể Hàn Giang, chẳng qua y bị hàn băng phong bế quá lâu, tốc độ khôi phục so với người thường chậm hơn rất nhiều. Cao Thịnh Phong lấy hết thuốc trị thương tốt nhất trong Thiên Ninh Giáo ra, không chút tiếc rẻ cho y dùng, bản thân y cũng phối hợp nên sau nửa tháng, tốc độ khôi phục đã bắt đầu tăng nhanh, từ tự mình đi đường đến sử dụng khinh công, chỉ mất chưa tới ba ngày.
Hàn Giang vừa khôi phục sức sống lập tức chạy lung tung khắp núi. Doãn Ngôn mỗi ngày phải xử lý giáo vụ, rất nhiều thời điểm không có hơi sức quan tâm y, đành kệ y chạy chơi. Y trông cực giống Lư Nhã Giang, chính y cũng hiểu được ưu thế này, từ chỗ Doãn Ngôn trộm không ít trang bị hóa trang, đổi cách ăn mặc của mình tương tự Lư Nhã Giang, giáo chúng trên núi mười thì có chín nhận nhầm y thành tả hộ pháp, cơ mật trọng địa y đều ra vào tự do. Mà nơi y tới nhiều nhất, chính là lầu các nơi Đỗ Húy Đạo Mai ở.
Hàn Giang trước kia đã rất có hứng thú với y thuật độc thuật, ngoài trừ là một võ si, trên phương diện độc dược cũng có chút trình độ, hai mươi mấy năm trước đã nhiều lần xông vào Vạn Ngải Cốc, lần ở lại lâu nhất tới nửa năm, theo độc sư nổi tiếng nhất năm đó, Trương Thao, học tập dược lý. Y nghe nói Đỗ Húy Đạo Mai từ Vạn Ngải Cốc tới, lập tức qua lôi kéo làm quen, nào ngờ gặp được người quen —— Đỗ Húy là đệ tử thân truyền của Trương Thao. Hai mươi ba năm trước, Hàn Giang còn từng gặp quả Đỗ Húy trong hình dạng nít ranh. Hai người ăn nhịp với nhau, lúc này cấu kết làm việc xấu, Hàn Giang đồng ý nghĩ một bộ công phu thích hợp dạy cho tiểu đồ đệ không nên thân của Đỗ Húy, ít nhất cam đoan ngày sau trên giang hồ có thể không bị bọn côn đồ tạp nham ức hiếp, mà Đỗ Húy thì tiếp tục nghiệp lớn năm đó của sư phụ, dạy Hàn Giang dùng độc.
Hôm nay, Đỗ Húy vừa mài thuốc vừa oán giận với Hàn Giang: “Sư phụ ta năm đó mất sớm, ta tuy là đệ tử thân truyền duy nhất của ông, thực tế học được trong tay ông cũng chỉ tầm sáy bảy phần. Ông mất rồi, ta dọn dẹp điển tịch ông lưu lại, ông chưa dạy ta, ta chỉ có thể đọc sách tự học. Thế nhưng trong đống điển tịch ông lưu lại thiếu một quyển [Hạc Kinh]. Ta tìm kiếm vài chục năm nhưng mãi không thấy, không biết sư phụ mang giấu nơi nào rồi.”
Hàn Giang nghĩ nghĩ sờ cằm, “[Hạc Kinh]?”
Đỗ Húy nói: “Hàn huynh năm đó lui tới thân cận với sư phụ ta, có từng nghe ông nói đã giấu quyển sách này đi đâu không?”
Hàn Giang lắc đầu: “Chưa từng.”
Đỗ Húy thở dài, “Nếu sinh thời có thể đọc được quyển sách này của sư phụ, cũng xem như hoàn thành tâm nguyện.”
Quay đầu Hàn Giang trở về Lăng Vân Cư của Doãn Ngôn, nhân lúc xung quanh không người, chạy đến sau lầu các đào đất, đào không bao sâu thì thấy một tảng đá xanh. Lấy tảng đá ra, phủi lớp đất, bên dưới để một cuốn sách cũ, y lấy sách cũ lên, trên bìa sách bất ngờ viết hai chữ là bút tích của Trương Bao —— [Kinh Hạc].
Một đống sách linh tinh lang tang, đa phần có quan hệ tới giang hồ. Có bí tịch kiếm pháp của Tiêu Dao môn, có ghi chép vặt vãnh nơi giang hổ của Bát Quái Lão Nhân, cũng có kiến thức mĩ thực các nơi. Hàn Môn của Ngũ Luân Phái và Thiên Ninh Giáo đời trước đã không còn làm mấy thứ trộm cắp này nữa, song Hàn Giang cách mấy đời lại nhiễm lấy thói —— thích trộm sách. Chỉ cần là thú vị, bất kể sách cấm [Long Dương Điển Tịch] hay lời kịch sân khấu, y thích sẽ cầm đi. Sau đó sẽ chôn mất cuốn này ở hậu viện Doãn Ngôn, chuyện này không một ai biết, y bất tỉnh hai mươi năm, những cuốn sách này cũng chôn giấu hai mươi năm không ai động đến.
