Giáo Chủ Luôn Muốn Truy Ta
Chương 8 : Phiên ngoại: Thư ngốc, huynh đừng chạy
Một,
Gần đây, Tiêu Lê cực kì buồn bực, bắt đầu từ mấy ngày trước, sáng sớm mỗi khi hắn thức dậy, đều ra ngoài cửa phòng ngồi trên thềm, thở dài vài tiếng.
Cứ như vậy, sáng hôm nay hắn lại buồn chán ngồi trước cửa, ài mấy tiếng: “Ài ài ài…”
“Ôi chao, ai ôi, Thư ngốc, mặc quần áo này như thế nào?” Trong phòng phát ra giọng nói nhẹ nhàng của thiếu nữ.
Nghe được giọng nói kia, Tiêu Lê run lên một cái, lấy tay che lỗ tai, lẩm bẩm: “Ta không nghe gì hết, ta không nghe gì hết.”
Nhưng mà, bên trong lại tiếp tục hét lên: “Oa --- Thư ngốc, ta mặc quần áo ngược rồi!”
Giọng nói cực lớn, màng nhĩ Tiêu Lê rung động, cơ thể hắn run rẩy, đành phải chấp nhận số mệnh đi vào.
Trong phòng, một thiếu nữ đang ngồi trên giường, còn liên tục lăn qua lăn lại quần áo của chính mình. Khuôn mặt thiết nữ này rất thanh tú, đôi mắt long lanh lưu động, bên cạnh khóe miệng có hai má lúm đồng tiền xinh xắn, da mặt trắng có chút ửng đỏ, tất cả điều này đều phù hợp với một cô gái nhỏ. Tuy nhiên, điểm duy nhất không tương xứng với khuôn mặt, chính là giọng nói và động tác quá mức thô bạo của nàng.
Tiêu Lê cúi thấp đầu đi tới, giận dữ nói: “Bà cô của tôi ơi, lại làm sao nữa?”
“Ôi chao, ai ôi, Thư ngốc mau tới đây,” Lê Tiểu Mạch vẫy tay với Tiêu Lê, nói: “Ta không biết mặc quần áo này như thế nào, huynh mau tới giúp ta.”
Tiêu Lê xoa trán nói: “Ngày hôm qua ta mới dạy cô.”
“Cái gì? Huynh từng dạy ta rồi ư? Sao ta không nhớ nhỉ?” Lê Tiểu Mạch gõ đầu chính mình, kinh ngạc nói, “Đúng rồi, ta quả thực là mất trí rồi, cho nên ta mới không nhớ rõ, huynh mau tới mặc đồ giúp ta đi!”
“…” Khóe miệng Tiêu Lê co giựt, mất trí nhớ với không nhớ cách mặc quần áo là hai việc khác nhau à?
Nhưng mà, nhìn bộ dạng Lê Tiểu Mạch thế kia, Tiêu Lê không đành lòng bèn tiến lên, nhắm hai mắt lại từ từ mò mẫn đi qua đó.
Thế nhưng, mới vừa đụng vào vạt áo, tay hắn liền bị kéo qua, chạm vào một phần mềm mại: “Ôi, huynh cứ lề mề như vậy thì khi nào mới xong, nhanh chút đi.”
Mặt Tiêu Lê đỏ bừng, hắn vội vàng rút tay về, càng nhắm chặt mắt hơn: “Thất lễ, thất lễ.”
Lê Tiểu Mạch nhíu mày, kéo tay hắn, lớn tiếng nói: “Nhanh lên!”
Tiêu Lê bị nàng la, cả người lập tức chấn động, run rẩy bắt đầu làm, sờ soạng lên y phục của nàng, run run rẩy rẩy giúp nàng thắc nút, mặc vào.
Lúc mặc áo vào cho nàng, cả khuôn mặt Tiêu Lê đỏ bừng, cảm xúc da thịt trơn bóng của thiếu nữ vẫn còn đọng lại trên đầu ngón tay hắn, khiến toàn thân hắn nóng bỏng.
Đầu óc hơi mơ hồ, hắn bỗng nhiên xông ra ngoài, bỏ lại một mình Lê Tiểu Mạch ngồi trong phòng gọi: “Ôi chao, ai, này này, ôi, Thư ngốc, Thư ngốc ---”
Hai,
Rất lâu sau mới có thể giải trừ cái nóng bỏng trên mặt, lại vào hầu hạ bà cô nãi nãi kia cho tốt, sau đó Tiêu Lê cầm lấy sách của hắn đi ra ngoài cửa.
“Ôi này, ta bị trật chân rồi.”
