Cao Thịnh Phong không cần xoay đầu, cảm giác được động tĩnh phía sau lập tức ném vỏ dao qua, “A” một tiếng thảm thiết, là tiếng thét của người. Bóng đen bay ra ngoài, té trong bụi cỏ.
“Thật sự có người!” Yến Liễu bật dậy, chạy về hướng bóng đen bay ra, đẩy bụi cỏ, ngạc nhiên nói: “Ớ?”
Lư Nhã Giang cùng Cao Thịnh Phong tiến tới, thấy thứ trong bụi cỏ cũng sửng sốt: đang nằm sóng soài nơi đây là một con ngựa.
Yến Liễu nói: “Xem ra người cưỡi ngựa đã chạy rồi!” Dứt lời nhìn quanh bốn phía.
Đạo Mai mới vừa rồi còn mệt đòi sống đòi chết bây giờ đột nhiên vực dậy tinh thần, lăn tới cạnh Đỗ Húy, níu chặt tay hắn, sợ run người. Loại người có thể sống trên mấy cái đảo này đảm bảo không phải thứ bình thường, nói không chừng là yêu quái, cái loại yêu quái ăn thịt người ấy.
Lư Nhã Giang nói: “Không, không có người khác ở xung quanh.” Dứt lời ngồi xổm, kiểm tra con ngựa kia.
Yến Liễu mờ mịt nhìn phía Cao Thịnh Phong: “Nhưng vừa rồi ta rõ ràng nghe thấy tiếng người kêu mà, sư phụ cũng nghe chứ?”
Cao Thịnh Phong nhíu hai hàng lông mày. Quanh đây trừ mấy người bọn họ, hắn thật sự không cảm nhận được khí tức ai khác, hơn nữa vừa rồi hắn quả thật đánh trúng bóng đen là chính con ngựa này, không thấy bất kỳ ai khác trốn chạy. Chính hắn cũng nghe thấy tiếng người thét lên.
Con ngựa này không giống với loài ngựa trong đất liền, chân trước của nó có vằn kỳ lạ, đuôi lại giống như đuôi trâu, thân thể thì đích thật là một con ngựa. Con ngựa này tạm thời bị Cao Thịnh Phong đập hôn mê, bị bọn họ lật qua lật lại kiểm tra một phen mới tỉnh lại, từ từ đứng lên, há miệng “Oa a oa a”, giống y đúc tiếng người phát ra.
Yến Liễu ngã ngồi dập mông xuống đất: “Má ơi, ngựa yêu biết nói tiếng người!”
Đạo Mai run lẩy bẩy: “Là, là ngựa thần đó!”
Cao Thịnh Phong cùng Lư Nhã Giang cũng bị giật mình, rút đao rút kiếm cảnh giác nhìn nó, con ngựa kia lại rất ngoan ngoãn cúi đầu, lấy chân ủn ủn đất bên cạnh. Cao Thịnh Phong nói: “Mày… biết nói tiếng người?”
Ngựa: “Ừm.”
Cao Thịnh Phong rợn người hít một hơi thật sâu, “Thật sao? Mày nghe hiểu tao nói gì?”
Ngựa: “Ừm.”
Lư Nhã Giang hết hồn: “Mày là ngựa yêu hả?”
Ngựa: “Ừm.”
Yến Liễu nhào tới: “Trời ạ! Ta sống đến lớn thế này lần đầu thấy yêu quái đấy! Ngựa yêu đại nhân tên ta là Yến Liễu, đại nhân tên gì? Đại nhân có thể cho ta cưỡi thử không? Ta chưa từng cưỡi ngựa yêu bao giờ!”
Ngựa: “Ờ.”
Yến Liễu ôm tim hưng phấn hít thở, “Ngựa yêu đại nhân thật bình dị gần gũi.”
Đỗ Húy thong dong bước tới, lắc đầu cười: “Ngựa yêu gì đâu, loài ngựa này trong Sơn Hải Kinh có ghi chép, tên là Thủy Mã, có thể nổi trên nước, hình dáng tương tự ngựa thường, chân trước có vằn, đuôi như đuôi trâu, âm thanh giống tiếng người kêu. Nó không biết nói chuyện, cũng không biểu tiếng người, chỉ phát ra mấy âm giống tiếng người thôi.”
