Giáng Tuyết Huyền Sương

Chương 46 : Vào huyết trì, ngũ độc ra oai

Từ sau khi vào thạch động, nhiều chuyện nguy hiểm đã xảy ra. Cho nên vừa thấy làn khói thơm bay ra, mọi người đều lập tức nín thở. Chợt thấy con quái thú hạ người, chui vào bên trong cánh cửa. Thạch Tam Công vẫn đứng ở bên ngoài, cao giọng nói: “Tiểu huynh đệ, hãy cẩn thận”. Chợt nghe giọng nói của Cát Vĩ từ bên trong cánh cửa truyền ra: “Con quái thú này rất hiền lành”. Thạch Tam Công hạ giọng nói: “Làn khói thơm không có độc, chúng ta vào thôi!” nói xong thì lách mình tiến vào. Bọn Đại Ngu thiền sư cũng kéo theo vào bên trong cánh cửa. Đó là một thạch động tối om, khói thơm bay khắp động, xộc vào mũi, nhưng vì khói quá dày cho nên mọi người chỉ có thể nhìn thấy được vật trong vòng bốn, năm thước. Cát Vĩ và con quái thú ấy không biết đã đi đâu mất. Tào Yến Phi nhíu mày, lạnh lùng nói: “Chúng ta vào xem thử”. Thế rồi giơ ngang cây kiếm, bước sải về phía trước. Làn khói trong căn phòng đã nhạt bớt, cảnh vật dần dần hiện ra rõ ràng. Chợt nghe tiếng của Cát Vĩ vọng tới: “Lão thiền sư hãy đến đây”. Âm thanh ấy tựa như vang lên cách đó một lớp vách đá. Đại Ngu thiền sư định lên tiếng, giọng nói của Cát Vĩ lại tiếp tục vọng tới: “Mọi người hãy đi vòng qua góc bên trái, ở đó có một cánh cửa nhỏ”. Bọn Đại Ngu thiền sư bước qua, quả nhiên thấy con quái thú và Cát Vĩ đang đứng ngẩng đầu nhìn lên. Tào Yến Phi vẹt mọi người, bước về phía trước. Đây là một căn thạch thất rộng không quá hai trượng, ở bức vách phía sau có một cái đôn nhô lên, trên mặt đá bằng phẳng có một ông già râu bạc dài tận ngực, toàn thân mặc đạo trang đang ngồi xếp bằng, hai tay đặt trên đầu gối, móng tay dài gần cả thước, hai mắt nhắm chặt, chân mày trắng như tuyết, mái tóc bạc phơ. Trước mặt ông ta đặt một cái thạch đỉnh, khói thơm từ trong thạch đỉnh bốc lên bay khắp căn phòng. Cát Vĩ nhìn hồi lâu, đột nhiên thở dài, quay đầu lại nói với Tào Yến Phi: “Người này còn sống hay đã chết?”. Tào Yến Phi nói: “Dù cho là người chết, cũng chưa chết được bao lâu”. Lúc này, bọn Đại Ngu thiền sư, Thạch Tam Công đã bước vào, chợt nghe Thạch Tam Công kêu lên: “Huyết Trì, không ngờ trên đời quả thật có nơi này”. Tào Yến Phi nhìn qua, chỉ thấy trên cái thạch đỉnh khắc hai chữ “Huyết Trì”, màu chữ cũng như màu đá, cho nên không để ý thì khó nhận ra. Đại Ngu thiền sư nói với vẻ kích động: “Nói như thế, ông già này chắc chắn là La Huyền”. Cát Vĩ kêu lên: “La Huyền”. Nói xong thì bước vội tới. Đồng Tẩu Cẩn Chấn vọt tới, chặn ngang Cát Vĩ lại nói: “Tiểu tử, hãy khoan đã”. Cát Vĩ biến sắc, nhìn lên mặt Cẩn Chấn một hồi rồi nói: “Thôi được!” nói xong thì chậm rãi bước lui ra phía sau hai bước. Chỉ thấy con quái thú ấy ngẩng đầu lên, phát ra tiếng gầm, lông trên cổ dựng lên, nhe hàm răng trắng ởn tựa như muốn ăn tươi nuốt sống mọi người. Bộ dạng của con quái thú rất khó coi, lúc này nó ra oai nên càng khủng khiếp hơn, tất cả mọi người đều giật mình bởi tiếng gầm của nó, cho nên đều thối lui hai bước vận khí chuẩn bị. Trong làn khói thơm mong manh, đột nhiên có mùi tanh xộc vào mũi khiến cho mọi người như muốn nôn. Thạch Tam Công lắc đầu: “Khí gì thế này ...” nói chưa xong thì đột nhiên con quái thú ấy quay người phóng ra ngoài. Tiếp theo là tiếng ầm ầm vọng vào. Cát Vĩ xoay người, phóng ra ngoài trước tiên. Thạch Tam Công nói: “Chúng ta ra ngoài xem thử!”. Bước ra khỏi thông đạo nhỏ hẹp, mọi người đều không khỏi sững sờ. Bên này có một con mãng xà đầu to như thùng nước, trên đỉnh có mọc mào, miệng to như cái chậu, cái lưỡi đỏ cứ thò ra thụt vào tựa như muốn xông vào trong căn phòng. Còn con quái thú mình rắn đầu sư tử thì đứng ở trước cửa, hai vuốt múa may, chặn con mãng xà lại không cho nó vào bên trong. Thạch Tam Công khựng người lại, nói: “Chúng ta hãy giúp con quái thú trừ con đại mãng trước đã ...”