Thanh đao kia vỏ ngoài ánh lên một màu sáng bạc, phía trên chạm khắc tinh tế* khảm bảo thạch**, vô cùng đẹp đẽ. (*精雕细琢: tinh điêu tế trác.) (**宝石 đá quý.) Vừa mới rút ra liền khiến Giáo chủ đang mơ mơ màng màng hoảng sợ. Máu toàn thân lập tức nguội lạnh, hóa thành mồ hôi lạnh, nghĩ rằng người này muốn báo mối thù ngày đó! Còn chưa ra tay, đã bị Tiểu vương gia trở mình đè xuống. Thân thể sau mấy lần lên đỉnh đã gần như hư thoát, Giáo chủ chỉ có thể trơ mắt nhìn khóe miệng Tiểu vương gia nhếch lên, tay cầm thanh đao đong đưa. Tâm Giáo chủ như tro tàn. Quả thật muốn cười thảm ra tiếng. Đáng tiếc Tiểu vương gia không nhìn thấy. Hắn chỉ cười vui vẻ, giống như dâng vật quý nói với Giáo chủ:”Bảo bối, ngươi xem vỏ ngoài của thanh đao này rất xinh đẹp a!” Từng tầng từng tầng che kín toàn thân, giống như vảy rồng, đầu thanh đao gắn một viên đá quý màu lam, giống như đôi mắt xanh thẳm của ngân long (*rồng bạc). Cũng chính là vì “đôi mắt màu lam” này mới khiến cho Tiểu vương gia nhớ tới thanh đao này. Cho nên, hèn mọn bỉ ổi như hắn, cầm thú như hắn. Sau khi cười dâm khặc khặc, ở trước mặt Giáo chủ không màng đến đối phương giãy giụa liền nhét chuôi đao vào huyệt sau còn sưng đỏ chứa dâm thủy kia của Giáo chủ. Đè viên ngọc bích lạnh buốt thẳng vào điểm mẫn cảm mềm mại lửa nóng kia! Giáo chủ nhất thời bị cắm đến xấu hổ và giận dữ! Tuy biết vừa rồi mình nghĩ sai người này, nhưng… còn không dễ chịu bằng một cây đao giết chết! Tra tấn nặng nề của băng và hỏa, tiêu hồn thực cốt*, trăm vuốt cào qua tâm**. (*销魂蚀骨 cảm giác sung sướng mãn nguyện khi hoan ái.) (** 百爪挠心 Chỉ tâm tình rắc rối phức tạp, không yên..) “Ngươi… ngươi…” Giọng nói đều là run rẩy. “Ta khốn nạn! Ta cầm thú! Ta không phải người!” Tiểu vương gia thản nhiên cười xấu xa. “….!!” “Lại đến một lần nữa đi, thật thoải mái…” “Cút.. a… a —— hô hô*—— “ (*Này là tiếng thở. hổn hển^^.) Âm thanh tươi đẹp lại thê thảm. Vai lưng Tiểu vương gia bị cào đến không nỡ nhìn, thấp giọng cười nói: “Bảo bối lại gọi lớn một chút, cách hừng đông còn sớm…” “A ư… a… ô….” Qua hồi lâu. Tiểu vương gia vẫn nhịn không được nói lời vô sỉ: “Nhưng mà… cho dù là hừng đông, ta cũng không nhìn thấy…”