Yến Liễu mất mác: “Vậy hả…”
Bọn họ lại chọc Thủy Mã vài câu, quả nhiên, Thủy Mã mặc dù có thể phát ra âm thanh tương tự con người nhưng nó không nghe hiểu tiếng người, cũng không thể trao đổi với người.
Cao Thịnh Phong nói không nên lời là thất vọng hay thở phào, vỗ vỗ đầu ngựa, “Gì chứ? Chỉ là một con ngựa bình thường thôi.”
Đạo Mai nổi điên: “Bình thường thôi? Nó bình thường chỗ nào! Ngươi trước kia từng thấy con ngựa nào giống vậy hả? Đây chính là quái vật được ghi chép trong Sơn Hải Kinh, không biết nó có ăn thịt người không nữa!”
Cao Thịnh Phong giơ tay đến bên miệng Thủy Mã, Thủy Mã lè lưỡi liếm liếm. Cao Thịnh Phong kéo Đạo Mai qua, chùi nước miếng lên người y, cười nhạo: “Thấy chưa, nó không ăn.” Nói xong nắm tay Đạo Mai định đưa lên miệng Thủy Mã. Đạo Mai sợ tới mức giãy dụa như điên, Cao Thịnh Phong thả tay y, y như con chuột chạy trốn đến sau Đỗ Húy.
Cao Thịnh Phong xoay người nhảy lên ngựa, sờ sờ bờm ngựa, thuần hóa như với ngựa bình thường quát một vài tiếng lớn, đá đá bụng ngựa, Thủy Mã theo chỉ thị của hắn đi về phía trước. Cao Thịnh Phong vui vẻ nói: “Tốt, ngựa có thể cưỡi, không cần đi bộ nữa.”
Yến Liễu hỏi: “Nhưng chỉ có một con? Luân phiên cưỡi sao?”
Cao Thịnh Phong nghĩ nghĩ, cúi đầu nói bên tai Thủy Mã: “Mày còn đồng bạn khác không? Gọi tới được chứ?”
Thủy Mã giậm giậm chân, “Ừm, ờ.”
Cao Thịnh Phong bứt lông bờm nó, nó gào lên thảm thiết “Oa a oa a”, không bao lâu, cách đó không xa vang lên tiếng vó ngựa, hai con Thủy Mã nghe tiếng chạy tới.
Thủy Mã tính tình dịu ngoan, tuy Cao Thịnh Phong đánh nó còn bứt lông bờm nó song nó cũng không giận, Hiện tại tổng cộng có ba con ngựa, Cao Thịnh Phong Lư Nhã Giang cưỡi một con, Yến Liễu cưỡi một con, Đạo Mai Đỗ Húy cưỡi một con, năm người vừa đủ ba con.
Cao Thịnh Phong vươn tay về phía Lư Nhã Giang, muốn kéo Lư Nhã Giang lên ngựa, Lư Nhã Giang ngửa đầu nhìn hắn, nhịn không được cười nói: “Ngươi không phải không biết cưỡi ngựa sao?”
Cao Thịnh Phong xấu hổ, một tay kéo y lên trước mình, vòng qua hông ôm chặt y, đến bên tai y nhỏ giọng nói: “Vậy ca ca mang ta cưỡi đi.”
Lư Nhã Giang nghe chất giọng dẻo nhẹo của hắn, run run, nổi da gà lên hết toàn thân.
Cao Thịnh Phong mổ hôn cổ y, đá bụng ngựa, quát “Gia!” Thủy Mã lập tức chở bọn họ lao đi.
———-
Thủy Mã: Thủy Mã có dáng vẻ như ngựa, chân trước có vằn, đuôi giống trâu, tiếng kêu như người hô to.
<img alt="" src="https://static./chapter-image/giao-chu-moi-ngay-thuc-giac-thay-giao-chu-dang-hoa-trang/the1bba7y-mc3a3.jpg" data-pagespeed-url-hash=1573408422 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>
Truyện khác cùng thể loại
32 chương
53 chương
19 chương
101 chương
2 chương
38 chương