. Đại Ngu thiền sư tay cầm cây thiền trượng nói: “Lão nạp sẽ giúp con quái thú”. Nói xong thì bước tới. Tào Yến Phi nói: “Nếu chúng ta vào đây muộn một bước, chắc chắn sẽ gặp con đại mãng này”. Mọi người đều cảm thấy có luồng khí tanh xộc tới, ai nấy đều như muốn nôn. Thạch Tam Công vừa thối lui ra sau vừa nói: “Mọi người hãy nín thở, e rằng trong mùi tanh này có chứa chất độc”. Bọn Cẩn Chấn, Tào Yến Phi đều lui ra phía sau. Lúc này, Đại Ngu thiền sư đã bước ra đến cửa, ông ta giơ cao cây thiền trượng từ trên bổ xuống, chợt nghe Tào Yến Phi thi triển công phu Thiên Lý Truyền Âm nói: “Đại sư hãy khoan xuống tay, con đại mãng này rất lớn, nếu một trượng của đại sư không đánh chết được nó, e rằng sẽ chọc giận nó”. Rồi bà ta cũng rảo bước ra ngoài. Đại Ngu thiền sư quay đầu lại nói: “Đạo hữu nói tuy đúng, nhưng chúng ta chẳng lẽ đứng yên mà nhìn sao?”. Tào Yến Phi đến sau lưng Đại Ngu thiền sư, ghé vào tai ông ta nói: “Đại sư hãy tập trung công lực toàn thân, bổn tọa sẽ đứng sau cánh cửa, nếu một trượng của đại sư có thể đánh chết con đại mãng này thì thật là tốt, nếu bị nó né được, chúng ta hãy mau chóng đẩy cánh cửa rồi chặn nó bên ngoài”. Đại Ngu nói: “Đạo hữu nghĩ rất chu đáo”. Lúc này hai người chỉ đứng cách con đại mãng khoảng ba bốn thước, hình như nó đã phát hiện ra họ, nó phồng mang lên, phát ra tiếng kêu tu tu, rồi há miệng đớp về phía con quái thú. Con quái thú giơ vuốt chụp về phía đầu con đại mãng. Đại Ngu thiền sư mau chóng dồn hết sức lực vào cây thiền trượng, từ trên bổ xuống một nhát. Con đại mãng ấy đột nhiên thu đầu, né tránh được trượng thế. Tào Yến Phi đẩy mạnh cánh cửa, chỉ nghe thấy tiếng đá va vào nhau, cánh cửa mau chóng đóng lại. Con quái thú thấy cánh cửa đá đã được đóng lại, tựa như rất vui mừng, nó nhảy cẫng lên, không ngừng phát ra tiếng kêu nhỏ. Thạch Tam Công bước vội tới, dựa lưng lên cánh cửa, nhìn con quái thú nói: “Con vật này tuy khó coi, nhưng lại rất lanh lẹ, chỉ e thú tính của nó trỗi dậy thì khó chế phục, chi bằng nhân cơ hội này giết quách nó cho xong”. Tào Yến Phi nói: “Con vật này tuy khó coi nhưng con đại mãng có lẽ cũng e sợ nó ...”. Con quái thú đột nhiên ngừng lại, mở to ánh mắt nhìn hai người, tựa như đã toàn lực giới bị. Chợt nghe ầm một tiếng, cánh cửa đá suýt nữa bật ra vì lực táng mạnh mẽ của con đại mãng. Đồng Tẩu Cẩn Chấn vội vàng chạy tới, đẩy cánh cửa đá vào, nói: “Bên ngoài có cơ quan mở cửa, chắc là bên trong cũng có cơ quan đóng cửa, nhưng vì quá tối không tìm ra được”. Đại Ngu thiền sư định tiếp lời, chợt nghe trong phòng vang lên tiếng xoàn xoạt. Con quái thú ấy đột nhiên quay đầu lại, nhảy vào trong phòng. Tào Yến Phi ngạc nhiên kêu lên: “Tiếng gì thế?” đang định cất bước tiến vào trong thì chợt nghe một tiếng ầm vọng tới nữa. Lực đạo lần này tựa như mạnh hơn lần trước rất nhiều, cánh cửa bị bật ra khoảng một thước, Thạch Tam Công nói: “Con vật này thật ghê gớm”. Cẩn Chấn nói: “Chúng ta không thể đấu sức mãi với nó như thế này, phải nghĩ ra cách nào mới được”. Đại Ngu thiền sư nhìn cây thiền trượng, nói: “Cây thiền trượng của lão nạp rất rắn chắc, hay là dùng nó chặn vào cánh cửa?”. Tào Yến Phi nói: “Tốt nhất hãy đào một cái lỗ ở sau cây thiền trượng để khỏi bị trượt đi”. Đại Ngu thiền sư nhắm đúng cự ly, vung cây thiền trượng giáng xuống nền đá, nền đá lõm xuống tạo thành cái lỗ nhỏ rồi dùng cây thiền trượng một đầu tỳ vào cánh cửa, một đầu tỳ vào cái lỗ nhỏ này. Tiếng xoạt xoạt trong phòng đã yên, con quái thú và Cát Vĩ cũng biến mất. Thạch Tam Công nén không được kêu lớn: “Tiểu huynh đệ! Tiểu huynh đệ ...” nhưng lão ta kêu liền cả mấy tiếng mà chẳng thấy trả lời. Cẩn Chấn nhíu mày: “Thật kỳ lạ! Tên tiểu tử này chẳng biết giờ trò gì, chúng ta vào xem thử ...”. Đại Ngu thiền sư nói: “Lão nạp sẽ giữ ở đây, ba vị hãy vào xem thử!”. Thạch Tam Công nói: “Làm phiền đại sư”. Rồi nhảy vào trong phòng trước. Còn ông già râu bạc mặc đạo trang cũng biến mất. Căn thạch thất này tựa như có một sức mạnh thần bí đã nuốt chửng bọn họ. Mọi vật vẫn như cũ, bốn bức vách chẳng có điều gì khác lạ, ba người đồng thời đều rúng động trước sự thay đổi này, ai nấy đều ngạc nhiên nhìn nhau, lúng túng chẳng biết xử lý ra sao. Thạch Tam Công cười ha hả nói: “Vật này còn đáng sợ hơn cả ma quỷ!”. Tào Yến Phi nói: “Là thứ gì?”. Thạch Tam Công nói: “Người! Ha ha, người, người còn đáng sợ hơn cả ma quỷ! Ha ha ...”. Căn phòng kín mít, âm thanh không thoát ra được cho nên tiếng cười của lão ta kêu lên ong ong trong tai mọi người. Đồng Tẩu Cẩn Chấn quát lớn: “Ông cười cái gì?” tiếng quát ấy rất lớn, át cả tiếng cười của Thạch Tam Công. Thạch Tam Công ngừng cười, nghiêm nghị nói: “Theo lão hủ suy luận, hy vọng rời khỏi căn thạch thất này của chúng ta không lớn”. Tào Yến Phi đột nhiên rút thanh trường kiếm nói: “Cũng chưa chắc, dù ở đây có người hay ma, chúng ta cũng không thể ngồi đợi chết”. Cẩn Chấn rút ra cái vòng vàng, nói: “Trong căn phòng này chắc chắn có cửa ngầm”. Nói rồi vung cái vòng trong tay gõ lên cái thạch đỉnh. Cú gõ này rất mạnh cho nên cái thạch đỉnh đã vỡ vụn ra. Làn khói trắng dày đặc đột nhiên bốc lên tản khắp căn phòng. Tro màu trắng trong thạch đỉnh cũng bay lên theo làn khói. Tào Yến Phi nhíu mày nói: “Lão tiền bối đánh vỡ cái thạch đỉnh, chẳng có ích gì ...” nói chưa xong thì đột nhiên tiếng xoàn xoạt lại vang lên trong tai, cái đôn bằng đá từ từ sụp xuống. Cẩn Chấn quay lại nhìn Tào Yến Phi: “Cũng nhờ lão phu đánh vỡ cái đỉnh”. Tào Yến Phi im lặng không nói, chỉ nhìn cái thạch đôn đang hạ xuống. Thạch Tam Công bước tới, nói: “Chúng ta bước tới xem thử”. Tuy lão ta nói cứng như thế nhưng hành động rất chậm chạp. Đồng Tẩu Cẩn Chấn và Tào Yến Phi đi sát theo sau, mọi người cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy có một bậc thang bằng đá dẫn xuống bên dưới. Thạch Tam Công nhíu mày: “Chúng ta có cần xuống xem thử không?”. Lão ta là người xảo quyệt nhưng sợ đi trước thì gặp nguy hiểm cho nên mới buông lời khích hai người kia. Tào Yến Phi nổi giận, cười lạnh: “Vậy hai vị hãy đi sau bổn tọa!” đi hết chín bậc thì đến một căn thạch thất rộng lớn, ông già râu bạc vẫn ngồi xếp bằng trên cái thạch đôn, bên cạnh ông ta còn ba cái thạch đôn nữa. Lúc này, Thạch Tam Công và Cẩn Chấn đã bước xuống, thấy ba cái thạch đôn giống nhau thì chợt hiểu ra. Thạch Tam Công thở dài nói: “Người này chắc là La Huyền ...” đang nói thì đột nhiên tiếng kèn kẹt vang lên, cái thạch đôn như được dần dần đẩy lên cao. Tốc độ đi lên của cái thạch đôn rất nhanh, trong khoảnh khắc, đã đến miệng hang, bít kín miệng hang lại, bốn góc của căn phòng khảm bốn viên minh châu, ánh sáng phát ra từ bốn viên minh châu này chiếu sáng cả căn phòng. Tào Yến Phi dậm chân: “Đại Ngu thiền sư vẫn đang ở bên trên, miệng hang lại bị bít kín, cái thạch đỉnh đã bị đập vỡ, chỉ e là ông ta khó tìm được chúng ta”. Thạch Tam Công thản nhiên cười: “Chúng ta đã vào Huyết Trì thì làm sao có thể trở lên với tay không ...”. Đồng Tẩu Cẩn Chấn nói: “Trong Huyết Trì có bí kíp võ công và các loại kỳ dược của La Huyền, nếu ông già lúc nãy là La Huyền, căn phòng này chắc chắn là nơi ở của ông ta, chúng ta hãy tìm kỹ lại, có lẽ sẽ có thu hoạch rất lớn”. Hai người mỗi người một câu nhưng không hề nhắc đến Đại Ngu thiền sư. Tào Yến Phi thầm nhủ: “Hai kẻ này thâm hiểm, nay mình cô thế, nếu xung đột với họ, chắc chắn sẽ thiệt thòi rất nhiều, nay chỉ có cách dùng kế chứ không thể đấu lực”. Bà ta tuy là hạng nữ lưu nhưng cũng là chưởng môn của một phái, khi gặp nguy hiểm thì không những trong lòng không bấn loạn mà suy nghĩ rất chu đáo. Thạch Tam Công đột nhiên quay đầu lại, nhìn Tào Yến Phi mỉm cười hỏi: “Cẩn huynh bảo phải lục xét căn phòng này, không biết Tào chưởng môn thế nào?”. Tào Yến Phi biết họ muốn tìm báu vật của La Huyền, bản thân bà ta đang nguy hiểm muôn phần, bọn họ cũng chẳng muốn chia thêm cho bà ta một phần, nhưng lúc này thì không thể nào phản đối được. Thế rồi mới thản nhiên cười: “Ý của hai vị, bổn tọa rất tán thành, nhưng ...”. Đồng Tẩu Cẩn Chấn nói: “Nhưng điều gì?”. Tào Yến Phi nói: “Nếu đây quả thật là nơi giấu báu vật của La Huyền, chắc là có cơ quan, khi chúng ta mới vào đây có cả thảy sáu người, nay chỉ còn lại ba người. Do đó bổn tọa mong hai vị tiền bối hãy cẩn thận, vạn nhất dẫm phải cơ quan của La Huyền, chẳng lấy được báu vật mà người thì bị thương, chẳng phải chúng ta sẽ tổn thất lớn hay sao?”. Bà ta vừa khéo léo dụ cho hai người không lục soát ngay, vừa tìm cách phá cơ quan để cái thạch đôn hạ xuống, gọi Đại Ngu thiền sư, chỉ cần có Đại Ngu thiền sư ở đây, bà ta sẽ không còn sợ bọn họ nữa. Thạch Tam Công cười ha hả: “Lời này cũng rất đúng, nhưng chúng ta đã vào nơi tuyệt địa, thà ngồi chờ chết chi bằng mạo hiểm tìm lấy sự sống thì hơn, huống chi nếu tìm được báu vật của La Huyền ngày sau chúng ta sẽ càng rạng rỡ hơn, lão phu rất tán thành ý của Cẩn huynh, dù cho có trúng cơ quan của La Huyền, còn hơn là ngồi bó tay chịu chết”. Tào Yến Phi đưa mắt nhìn căn thạch thất một vòng rồi nói: “Căn phòng trống trơn như thế này, không biết bắt đầu tìm từ đâu?”. Thạch Tam Công mỉm cười: “Chúng ta đã thấy xương cốt của La Huyền ở đây, chả lẽ báu vật của ông ta lại để ở nơi khác”. Tào Yến Phi nảy ra một ý, nói tiếp: “La Huyền tài trí tuyệt thế, nếu ông gia mặc đạo trang có râu bạc lúc nãy quả thật là xác của ông ta, đâu thể nào cứ để không như thế, có lẽ nơi này có lối dẫn ra ngoài”. Đồng Tẩu Cẩn Chấn kêu ồ một tiếng: “Tên tiểu tử và con quái thú ấy không biết đã đi đâu?”. Thạch Tam Công để ý nhìn bốn bức vách, đột nhiên phát hiện ở vách bên trái có một cái máng lõm vào trong, ông ta chẳng thèm trả lời Cẩn Chấn mà rảo bước tiến về phía đó. Đồng Tẩu Cẩn Chấn, Tào Yến Phi cùng đuổi theo sau. Thạch Tam Công sờ tay vào máng đá, quả nhiên đã mò được một cái vòng vàng, khi định kéo cái vòng vàng ấy đột nhiên một giọng nói trong trẻo mà lạnh lẽo vọng tới: “Buông tay ra”. Giọng nói ấy đột nhiên phát ra từ ở bức vách bên phải, cả ba người tuy là bậc cao thủ nhưng cũng không khỏi giật mình, đều quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy một thiếu nữ áo trắng dung nhan tuyệt thế chậm rãi bước tới. Bốn bức tường vẫn y như cũ, thiếu nữ này đột nhiên xuất hiện, mang theo một sự kinh dị cho mọi người. Cả ba người đều khựng lại, đồng thanh quát hỏi: “Ngươi là người hay ma?”. Thiếu nữ áo trắng cười lạnh nói: “Chỉ e các ngươi đã mù mắt, không nhìn thấy ta nên mới nghi thần nghi quỷ như thế”. Thạch Tam Công hơi định thần lại, thầm nhủ: “Ả nha đầu này dù là ma cũng chẳng có gì đáng sợ”. Lão ta lấy lại gan, lạnh lùng nói: “Bọn chúng ta không rành địa thế, ngươi lại nấp ở chỗ tối, bọn ta không nhìn thấy ngươi cũng chẳng có gì lạ”. Thiếu nữ áo trắng ấy đi đến cách mọi người bốn năm bước thì đột nhiên ngừng lại nói: “Nếu các người muốn sống thì hãy buông binh khí xuống”. Cẩn Chấn cười ha hả: “Khẩu khí thật cuồng ngạo, ngươi là người thế nào của La Huyền?”. Thiếu nữ áo trắng cười lạnh: “Các người không cần hỏi ta là ai, nếu không buông binh khí xuống bó tay chịu trói thì đừng trách ta độc ác”. Thạch Tam Công giận dữ quát: “Chỉ một tý tuổi đầu mà đã phóng túng như thế, ngươi có biết lão phu là người thế nào không?”. Thiếu nữ áo trắng nói: “Hừ! Hai lão già yêu tinh, một nữ đại sĩ, mắt ta chưa mù, chả lẽ không thấy y phục của các ngươi?”. Thạch Tam Công cả giận nói: “Dù La Huyền có còn sống hay không, lão phu phải dạy cho ngươi một bài học”. Rồi đánh vù ra một chưởng. Thiếu nữ áo trắng cười lạnh nói: “Hay lắm! Ngươi muốn ra tay?”. Thế rồi hai vai lắc nhẹ, chân không dời bước, đầu gối không co thế nhưng đã lướt qua một bên đến ba bốn thước, lạnh lùng nói: “Ta chẳng thèm động thủ với các ngươi ...”. Đồng Tẩu Cẩn Chấn đã ngầm đề khí, chuẩn bị phát ra đòn, thấy Thạch Tam Công tung ra một chưởng thì bị người ta né mất, cho nên vội vàng vỗ thêm ra một chưởng nữa. Lần này thiếu nữ áo trắng không né tránh, nàng vung tay lên, tiếp lấy chưởng ấy của Đồng Tẩu Cẩn Chấn. Hai luồng chưởng lực chạm vào nhau trong không trung, Đồng Tẩu Cẩn Chấn cảm thấy nhộn nhạo trong người, thế là thối lui đến một bước. Một thiếu nữ trông yếu ớt thế mà có được công lực thâm hậu như thế này khiến cho Cẩn Chấn bất ngờ, lão ta không khỏi nhìn kỹ nàng ta. Chỉ thấy nàng ta hơi nhíu mày, ánh mắt trong trẻo, sắc mặt hồng hào, tóc dợn như mây, quả thực người đẹp như hoa. Nhưng vẻ lạnh lùng trên khuôn mặt của nàng đã che đậy nét đẹp ấy, khiến người ta nhìn thì không dám sinh lòng tà niệm. Đồng Tẩu Cẩn Chấn vừa nhìn thì vội vàng quay đầu đi. Tào Yến Phi thấy thiếu nữ này tuổi hãy còn trẻ mà có thể ngang sức với Cẩn Chấn cho nên thầm nhủ: “Trong một lúc tuy chưa biết nàng ta là địch hay bạn, nhưng nếu có nàng ta ở đây, Cẩn Chấn, Thạch Tam Công muốn đối phó với mình cũng không dám ra tay ...” ý nghĩ ấy lướt qua, bà ta mới mỉm cười nói: “Cô nương họ gì?”. Thiếu nữ áo trắng liếc Tào Yến Phi rồi lạnh lùng nói: “Ta họ gì có liên quan gì đến bà?”. Tào Yến Phi hơi nhíu mày, nén giận, nói: “Bổn tọa muốn hỏi họ tên là không có ác ý, cô nương không cần đa nghi ...”. Thiếu nữ áo trắng chợt lấy ra một sợi dây màu trắng, nói: “Nếu các người muốn sống thì hãy mau buông binh khí xuống, dùng sợi dây trắng này trói hai tay lại, ta sẽ đưa các người đến nơi an toàn ...”. Thạch Tam Công cười lạnh nói: “Nếu bọn ta không chịu thì sao?”. Thiếu nữ áo trắng nói: “Vậy các ngươi hãy chờ chết đi thôi!”. Nói xong thì cầm sợi dây quay người bỏ đi. Cẩn Chấn nói: “Ả nha đầu này hơi bí hiểm, chúng ta đừng để ả chạy thoát”. Thạch Tam Công vừa gật đầu vừa quát lớn: “Đứng lại”. Nói xong tung mình đuổi theo. Sau lưng của thiếu nữ áo trắng tựa như có đôi mắt, chỉ thoáng lách mình đã biến mất sau vách đá. Thạch Tam Công vội vàng đuổi theo, vươn tay ra chụp lấy. Thiếu nữ áo trắng đột nhiên cười lạnh, xoay người lại vỗ ra một chưởng. Thạch Tam Công vung chưởng lên tiếp lấy chưởng ấy. Hai luồng chưởng phong chạm vào nhau từ xa, Thạch Tam Công chấn động đến thối lui một bước. Lão ta chỉ hơi chậm lại thì bên tai đã nghe tiếng kêu kèn kẹt, té ra sau tấm vách đó có một cánh cửa ngầm. Thạch Tam Công tiếp lấy một chưởng của thiếu nữ áo trắng, trong nhất thời không đề tụ được chân khí, thấy thiếu nữ áo trắng lách vào trong cánh cửa mà không thể ngăn cản được. Khi Tào Yến Phi và Đồng Tẩu Cẩn Chấn chạy tới, cánh cửa đã đóng chặt. Thạch Tam Công mặt đầy vẻ tẽn tò, nói: “Ả này võ công không kém”. Thế rồi bước sải đến gần cánh cửa, giở tay đẩy vào cánh cửa ấy. Nhưng cánh cửa vững chắc vô cùng. Thạch Tam Công dùng hết sức lực mà vẫn không hề suy suyễn. Cẩn Chấn hơi nhíu mày: “Cớ gì ả nha đầu ấy lại bảo chúng ta ở đây chờ chết?”. Tào Yến Phi thở dài: “Chỉ e đó không phải là lời dọa suông”. Cẩn Chấn nói: “Lão phu không tin”. Nói chưa xong thì chợt nghe vách đá phát ra tiếng kêu kèn kẹt. Ba người đều giật mình, không khỏi xoay đầu nhìn qua. Chợt thấy vách đá bên phải đột nhiên chậm rãi nứt ra, hai đốm sáng màu xanh từ kẽ đá bắn ra. Tào Yến Phi thất kinh: “Coi chừng!”. Thạch Tam Công cầm lấy binh khí, gõ lên vách đá, hai mảng đá rơi xuống. Cẩn Chấn cúi người nhặt lên, đưa một mảnh cho Thạch Tam Công, một mảnh thì nắm trong tay phải, tay trái tay cầm đôi vòng, mắt nhìn hai đốm sáng màu xanh ấy. Nhưng hai đốm sáng màu xanh ấy chậm rãi di chuyển ra ngoài. Thạch Tam Công thở phào: “Hai người hãy yên tâm, con quái vật này không phải là con đại mãng lúc nãy”. Cẩn Chấn đột nhiên vung tay ném hòn đá ra, chỉ nghe binh một tiếng, hai đốm sáng màu xanh lấp lánh ấy đột nhiên biến mất. Thạch Tam Công buông giọng cười lớn: “Trúng rồi!” nói chưa xong, chợt thấy ở kẽ nứt một bóng đen phóng ra. Thạch Tam Công vung tay, ném viên đá trong tay ra. Sau khi bóng đen ấy nhảy vọt ra thì trở nên rất lanh lẹ, y phóng mình vọt lên cao rồi lộn nhào hai vòng lên không trung, tránh được viên đá ấy. Tào Yến Phi nhíu mày nói: “Cái gì thế?”. Chỉ thấy bóng đen ấy sau khi hạ xuống đất thì chậm rãi vươn người dậy, thì ra đó là một con rết to lớn hiếm thấy, mắt lớn như hạt đào, ánh sáng màu xanh lấp lánh, người vươn dài ra đến hơn ba thước, trên lưng có ánh sáng màu đỏ và màu tím, tựa như được che một lớp vải trắng. Đồng Tẩu Cẩn Chấn sững sờ kêu lên: “Con rết này thật lớn”. Chỉ thấy con rết ấy nhìn chằm chằm về phía ba người, nó chậm rãi bò về phía họ. Thạch Tam Công lo lắng kêu lên: “Mọi người hãy đứng ra thành ba góc, tiếp ứng lẫn nhau”. Cẩn Chấn, Tào Yến Phi vội vàng tản ra. Hai người chưa đứng vững chân, con rết ấy đã phóng vọt tới Thạch Tam Công nhanh như tên bắn. Tào Yến Phi ra tay trước, bà ta đột nhiên bước chân lên phía trước một bước, vung cây trường kiếm chém xuống con rết. Cẩn Chấn vội vàng giáng cặp vòng vàng vào đuôi con rết. Thạch Tam Công thì đột nhiên lách người, lướt ngang ra năm thước, tránh được cú lao của con rết. Chợt nghe một tiếng bốp vang lên, cái vòng vàng trong tay của Cẩn Chấn đã giáng trúng mình con rết. Kiếm quang của Tào Yến Phi lóe lên, chặt đứt hai chân của con rết ấy. Con rết ấy bị thương, đột nhiên thu mình lại, cuộn thành một vòng tròn, lăn hai vòng trong không trung, bay ra khỏi một trượng rồi rơi xuống đất, Tào Yến Phi không ngờ dễ dàng đánh lui được con vật to lớn như thế, không khỏi hơi mỉm cười: “Xem ra, chẳng có gì đáng sợ”. Thạch Tam Công nói: “Tào chưởng môn đã một kiếm chém đứt hai chân của nó, chỉ cần chém đứt thêm mấy chân nữa, dù không đủ giết chết nó, nó cũng sẽ chảy máu mà chết”. Mọi người nheo mắt nhìn lại, chỉ thấy máu ở hai chân con rết tuôn ra, ướt đẫm cả hai thước. Cẩn Chấn nói: “Chỗ yếu nhất của con vật này có lẽ là hai chân dài của nó, lúc nãy nó đã trúng một vòng của ta nhưng không hề bị thương”. Tâm trạng của ba người họ đã trở nên nhẹ nhõm, không căng thẳng như lúc mới gặp con rết nữa. Chợt giọng nói lạnh lẽo trong trẻo vọng tới: “Con rết lúc nãy là một trong Huyết Trì hộ đơn ngũ độc, các người đã làm nó bị thương, lại còn dám huênh hoang nữa, hừ! Đúng là tự tìm đường chết”. Thạch Tam Công nói: “Ả nha đầu chưa rời khỏi nơi này ...”. Chợt nghe Cẩn Chấn quát lớn: “Thạch huynh cẩn thận”. Thạch Tam Công quay đầu nhìn lại, chợt thấy con rết thật lớn, trên lưng như mọc ra đôi cánh màu trắng, bay lướt về phía Thạch Tam Công, hai cái gọng kìm trên người nó múa tít. Lần này nó trở nên hung hãn hơn lúc trước, Tào Yến Phi toan rút kiếm ra chém nhưng đã không kịp nữa, tấn công giật mình, vội vàng vọt người bay ra đến hơn một trượng. Nào ngờ sau khi con rết ấy mở rộng hai cánh thì có thể bay lại trên không trung, đuổi sát theo sau Thạch Tam Công như hình với bóng. Thạch Tam Công chạy lòng vòng trong phòng, nhưng con rết ấy lanh lẹ lạ thường, mặc cho lão ta nhanh nhẹn đến mức nào cũng có thể đuổi sát theo sau. Trong chớp mắt, cả hai đã rượt đuổi nhau nhiều vòng, đồng thời mùi tanh trong phòng càng lúc càng nặng. Cẩn Chấn vừa vận khí nín thở, vừa hạ giống như với Tào Yến Phi: “Chúng ta hãy tìm cách trừ khử con rết này”. Tào Yến Phi nói: “Nó bay lượn nhanh nhẹn như thế, chúng ta làm sao ra tay?”. Cẩn Chấn vội vàng nói: “Chúng ta hãy chọn đứng ở hai nơi, sau đó gọi Thạch Tam Công, bảo ông ta cố ý dụ nó đi ngang qua chúng ta, sau đó tìm cơ hội giết nó”. Lúc này hai người đã choáng váng vì mùi tanh, dần dần cảm thấy người yếu hẳn, tuy chưa ngã xuống đất nhưng thần trí đã bắt đầu mê loạn. Tào Yến Phi hừ một tiếng, rồi lướt sang một chỗ, giơ kiếm đứng chờ. Đồng Tẩu Cẩn Chấn cũng tìm một nơi dễ ra tay, cao giọng nói với Thạch Tam Công: “Thạch huynh, hãy chạy ngang qua chỗ chúng tôi ...”. Lúc này Thạch Tam Công đã chạy đến nỗi mồ hôi tuôn ra đầy người, còn con rết thì bay sát theo sau lão ta. Thạch Tam Công vừa nghe Cẩn Chấn gọi như thế thì lập tức phóng tới. Tào Yến Phi ngừng thần chờ đợi, Thạch Tam Công vừa lướt qua thì lập tức vung kiếm chém mạnh ra, nhát kiếm này không những kỳ ảo mà còn chính xác vô cùng. Chỉ nghe keng một tiếng, nhát kiếm đã chém trúng mình con rết, nhưng bà ta chợt cảm thấy mùi tanh nồng xộc vào trong mũi, thế là ngã nhào xuống đất. Thạch Tam Công dừng lại, nhìn con rết rồi chép miệng: “Vật này thật lợi hại ...”