Giang Sơn Tống Đế

Chương 60 : Viện binh

Lý Hổ Thần liên tục nói xin lỗi, mắt thì dán về phía Triệu Viện, ánh mắt lộ vẻ cầu thương xót, lại nói: "Triệu huynh đệ ngươi cũng biết, chúng ta là thật lòng muốn gia nhập a!"  Triệu Viện kéo Tiêu Sơn qua một bên, hỏi nhỏ: "Không bằng tạm thời giữ lại, lúc nào đó lại giao cho Vương chỉ huy sứ cũng không muộn." Tiêu Sơn nói: "Điện hạ, người cầu xin cũng không được." Triệu Viện nói: "Ta không phải là cầu xin, ta là lo lắng nếu ngươi không giữ lại mấy người này, bọn họ khẳng định sẽ quấy rối ngươi."  Tiêu Sơn vừa nhìn mấy gia hỏa này, liền biết không phải là người lương thiện, cũng có chút lo lắng mấy người này quấy rối mình, phái người dẫn bọn họ đi, khẳng định phải điều động số người vốn đã không đủ, còn khó bảo toàn nửa đường không chạy trốn; nếu như không đưa đi, thật đúng là chuyện đau đầu, mấy người này chính là binh bĩ* điển hình, nếu như dùng chiêu khóc lóc om sòm, Triệu Viện lại không chịu hạ thân phận để đánh chửi, vô cùng nan giải. (*兵痞 người đi lính lâu năm, phẩm chất tồi tệ, làm điều càn rỡ)) Tiêu Sơn nói: "Người làm sao lại quen biết cái đám vô lại này? Những người này cũng không phải thị vệ chọn lựa kỹ lưỡng biết tiến biết lui trong Vương phủ, bọn họ rất xấu xa. Dứt khoát giết đi là được rồi, dù sao loại đào binh (*binh đào ngũ) này theo như quy định trong quân cũng phải giết." Hắn thật sự bất mãn đối với loại binh phỉ tùy ý trốn chạy không nghe kêu gọi này, những người này đối với việc giết người oan uổng là thái độ bình thường, bị trưởng quan (*quan trên) quát lớn hai câu trực tiếp cắt đầu trưởng quan cũng có —— vốn là lưu manh thổ phỉ sung quân, bệnh cũ sẽ không sửa. Triệu Viện khẽ mỉm cười, nhìn Tiêu Sơn: "Lời này của ngươi ý là bảo ta vô năng, ngay cả đám binh đầu to (*大头兵) này cũng không chỉnh được?" Tiêu Sơn không phản bác.  Triệu Viện nói: "Bọn họ đều là tìm ngươi nương tựa, kết quả ngươi rồi lại giết người, việc này truyền ra ngoài, chờ bị chửi chết đi! Cứ như vậy đi, mấy người này lấy danh nghĩa của ta, tạm thời cho ngươi mượn dùng. Vương Đức có biết cũng không dám nói nửa lời." ( Đây là đương nhiên, đường đường là Phổ An Quận Vương tìm ông muốn mấy quân binh cấp thấp nhất của ông, Vương Đức nhất định sẽ cười xòa dâng lên, tuyệt đối không dám làm gì Triệu Viện.  Tiêu Sơn cũng hết cách với mấy người này, lúc này nghe Triệu Viện nói vậy, cũng hiểu được đây là biện pháp giải quyết tốt nhất.  Lúc đầu Lý Hổ Thần nghe Tiêu Sơn nói không nhận mình, vô cùng chán nản, nhưng cặp mắt lại không ngừng xoay chuyển, thầm nghĩ: Con bà nó, mấy ca đây tìm ngươi là đã cho ngươi chút mặt mũi, vậy mà tên tiểu tử thối ngươi dám không thu? Ông đây không thể không quấy rối! Lúc Lý Hổ Thần nghe nói tạm thời dựa vào danh nghĩa của Triệu Viện, cảm thấy sửng sốt, nhưng lại vui mừng hơn cả. Triệu Viện thoạt nhìn tao nhã, hữu lễ hữu tiết (*có lễ nghĩa có chừng mực), không đánh không chửi, tuy rằng hiện tại mặc trên người là quần áo binh sĩ bình thường, phía trên còn dính máu, nhưng so với Tiêu Sơn vừa đến liền đấm đá chửi cha chửi mẹ thì tốt hơn nhiều.  Sáng nay bọn họ cũng nhìn thấy Triệu Viện tự tay bắn chết cường đạo, bản lