Editor: phuogot_93 Thấy Vưu Tư Lệ mặc áo ngủ mỏng manh ra khỏi phòng, Tiêu Tát lập tức ôm Chân Chân, cầm một quyển truyện của trẻ con, bế cô bé về phòng tiếp tục kể chuyện cổ tích cho cô bé nghe. Bất mãn vì bị xem nhẹ, Vưu Tư Lệ trực tiếp mở cửa đi vào phòng anh. “Ra ngoài.” Anh không khách khí mở miệng đuổi người. “Em muốn nghe anh kể chuyện cổ tích cho Chân Chân như nào, em muốn học để kể cho Chân Chân nghe.” Cô ta trực tiếp ngồi lên giường anh, kéo nhẹ áo ngủ lộ ra cặp đùi đẹp. “Có trẻ con ở đây, cô biết tự trọng một chút đi.” Tiêu Tát nghiêm mặt trách mắng. Từ khi cô ta vào nhà, thường xuyên ăn mặc gợi cảm để dụ dỗ anh, anh biết cô ta vẫn có suy nghĩ muốn nối lại tình xưa, dù anh đã nói rõ ràng nhưng cô ta vẫn không chịu từ bỏ ý định, điều này làm anh rất bực mình, nhẫn nại của anh sắp đến cực hạn rồi. “Em không có tự trọng khi nào hả? Anh nói đi.” Vưu Tư Lệ gắt lên, mấy ngày nay bất kể cô ta quyến rũ anh như nào, anh cũng thờ ơ khiến cô ta rất tức giận mà cũng thấy lo âu. Trước kia cô ta xem trọng người đàn ông nào đều có thể dễ dàng nắm trong tay, kể cả Tiêu Tát trước kia cũng quỳ dưới váy cô ta đấy thôi. Cô ta không tin mình không có cách để cho anh động lòng. Đàn ông mà, toàn là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới. Không ai có thể chống cự được sự hấp dẫn của tình dục. Chỉ cần đợi một thời gian, cô ta chắc chắn sẽ thuần phục anh quỳ dưới váy cô ta một lần nữa. Tiêu Tát thật sự không có tâm tình cãi cọ với cô ta, cũng không muốn lãng phí hơi sức cãi cọ với cô ta, ôm Chân Chân ra khỏi phòng, chuẩn bị sang nhà Triệu Phù ở đối diện nhờ chứa chấp hai cha con họ. “Anh đưa Chân Chân đi đâu?” Vưu Tư Lệ tức giận đuổi theo hỏi. “Không cần cô quan tâm.” Anh lạnh lùng bỏ lại lời nói rồi đi ra cửa chính. Nhìn thấy anh đi sang cửa đối diện, khuôn mặt cô ta tức giận đến vặn vẹo, ánh mắt căm hận nhìn chằm chằm Triệu Phù vừa mở cửa. Hơn nữa, thấy Chân Chân nhìn thấy Triệu Phù thì khuôn mặt nhỏ nhắn cười vui vẻ, cô ta lại càng đố kỵ. Triệu Phù dám đoạt đàn ông và con gái cô ta? Chắc chắn cô ta sẽ khiến cô phải hối hận! Tiếng điện thoại di động đột nhiên vang lên, Vưu Tư Lệ tâm tình tồi tệ nhận điện thoại. “Có việc gì?” Nghe đối phương mở miệng đã nói những lời không hay, cô ta tức giận trả lời “Sau khi tôi trở về cũng không đi tìm anh ta, chính chị không quản được chồng thì liên quan gì đến tôi?” Đầu bên kia điện thoại truyền đến một trận chửi rủa, cô ta cũng không khách khí nói lại. “Chị làm ầm ĩ đến nỗi tôi đã ly hôn rồi còn chưa hài lòng gì nữa? Bản thân không giữ được chồng tại sao không trách mình mà đi đổ lỗi cho tôi? Bản thân không có khả năng thì đừng trách người khác giật chồng mình! Huống hồ cái loại người như anh ta cho dù không có tôi thì anh ta cũng sẽ đi tìm người khác, tôi đã chán ngấy anh ta