. rồi ngã xuống đất. Té ra khi bị con rết đuổi theo, lão ta đề tụ công lực của toàn thân mà chạy, nay con rết đã bị Tào Yến Phi chém trúng, cho nên lão ta quay lại nhìn, thế là công lực bị tản mát, luồng độc khí đã hít vào trong người đột nhiên phát tác, chợt cảm thấy đầu nặng chân nhẹ, đứng không còn vững nữa nên ngã xuống. Trong căn thạch thất chỉ còn lại Đồng Tẩu Cẩn Chấn độc tính chưa bị phát tác, nhưng thần trí đã không còn tỉnh táo nữa. Còn con rết ấy bị chém trúng một kiếm tựa như bị thương không nhẹ cho nên nằm yên một chỗ. Đồng Tẩu Cẩn Chấn tuy cảm thấy không thể gắng gượng nữa, thần trí đã mê loạn nhưng lão ta vẫn biết tình thế trước mắt rất nguy ngập. Cẩn Chấn lảo đảo lê bước tới bên cạnh Tào Yến Phi, cúi đầu nhìn một hồi rồi cao giọng nói: “Cô nương, cô nương, bọn tại hạ đã muốn bó tay chịu trói ...” sau khi cố gắng nói được mấy câu thì người cũng ngã xuống đất. Khi lão ta tỉnh dậy thì thấy hai tay của mình đã bị trói bằng sợi dây màu trắng cùng với bọn Tào Yến Phi, Thạch Tam Công, Cát Vĩ. Thạch Tam Công, Tào Yến Phi vẫn chưa tỉnh, nhưng Cát Vĩ thì hình như đã tỉnh từ lâu, đang mở mắt nhìn trân trân bọn Thạch Tam Công. Cẩn Chấn ho nhẹ một tiếng nói: “Tiểu huynh đệ! Ngươi cũng bị ả nha đầu áo trắng bắt ư?”. Cát Vĩ chợt quay đầu, nhìn Cẩn Chấn rồi nói: “Đúng thế, ả nha đầu ấy võ công rất cao cường”. Cẩn Chấn nói: “Hình như ngươi không bị trúng độc của con rết?”. Cát Vĩ lắc đầu: “Đúng thế, tôi đã động thủ với thiếu nữ áo trắng, đánh không lại nên bị bắt”. Cẩn Chấn chợt nhớ lại con quái thú mình rắn đầu sư tử, nén không được hỏi: “Con quái thú đâu rồi?”. Cát Vĩ nói: “Tôi và con quái thú ấy vô tình đã phát động cơ quan, rơi xuống một căn thạch thất thì gặp ngay thiếu nữ áo trắng, động thủ với nàng ta, thế rồi bị bắt đến đây, còn con quái thú thì không biết đang ở đâu ...” y hơi ngập ngừng rồi nói: “Ông có biết thiếu nữ áo trắng là ai không?”. Cẩn Chấn nói: “Điều này thì lão phu không biết”. Cát Vĩ nói: “Tôi biết, ả là một trong ba nữ đệ tử của mụ yêu phụ ở Minh Nhạc!”. Cẩn Chấn thất kinh, nói: “Nếu ả nha đầu ấy là người trong Minh Nhạc, chúng ta há chẳng phải đã tự chui vào lưới?”. Cát Vĩ cười: “Đúng thế!”. Cẩn Chấn lo lắm, cố gắng giật sợi dậy, ý muốn đánh thức Tào Yến Phi hoặc Thạch Tam Công để cùng nhau tìm đối sách. Nhưng hai người ấy trúng độc nặng hơn lão ta nhiều, tuy đã uống thuốc giải nhưng trong nhất thời cũng không thể tỉnh được. Cẩn Chấn nhìn Cát Vĩ hỏi: “Khi chúng tôi bị đưa vào đây, có phải ngươi đã ở trong căn thạch thất này không?”. Cát Vĩ nói: “Đúng thế”. Cẩn Chấn nói: “Tại sao họ vẫn chưa tỉnh?”. Cát Vĩ nói: “Ông đừng lo, tôi đã tận mắt thấy thiếu nữ áo trắng bỏ vào miệng mỗi người một viên thuốc, ông có thể tỉnh lại, họ đương nhiên cũng thế, có lẽ chỉ là sớm hay muộn mà thôi”. Cẩn Chấn không nói gì nữa, vừa thầm nghĩ cách thoát thân vừa ngầm vận khí để xem thử công lực có hồi phục hay chưa. Khi đang vận công thì chợt nghe tiếng bước chân vọng tới, lão ta mở mắt nhìn ra, chợt thấy thiếu nữ áo trắng trên tay cầm một viên minh châu to như trái long nhãn, chậm rãi bước vào. Viên minh châu ấy chiếu sáng cả căn phòng, nàng đưa mắt dò xét rồi lạnh lùng hỏi: “Ngươi đã tỉnh dậy lâu chưa?”. Cẩn Chấn ho nhẹ hai tiếng, đáp rằng: “Đã tỉnh dậy một lát”. Thiếu nữ áo trắng đảo mắt rồi hỏi: “Giờ đây các người có hai con đường là sống và chết, hãy chọn một lối”. Cẩn Chấn nói: “Đường sống thì thế nào? Đường chết thì thế nào?”