Giáo Chủ Của Chúng Ta Bị Heo Ủn
Chương 46
Nhất thời xem như về tới những ngày còn ở Phong Ngọc Sơn.
Tiểu vương gia đối với Giáo chủ rất tốt, đó là ngậm trong miệng sợ tan, nâng ở trong tay sợ nát.
Ngày ngày chỉ cần nói cười ríu rít, lời ngon tiếng ngọt đối với Giáo chủ.
Nói phải nói đến ôn nhu, khuyên dỗ*, làm nũng, tự do hoán đổi đủ loại hình thức vô lại.
(*Nguyên văn 劝哄 khuyên hống: khích lệ, khuyên mang theo dỗ dành.)
Cho hắn một cây côn là hắn có thể quấn lên, khiến cho người tức cũng không được, mắng cũng không phải.
Lại thêm bầu không khí mừng năm mới dưới chân thiên tử* vô cùng tốt, màn đêm buông xuống pháo hoa liền tranh nhau nở rộ, một vài tôi tớ tuổi còn niên thiếu nuôi trong phủ ầm ĩ nhốn nháo.
(*天子脚下 nơiị tập: trung, thế lực củaỉ hoàng đế.)
Vô cùng rộn rã.
Giáo chủ thích tịnh, loại náo nhiệt này y dĩ nhiên sẽ không dính đến.
Mà trong lương đình giữa hồ, nấu rượu nhâm nhi.
Mành cuốn rũ xuống bốn phía, có thể nhìn thấy sương trắng mơ hồ lượn lờ bay lên từ trong hồ giống như cảnh thần tiên.
Nước trong hồ được dẫn tới từ suối nước nóng ngoài thành, trời đông giá rét này chẳng những không kết băng, còn nở rộ mấy đóa sen màu hồng phấn.
Giống như cảnh thần tiên chốn nhân gian, ấm áp như xuân.
Vui sướng làm người muốn say.
Nửa tỉnh nửa say, một con mèo lông dài toàn thân trắng tuyết ung dung đi tới, duỗi móng vuốt kéo vạt áo Giáo chủ lôi kéo sự chú ý từ y.
Cho nên Tiểu vương gia từ trong cung trở về liền nhìn thấy —— mỹ nhân dựa tháp* rũ mi hạ mắt**, hai gò má ửng hồng, lúc có lúc không vuốt ve gia hỏa trên đùi.
(*榻 sạp giường nhỏ.)
(**低眉敛目 hình dung bộ dạng cúi đầu, lộ ra khiêm nhường cùng thuận theo.)
Trái tim mềm mại như muốn tan ra.
Cười hì hì ngang nhiên xông qua ôm GIáo chủ vào trong ngực, nói có thâm ý khác: “Mèo ta nuôi đẹp không? Năm nay đã được sáu tuổi rồi.”
Giáo chủ đáp: “Tạm được.”
Tiểu vương gia cười, cắn vành tai Giáo chủ nói khẽ: “Nó gọi là tiểu Hạ, Hạ trong mùa hè, biết tại sao không?”
Giáo chủ nhíu mày: “…”
Tiểu vương gia: “Bởi vì thuở nhỏ ta từng nuôi một con giống như đúc, gọi là tiểu Xuân, xuân trong mùa xuân.”
Giáo chủ đại khái biết người này muốn nói gì.
Quả nhiên, Tiểu vương gia trầm giọng trêu chọc: “Ngươi là tiểu Thu của ta, ngươi xinh đẹp nhất.”
Giáo chủ: “…”
Tiểu vương gia: “Yên tâm, sẽ không nuôi tiểu Đông, có gia hỏa xinh đẹp như ngươi, về sau cho dù là người hay là mèo đều từ bỏ ha ha ha ha…”
Giáo chủ xụ mặt: “Câm miệng.”
Tiểu vương gia: “Vậy có thể dùng tay không?”
…
Cuối cùng, vẫn là ở trong lương đình giữa hồ quần áo xốc xếch, hai chân mở rộng, vòng ở bên eo Tiểu vương gia mặc hắn xâm phạm.
Thuận tiện lại để cho Tiểu vương gia áp dụng thổi tiêu tâm tâm niệm niệm.
Giáo chủ kêu rên từ nửa đêm đến sáng giọng nói đã sắp khàn đặc.
Dù đã khuyên bản thân phải bằng phẳng thế nào đi nữa, hôm sau vẫn cảm thấy không có mặt mũi gặp bất kỳ ai trong Vương phủ.
Truyện khác cùng thể loại
33 chương
6 chương
33 chương
10 chương
139 chương
11 chương
26 chương