lâu rồi, giờ tôi đã có đối tượng tốt hơn rất nhiều.” Vưu Tư Lệ tiếp tục khoe khoang “Là Tiêu Tát, chị còn nhớ chứ? Tôi đã từng sinh con cho anh ấy, giờ người ta đã là ông chủ của “Hương vị ngon”, anh ấy vừa gặp tôi ở Hồng Kông đã xin tôi trở về cùng anh ấy. Anh ấy nói nhiều năm rồi vẫn không thể quên tôi, cầu xin tôi trở về bên cạnh anh ấy và con gái. Tiêu Tát vừa đẹp trai lại giàu có, chồng chị làm sao mà so sánh được.” Chế nhạo đối phương xong cô ta tức giận tắt điện thoại. Cô ta thề nhất định phải đoạt lại Tiêu Tát bằng được. Cứ chờ mà xem! Chủ nhật, thời tiết nắng ráo. Sáng sớm, Tiêu Tát lái xe chở Triệu Phù và Chân Chân đi về nhà cũ của nhà họ Triệu ở Miêu Lật, chuẩn bị gặp mẹ vợ tương lai. “Mẹ em là người như nào? Khi nói chuyện anh có phải chú ý chuyện gì không?” Trên xe, anh cẩn thận hỏi, chỉ sợ biểu hiện không tốt làm mẹ vợ không hài lòng. “Mẹ em tính có chút mạnh mẽ, không thích người khác phản bác lại lời nói của mẹ, còn nữa, mẹ thích người có lễ phép.” Thấy anh hình như có chút lo lắng, Triệu Phù an ủi anh “Anh là người em dẫn về, mẹ sẽ không làm khó anh, cho nên anh đừng căng thẳng, anh chỉ cần giống như bình thường là được, mẹ rất khôn khéo, nếu anh giả vờ mẹ chỉ cần nhìn một cái là biết.” “Xem ra mẹ em là một người rất giỏi.” Tiêu Tát vội vàng quay đầu dặn dò con gái “Chân Chân, chút nữa đến nhà dì, con phải lễ phép biết chưa? Nhìn thấy người lớn miệng phải ngọt một chút, mà khi nhìn thấy mẹ của dì phải gọi là bà ngoại nhớ chưa?” Suy nghĩ một chút, anh lại lo lắng dặn con gái “Dì có thể trở thành mẹ con không phải xem biểu hiện của con. Nếu con biểu hiện tốt, khiến mẹ của dì thích con, dì có thể trở thành mẹ con.” “Chân Chân sẽ rất ngoan.” Vẻ mặt cô bé thành thật gật đầu. “Anh đừng nói bậy bạ làm Chân Chân bị áp lực.” Triệu Phù nhìn anh trách mắng nhẹ nhàng. “Anh là sợ mẹ em chê anh đã có một cô con gái nên muốn Chân Chân biểu hiện tốt một chút để mẹ em vui vẻ chứ sao.” Anh vô tội giải thích. “Dì ơi, Chân Chân sẽ rất nghe lời.” Cô bé cái hiểu cái không bảo đảm. “Chân Chân không cần lo lắng, chắc chắn mẹ của dì cũng sẽ thích Chân Chân.” Trên mặt Triệu Phù nở một nụ cười vỗ về cô bé. Ánh mắt Tiêu Tát dịu dàng nhìn cô. So với Vưu Tư Lệ, anh thấy Triệu Phù còn giống mẹ của Chân Chân hơn. Giống như trước kia Triệu Phù từng nói, trẻ nhỏ rất nhạy cảm, có thật lòng đối xử với nó không, trong lòng nó đều biết. Lần này Vưu Tư Lệ trở về luôn miệng nói chăm sóc con, nhưng mỗi lần Chân Chân nhìn thấy cô ta không phải là vẻ mặt thân mật mà là bài xích, có thể nhận ra cô ta không tốt với Chân Chân. Nhưng cô ta thực sự là mẹ ruột, anh không có cách nào từ chối cô ta đến gần Chân Chân. Nhưng chỉ cần kết hôn với Triệu Phù xong, Triệu Phù sẽ trở thành mẹ kế của Chân Chân, có thể danh chính ngôn thuận chăm sóc Chân Chân