Tiêu Lê dừng chân một chút, do dự một hồi, rồi vội vàng bước về phía trước.
Quả nhiên, “Này, này! Thư ngốc, ta bị trật chân đó!” Lại một tiếng rống to từ phía sau lưng hắn, người Tiêu Lê cứng đờ, thân thể run lên, buộc lòng phải quay về.
“Bà cô nãi nãi, lại làm sao nữa?”
Lê Tiểu Mạch ngồi trên thềm, chỉ vào chân phải của mình, nói: “Trật chân rồi. Mau tới nhìn giúp ta một chút.”
Tiêu Lê thở dài, đi qua ngồi xuống, lẩm bẩm nói vài tiếng “Thất lễ, thất lễ”, sau đó kéo chân nàng lên, nhìn xung quanh, “Chỗ này? Hay là chỗ này?”
“Thư ngốc, cách một lớp giày tất, sao huynh có thể đoán trúng chứ?” Lê Tiểu Mạch sốt ruột, lập tức gỡ tay Tiêu Lê ra, nhanh chóng cởi giày tất của mình, lộ ra một cái chân trắng như ngọc, “Như vậy mới được chứ.”
Ngay tại khoảnh khắc nàng tháo tất ra, Tiêu Lê đã quay đầu sang chỗ khác: “Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn.”
“Ai nha, ở thời điểm này còn cái gì lễ với không lễ nữa chứ,” Lê Tiểu Mạch kéo tay Tiêu Lê đặt lên chân chính mình, giận dữ, “Huynh cứ kì kèo mè nheo nữa đi, lát nữa không kịp đi dạy học bây giờ.”
Nghe thấy thế, Tiêu Lê ngẩn người, tiện thể che hai mắt, mò mẫn nắn chân cho Lê Tiểu Mạch, đồng thời vẫn nhớ rất kỹ “Thất lễ, thất lễ.”
Yên lặng ngắm nhìn bộ dạng ngu ngơ của Tiêu Lê, khóe miệng Lê Tiểu Mạch liền kéo lên một đường cong quỷ dị.
Nắn lại chân cho Lê Tiểu Mạch xong, Tiêu Lê vội vàng đứng lên, tính toán thời gian, hiện tại đã hơi muộn, hắn vội vã cầm sách vở lên, bộ dạng muốn đi.
Nhưng có người lại không muốn cho hắn đi, Lê Tiểu Mạch lập tức giơ tay giữ Tiêu Lê lại: “Thư ngốc, ta đi với huynh qua đó được không?”
“…” Không được.
“A, huynh không nói lời nào nghĩa là đồng ý rồi. Vậy đi thôi, đi mau!” Nói xong, Lê Tiểu Mạch vui vẻ nắm tay Tiêu Lê đi ra ngoài.
Vẻ mặt Tiêu Lê vô cùng khổ sở, thật sự không biết kiếp trước hắn đã nợ nàng cái gì. Hắn chỉ là một vị tiên sinh dạy học trong trấn nhỏ, ngày thường có thêm thân phận khác là đại phụ, chưa từng đắc tội ai, cũng không làm gì sai trái, nhưng tại sao hắn lại gặp phải nữ nhân thô lỗ thế này.
Mấy ngày trước, sau khi hắn dạy học trở về, thì phát hiện một cô nương đang nằm trước cửa nhà mình, lúc ấy hắn thân là đại phu, tất nhiên muốn cứu giúp người.
Nhưng sau khi nàng tỉnh dậy, nàng nói bản thân không nhớ gì cả, chỉ biết nàng tên “Lê Tiểu Mạch”. Lúc ấy, Tiêu Lê không hề nghi ngờ, nghĩ rằng Lê Tiểu Mạch là một cô nương lại không có ai bên cạnh, nếu đi lang thang bên ngoài thì không an toàn chút nào, cho nên hắn đồng ý để nàng sống trong nhà mình, đợi khi nào nàng nhớ lại quá khứ, sẽ tiễn nàng về nhà.
Kết quả, cứ ở như vậy, Lê Tiểu Mạch liền không muốn đi nữa rồi. Sau đó, Lê Tiểu Mạch bắt đầu ngày tháng hành hạ Tiêu Lê đến mức thê thảm. Mỗi khi Tiêu Lê về nhà trễ, Lê Tiểu Mạch liền lớn tiếng la “Ta đói bụng”, vừa hay đủ để hàng xóm láng giềng nghe được, vội vàng chạy đi gọi hắn, khiến hắn không thể không về, hầu hạ bà cô nãi nãi này.
Lâu ngày, mọi người đều biết tiên sinh dạy học trong trấn nhỏ, cưới một phu nhân lớn giọng.