. Thiếu nữ áo trắng nói: “Rất đơn giản, nếu muốn sống thì phải nghe lệnh ta, cam tâm làm việc cho ta nhưng ta không xử tệ với các ngươi, ngoại trừ sẽ giúp ngươi giải chất độc của con rết ấy, lại còn truyền cho ngươi ba chiêu võ công, tuy chỉ ba chiêu nhưng uy lực rất lớn ...” nàng hơi ngập ngừng rồi nói: “Còn muốn chết thì dễ dàng hơn, ta cũng không giết các ngươi, chỉ cần đưa các ngươi vào trong căn thạch thất rộng lớn ấy, để cho hộ đơn ngũ độc ăn thịt các ngươi là xong”. Cẩn Chấn nhíu mày: “Lão phu là người thế nào mà chịu làm thuộc hạ của một ả nha đầu như ngươi?”. Thiếu nữ áo trắng nói: “Ta cũng không muốn ép các người, sống hay chết, tùy các người chọn lựa”. Cẩn Chấn thầm nhủ: “Ả này có bộ mặt lạnh lùng, đã nói ra chắc là làm được, nếu cứ chống đối ả, chỉ e ả thật sự đưa mình làm mồi cho con rết ấy ...” lão ta là người già dặn, lập tức nghĩ ra một cách giải thoát tạm thời: “Chuyện này một mình lão phu cũng khó quyết định, đợi sau khi họ tỉnh dậy, bọn lão phu bàn xong sẽ trả lời”. Thiếu nữ áo trắng nói: “Thôi được! Dù sao cũng chẳng còn con đường thứ ba, không nghe lệnh ta thì chỉ có một con đường chết”. Thế rồi chậm rãi xoay người đi, nhìn Cát Vĩ rồi hỏi: “Ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa?”. Cát Vĩ lắc đầu: “Chưa, chuyện sống chết hệ trọng như thế, đâu có thể quyết định được ngay, ta phải suy nghĩ thêm nữa”. Thiếu nữ áo trắng nói: “Ngươi muốn suy nghĩ bao lâu?”. Cát Vĩ nói: “Ta cũng không biết, nghĩ xong ta sẽ nói với ngươi”. Thiếu nữ áo trắng lạnh lùng nói: “Ngươi có biết không, sự sống chết của ngươi lúc này hoàn toàn nằm trong tay ta”. Cát Vĩ nói: “Ngươi bất ngờ điểm huyệt đạo của ta khiến cho ta không thể chống lại được, tuy giết ta rất dễ dàng, nhưng đó cũng chẳng phải hành vi quang minh chính đại”. Thiếu nữ áo trắng nói: “Nói một hồi, té ra ngươi vẫn chưa phục”. Cát Vĩ nói: “Đương nhiên là không thể phục”. Thiếu nữ áo trắng suy nghĩ trong chốc lát rồi nói: “Nếu ta giải huyệt đạo của ngươi, tháo dây trói trên mình ngươi, cho ngươi đủ thời gian vận khí điều tức sau đó chúng ta tỷ thí trở lại, nếu ngươi đánh không lại ta, bị ta điểm trúng huyệt đạo nữa, trong lòng có phục không?”. Cát Vĩ nói: “Đương nhiên là phục”. Thiếu nữ áo trắng nói: “Chỉ phục thôi cũng vô dụng, ta muốn ngươi phải nghe lệnh ta, cam tâm liều chết vì ta ...” nàng ngập ngừng rồi nói: “Hừ! Vốn là ta có một loại thuốc, chỉ cần buộc các ngươi uống vào, các ngươi sẽ ngoan ngoãn nghe theo lời ta, suốt đời này không dám phản bội ta nhưng ta không làm như thế ...” nàng vừa nói vừa mở sợi dây trói trên người Cát Vĩ ra, sau đó giải huyệt đạo cho y. Cát Vĩ được giải huyệt đạo thì lập tức đứng dậy, vươn vai tay chân một lát rồi sau đó nhắm mắt vận khí điều tức. Cuộc chiến này không những liên quan đến sự thắng bại vinh nhục của y mà còn quyết định sự sống chết của y cho nên y rất coi trọng, không hề có ý lơi lỏng. Thiếu nữ áo trắng ấy hờ hững đưa mắt nhìn xung quanh, tựa như chẳng có chuyện gì xảy ra. Lúc này Thạch Tam Công và Tào Yến Phi đã tỉnh dậy, sáu ánh mắt đều nhìn lên hai người, chờ đợi thế cuộc phát triển. Khoảng một tuần trà sau, thiếu nữ áo trắng đã không chờ đợi được nữa, nàng lạnh lùng nhìn Cát Vĩ nói: “Ngươi đã điều tức xong chưa?”. Cát Vĩ đột nhiên mở to mắt: “Ta đã nhớ lại rồi, ngươi chính là đệ tử của mụ yêu phụ ở Minh Nhạc ...”. Thiếu nữ áo trắng điềm nhiên nói: “Có gì lạ? Ta là đệ tử của bà ta, thì thế nào?”. Cát Vĩ gằn giọng quát: “Mụ yêu phụ ấy ở đâu, hãy mau kêu mụ ra ...”. Thiếu nữ áo trắng lạnh lùng nói: “Nếu bà ta ở đây, các người có còn sống được không? Hừ!”. Cát Vĩ nói: “Sao? Ngươi cũng đã phản bội mụ ta?”. Thiếu nữ áo trắng nói: “Ta là đệ tử của bà ta, nhưng bà ta có thù giết cha mẹ, vậy đâu có phải là phản bội ...” chợt nàng nhíu mày nói: “Ngươi cứ hỏi những chuyện ấy làm gì? Nếu không phải ta đang cần người giúp, cũng không bảo bọn nam nhân thối các ngươi nghe lệnh!”. Cát Vĩ nói: “Thôi được! Ngươi ra tay đi!”. Thiếu nữ áo trắng đột nhiên nhoẻn miệng cười: “Ngươi phải cẩn thận đấy”. Thế rồi cất bước lướt tới, vỗ ra một chưởng. Nàng không bao giờ cười, lúc nào cũng giữ bộ mặt lạnh lẽo, nhưng đến khi nhoẻn miệng cười thì trông vạn lần phong tình, như hoa nở rộ.