rồi. Nghĩ tới đây, Tiêu Tát chợt sửng sốt. Không lẽ Triệu Phù vội vã muốn kết hôn với anh là vì nguyên nhân này? Một cảm giác ấm áp lan khắp trong lòng. Không lâu sau, đã đến Miêu Lật, vào nhà họ Triệu. Trước khi xuống xe, Tiêu Tát hít sâu một hơi, gương mặt nở một nụ cười to, dẫn Chân Chân đi theo Triệu Phù vào nhà. Trong phòng khách, mẹ Triệu đã ngồi chờ họ từ sớm. Bên cạnh còn có anh cả Triệu Diệu, chị ba Triệu Minh và chú hai Triệu Thường. “Mẹ, chú hai, anh cả, chị ba, con về rồi.” Sau khi đi vào, Triệu Phù lên tiếng chào hỏi. “Bác gái, chú hai, anh cả, chị ba, chào mọi người, cháu là Tiêu Tát.” Anh khẩn trương đi theo sau cô, cúi đầu chào hỏi, sau khi tự giới thiệu bản thân, giơ hai gói quà trong tay lên, là một hộp linh chi và một giỏ trái cây, trên cùng là là hai lọ trà ô long “Xin bác gái nhận chút quà nhỏ này.” “Ừ. Mời cậu Tiêu ngồi.” Cặp mắt sắc bén của mẹ Triệu không dấu vết quan sát anh một cái rồi gọi anh. “Bà ngoại Triệu, chào bà, cháu là Chân Chân.” Giọng nói non nớt cũng lên tiếng chào hỏi. “Ngoan, cháu cũng ngồi đi.” Nhìn về phía đôi mắt to của Chân Chân, ánh mắt sắc bén của mẹ Triệu mới dịu một chút, gật đầu một cái lộ vẻ tươi cười. “Cảm ơn bà ngoại Triệu.” Khéo léo trả lời, cô bé đi đến bên cạnh cha ngồi xuống. “Triệu Phù, cậu ấy chính là đối tượng em muốn kết hôn?” Chị ba Triệu Minh không chớp mắt quan sát Tiêu Tát, cười hỏi. “Đúng.” Triệu Phù khẽ gật đầu. “Cậu Tiêu làm công việc gì thế?” Anh cả Triệu Diệu có gương mặt trẻ con cười thân thiết hỏi. “Em làm trong ngành ăn uống, đây là danh thiếp của em.” Tiêu Tát lập tức lấy danh thiếp ra, đưa cho từng người. “Ôi, cậu chính là Tổng giám đốc của “Hương vị ngon” sao?” Triệu Minh nhìn danh thiếp, cao giọng nói. “Vâng.” ““Hương vị ngon” là do một tay anh ấy sáng lập.” Triệu Phù bổ sung thêm. “Ôi chao, hóa ra cậu là ông chủ của “Hương vị ngon”, vậy sau này chúng tôi đến đó ăn cơm có thể được giảm giá không?” Triệu Minh mỉm cười hỏi. “Không cần giảm giá mà miễn phí hết, chị ba muốn ăn gì chỉ cần gọi điện thoại cho em, em sẽ lập tức liên lạc với cửa hàng gần đó chuẩn bị đồ cho chị ba.” Anh tiếp tục chân chó bày tỏ với những người còn lại “Chỉ cần là người nhà Triệu Phù đều miễn phí hoàn toàn.” Triệu Minh rất hài lòng với câu trả lời của anh, ấn tượng lập tức tăng vọt. “Không tệ, không tệ, rất hiểu đạo lý làm người, rất có tiền đồ, hôm qua Triệu Phù cho chị bát tự của cậu, chị cũng đã giúp hai người xem một chút, trước khi kết hôn sẽ gặp chút sóng gió, phải cẩn thận một chút.” Chị ba nhắc nhở anh. “Cậu Tiêu, sao cậu muốn kết hôn với Triệu Phù nhà chúng tôi?” Mẹ Triệu nhìn anh dò xét, chậm rãi lên tiếng. “Bởi vì cháu yêu cô ấy.” Trước mặt mẹ vợ tương lai, Tiêu Tát không do dự bày tỏ nỗi lòng “Chúng cháu là bạn học cấp ba, khi đó cháu đã thích Triệu Phù, đáng