Ba,
Chia đồ cho bọn nhỏ xong, Tiêu Lê nhẹ nhàng thở ra một hơi, lại tiếp tục bị một bóng dáng quấn lấy.
“Thư ngốc, ta đói bụng rồi.” Lê Tiểu Mạch lắc tay hắn nói.
Tiêu Lê xoa xoa huyệt thái dương, nói: “Chẳng phải cô nương vừa mới ăn xong sao?” Hồi nãy, trong lúc nghỉ ngơi, Lê Tiểu Mạch kêu gào rằng nàng đói bụng, hắn liền đưa cho nàng mấy đồng tiền, để nàng đi mua một chút thức ăn, nào ngờ, nàng lại đói bụng nhanh như vậy.
Lê Tiểu Mạch sờ bụng của chính mình: “Không đủ, ta vẫn còn đói.”
Tiêu Lê thở dài: “Chúng ta đi mua chút đồ ăn, về nhà nấu cơm.”
“Được được, đi mau đi mau!” Nói xong, Lê Tiểu Mạch cười cười kéo tay Tiêu Lê đi, dẫn hắn đi thẳng về phía trước.
Đối với hành động này của nàng, Tiêu Lê giả vờ như không thấy, dù gì cũng có quần áo ngăn cách, vẫn tốt hơn là nàng bắt hắn mặc quần áo cho nàng.
Lê Tiểu Mạch kéo Tiêu Lê đi tới chợ bán đồ ăn, nàng ngoan ngoãn đứng một bên nhìn Tiêu Lê mua đồ.
Bộ dạng Tiêu Lê khá tuấn tú, cả người toát ra khí chất công tử nho nhã. Tính tình hắn hiền hòa, nên mới có thể chịu đựng được Lê Tiểu Mạch, chỉ duy nhất một điểm không tốt, chính là quá mức lễ phép, bởi vì Lê Tiểu Mạch cứ dây dưa với hắn, do đó cũng coi như có chút thay đổi, nhưng có lẽ không thể thay đổi bản tính của hắn trong một sớm một chiều.
Mua đồ ăn xong, Tiêu Lê nói: “Đi thôi.”
“Tốt thật!” Lê Tiểu Mạch nắm tay hắn, nhìn đồ ăn trong giỏ, “Để ta nhìn xem, ừm, có gà có rau, nhiều đồ ngon quá a.”
Tiêu Lê hơi nghiêng đầu, nhìn má lúm đồng tiền nhỏ nhắn xinh xắn của Lê Tiểu Mạch, hiện tại đang là chiều, ánh dương chiếu lên trên khuôn mặt trắng của nàng, để lại một vầng sáng nhạt.
Trong nháy mắt, Tiêu Lê chợt ngây người, bây giờ hắn mới phát hiện thì ra Lê Tiểu Mạch thật xinh đẹp, có điều tính tình nàng quá mức qua loa, nhưng nói chung cũng hồn nhiên lương thiện, thường hay đi giúp đỡ bà con.
Tiêu Lê không ý thức được, đầu hắn đang chậm rãi tiếp cận nàng, nhìn đôi môi đóng mở kia, đột nhiên hắn muốn nếm thử mùi vị của nó.
“A này, này, Thư ngốc? Ta muốn vào kia chơi.” Lúc này, Lê Tiểu Mạch dừng lại, chỉ vào chỗ đằng trước.
Tiêu Lê giật cả mình, kịp phản ứng, trong đầu rối rắm không hiểu tại sao bản thân lại có suy nghĩ như thế. Hắn lắc đầu, nhìn theo hướng ngón tay Lê Tiểu Mạch, thấy một gian đánh bạc.
“Này…” Mấy chỗ này, Tiêu Lê chưa từng đi vào, nhưng hắn biết đánh bạc không hề tốt chút nào. Nhưng mà, hắn liếc mắt qua nhìn Lê Tiểu Mạch, vẻ mặt của nàng tràn đầy mong đợi, suy nghĩ rối loạn, mặt hắn liền ửng đỏ, “Cô nương… muốn đi thì đi đi, ta… ta về nhà nấu cơm.” Nói xong, lập tức bỏ chạy.
“Này, cho ta tiền đã ---”
Vừa nói xong, một túi tiền được vứt lại, Lê Tiểu Mạch giơ tay tiếp nhận, ngẩng đầu nhìn bộ dạng vội vàng của hắn, nắm chặt túi tiền trong tay, trên miệng kéo lên một nụ cười không rõ hàm ý.
Truyện khác cùng thể loại
32 chương
7 chương
59 chương
237 chương