Hàn Giang tiện tay lật một cuốn tạp văn giang hồ hai mươi năm trước, lật đến bài viết những tin đồn về mỹ nhân đệ nhất giang hồ và kiếm khách đệ tam giang hồ, hơi hứng thú đọc lại một lần. Đọc đến khúc sau lại nghĩ đã hai mươi năm trôi qua, mỹ nhân đệ nhất giang hồ năm đó đã hoa tàn ít bướm, tự nhiên mất hứng, khép sách chuyên tâm cảm khái thời gian như thoi đưa. Cảm thấy sắp đến lúc Doãn Ngôn về, y chôn sách về vị trí cũ, cẩn thận cào bằng mặt đất, nhìn như không khác gì mảnh đất xung quanh mới yên tâm rời đi.
Cơ thể Hàn Giang khôi phục, võ công cũng khôi phục rất nhanh. Y nguyên bản chính là kỳ tài võ học trăm năm hiếm thấy, dù chỉ khôi phục tám phần cũng vẫn có thể xếp vào hàng cao thủ tuyệt đỉnh.
Trừ theo Đỗ Húy học độc, y cũng thường lén đi nhìn Lư Nhã Giang luyện công. Lư Nhã Giang tuy biết y trốn cạnh cái cây song cảm thấy xấu hổ nên vờ như không phát hiện.
Sau vài lần như thế, Hàn Giang nhảy khỏi cây, nhặt lên một thanh trường kiếm, nói: “Tới đây, giúp ta luyện tay một chút.”
Lư Nhã Giang đã nghe về sự tích của Hàn Giang năm đó, biết cha mình không phải kẻ đầu đường xó chợ, nghiêm túc đáp: “Vâng.”
Hài Giang cười, “Tiểu từ, sao ngươi cứ trưng mãi khuôn mặt này, y như A Ngôn. Mà cũng phải, ngươi được hắn nuôi lớn mà. Nhìn ngươi dùng bộ mặt này trưng ra biểu tình này, ta hơi khó tiếp thu.”
Khóe miệng Lư Nhã Giang giật giật, không muốn nhiều lời với y, kiếm vẽ một vòng, đâm tới. Hàn Giang không chút hoang mang tiếp chiêu, búng nhuyễn kiếm Lư Nhã Giang bật về. Một kích này, ánh mắt y sáng lên, tò mò ồ một tiếng, “Tiếp tục!”
Hai người qua hơn mười chiêu, Hàn Giang hô dừng nhảy khỏi cuộc chiến, đi tới nắm cổ tay Lư Nhã Giang, thăm dò mạch y, ngạc nhiên nói: “Nội lực của ngươi thâm hậu hơn cả A Ngôn? Thế nhưng ngươi năm nay chỉ mới hai mươi hai đúng không?”
Lư Nhã Giang dăm ba câu tóm tắt kỳ ngộ trên Xà Đảo.
Hàn Giang nói: “Còn có chuyện tốt thế hả?” Cười nói: “Một thân nội lực này của ngươi hiếm mà có được, thế nhưng chiêu thức lại hơi cứng nhắc theo lối cũ. Chiêu thức của ngươi toàn bộ học từ bí tịch tới? Có tự nghĩ ra bộ võ thuật nào chưa?”
Lư Nhã Giang nói: “Có.” Y bỏ nhuyễn kiếm xuống, nhặt trường thương lên.
Hàn Giang thấy y đổi vũ khí, mắt sáng rỡ, “Ngươi có thể sử dụng bao nhiêu loại binh khí?”
Lư Nhã Giang nói: “Ta chỉ dùng qua đao thương kiếm.”
Hàn Giang hứn thú xoay cổ tay, “Tới đây, cho ta xem công phu ngươi tự nghĩ ra.”
Lư Nhã Giang ra chiêu trước, cổ tay lật một cái, thương đâm tới, Hàn Giang nhảy lên, Lư Nhã Giang dùng chiêu diều dâu xoay mình, theo mũi thương chấm đất, quét một cước tới, Hàn Giang chắn kiếm cản chân y, bay lùi, mũi chân chạm đất mượn lực dừng lại cơ thể đang trượt về sau, tiếp đó bay lên. Hai cho con ngươi tới ta đi hơn mười chiêu, mỗi một chiêu không dụng toàn lực, không tìm kiếm thắng bại, chỉ phá chiêu và luyện chiêu.
Qua hồi lâu, Hàn Giang nói: “Tới đây đã.”