tiếc 10 năm trước duyên phận không đủ, cho nên khi 10 năm sau gặp lại cô ấy ở đối diện nhà cháu, cháu nghĩ như vậy chứng tỏ chúng cháu rất có duyên.” “10 năm trước, cậu thích tiểu Phù đến tận giờ? Cậu vẫn chung tình như vậy, thế con gái cậu là như nào?” Triệu Minh cười nói, giọng nói có chút chế nhạo. Biết nhà họ Triệu đều hiểu về năm thuật, những người ngồi trước mặt này tám phần đều là cao nhân trong giới, Tiêu Tát không dám nói láo, thẳng thắn kể lại quá khứ của bản thân. “Lúc học đại học có quen mấy người bạn gái, vào năm thứ tư, bởi vì sơ ý nên có Chân Chân.” “Thế mẹ đứa nhỏ đâu?” Triệu Diệu hỏi tiếp. “Năm đó sau khi sinh Chân Chân không lâu thì cô ta rời đi.” Còn chuyện gần đây cô ta đã trở lại anh không nói, không muốn người nhà họ Triệu cảm giác mình vẫn dây dưa không rõ với bạn gái cũ, để lại ấn tượng xấu. “Cậu Tiêu, tôi không quan tâm cậu có tài sản bạc triệu hay không, tôi chỉ có một yêu cầu, hi vọng sau này cậu chăm sóc tốt cho Triệu Phù là được.” Giọng nói của mẹ Triệu không nặng nhưng vẻ mặt rất nghiêm túc. “Cháu bảm đảm với bác, cháu nhất định sẽ dùng tâm đối đãi với Triệu Phù.” Tiêu Tát không dám sơ sót, trịnh trọng bày tỏ. “Bà ngoại Triệu, cháu cũng sẽ rất tốt rất tốt với dì, bà có thể để dì làm mama của cháu được không?” Giọng nói non mềm trẻ con của Chân Chân cũng phụ họa theo. Câu nói trẻ con của cô bé khiến mọi người trong phòng bật cười ra tiếng. “Chân Chân lại đây với bà ngoại nào.” Mặt mẹ Triệu cũng nở một nụ cười hòa ái, vẫy cô bé sang. “Cháu rất muốn dì làm mẹ cháu à?” Mẹ Triệu sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé hỏi. “Dạ, cháu rất thích dì, bà ngoại Triệu, bà có thể để dì làm mama cháu không?” “Vậy sau này cháu phải thay bà chăm sóc dì thật tốt, không thể để cho cha cháu bắt nạt dì, có được không?” “Dạ, nếu papa bắt nạt dì, cháu sẽ bảo vệ dì.” Chân Chân gật đầu hứa hẹn. Tiêu Tát cố nén nội tâm vui sướng, anh biết như này chứng tỏ mẹ vợ đã đồng ý hôn sự của hai người rồi. Anh kiềm chế tâm trạng hưng phấn muốn nhảy lên reo hò, nhìn về phía Triệu Phù. Môi Triệu Phù cũng mỉm cười. Thấy hai người liếc mắt đưa tình, Triệu Minh nhìn Triệu Diệu cười thầm một cái rồi cũng đi qua chơi đùa với Chân Chân. Triệu Diệu vẫn tiếp tục ngồi nói chuyện với Tiêu Tát, hỏi thăm về gia đình anh, còn Triệu Phù ngồi nói chuyện với chú hai Triệu Thường. Đến giờ ăn trưa, hai cha con Tiêu Tát cùng ăn với người nhà họ Triệu, chừng hai rưỡi chiều, ba người chuẩn bị đi về. “Nếu cậu thật sự muốn cưới tiểu Phù thì phải hoàn toàn tin tưởng tiểu Phù, mặc kệ xảy ra chuyện gì cũng phải ủng hộ con bé vô điều kiện.” Trước khi họ lên xe, chú hai của Triệu Phù dặn dò có ngụ ý. “Cháu biết rồi, chào chú hai.” Anh không suy nghĩ nhiều, gật đầu. Sau này Tiêu Tát mới hiểu được vì sao chú hai cô lại dặn anh như vậy.