Hai người đồng thời thu binh khí, lui về từng bước. Lư Nhã Giang hơi đổ mồ hôi, Hàn Giang chưa khỏi hẳn, mồ hôi đầm đìa. Y vừa lau mồ hôi vừa cười nói: “Giỏi, rất giỏi. Bộ thương thuật này của ngươi rất khá, mỗi chiêu mỗi thức tùy thời mà tới, trông như rời rạc mà thật chất rất toàn vẹn, có phong phạm cao thủ tuyệt đỉnh, không hổ là con… khụ.”
Lư Nhã Giang đỏ mặt, cúi đầu lau thương che giấu.
Hàn Giang nói: “Thế nhưng ta cảm thấy ngươi có vẻ không thành thạo, bình thường ít so chiêu với người khác?”
Lư Nhã Giang gật đầu. Từ khi lên làm tả hộ pháp Thiên Ninh Giáo, trong giáo người có tư cách so chiêu với y không nhiều, lúc đó thực lực của y và Cao Thịnh Phong cùng Doãn Ngôn cách quá xa, phần lớn thời gian tự mình luyện công, chấp hành nhiệm vụ bên ngoài tuy có cơ hội đánh nhau với người khác, chẳng qua khi đó tâm niệm đều là lấy đi tính mạng địch nhân, ít có cơ hội đánh tận hứng nên công phu nhiều năm không thăng tiến, mãi đến lúc bị Xà Vương ở Xà Đảo cắn mới có đột phá. Hiện tại tuy Cao Thịnh Phong sẽ luyện công cùng y, song rất nhiều thời điểm đang luyện công thì mục đích luyện biến đổi, mà so chiêu với Cao Thịnh Phong thường không xuất hết lực, khó mà tận hứng.
Hàn Giang cười: “Một người luyện công có nghĩa gì đâu, võ học thú vị ở chỗ đấu với người khác. Về sau mỗi ngày giờ mùi ta tới tìm ngươi, luyện cùng ngươi!”
Lư Nhã Giang vuốt cằm: “Vâng.”
Sau đó, quả nhiên mỗi ngày Hàn Giang tới tìm Lư Nhã Giang luyện võ, có người luyện cùng, bản thân y khôi phục nhanh, Lư Nhã Giang tiến bộ cũng nhanh. Y bỗng nhiên có được một thân nội lực cao cường, song vẫn có chút khó khống chế, được Hàn Giang chỉ điểm, tiếp thu rất nhanh, trong khoảng thời gian ngắn tiến bộ cực nhanh. Cao Thịnh Phong ban đầu đánh toàn lực còn có thể miễn cưỡng ngang tay với y, về sau không địch lại nữa.
Ngoài luyện công, Hàn Giang cũng tâm sự nói chuyện với Lư Nhã Giang. Y vốn là người tính tình sáng sủa da mặt dày, độ dày da mặt Cao Thịnh Phong cũng chào thua, cục đá như Doãn Ngôn còn bị y mài mòn. Có huyết thông cùng chảy trong người, qua mấy ngày, y và Lư Nhã Giang đã thân quen.
Hôm nay sau khi bọn họ luyện công, Hàn Giang ôm hai vò rượu nóng, ném một cho Lư Nhã Giang, đến bên y, thúc vai y hỏi: “Này, vị tiểu giáo chủ kia hay ức hiếp ngươi lắm đúng không?”
Lư Nhã Giang bối rối nhíu mày, chần chừ rồi lắc đầu.
Hàn Giang nói: “Xạo! Ta thấy hết! Ngươi đừng sợ, ngươi cứ nói ta biết, ta sẽ giúp ngươi báo thù!”
Lư Nhã Giang nhìn y, nhỏ giọng: “Ngươi muốn báo thù của mình thì tự mà làm, ta và giáo chủ không có thù gì hết. Nhưng ta khuyên ngươi không nên chọc hắn, hắn rất nhỏ nhen, ngươi đắc tội hắn một lần, hắn sẽ chỉnh ngươi gấp mười lần.”
Hàn Giang nói muốn báo thù cho con trai, thực tế là kiếm cớ trút giận cho mình mà thôi. Từ ba chữ tiểu giáo chủ rời khỏi miệng y, không hiểu sao bị Cao Thịnh Phong ghi hận, mỗi lần gặp hắn y như rằng sẽ thấy hắn ăn đậu hủ Doãn Ngôn, không ôm thì sờ hoặc hôn, tức tới mức y hận không thể treo ngược tiểu quỷ này lên đánh một trận cho thống khoái. Nghe Lư Nhã Giang nói vậy, y ôm vò rượu hớp ngụm lớn, chùi miệng, lầm bầm cười lạnh: “Năm đó nghĩa phụ của hắn ta còn dám động tới, huống chi một thằng nhóc như hắn? Cứ chờ xem!”
Truyện khác cùng thể loại
32 chương
53 chương
19 chương
101 chương
2 chương
38 chương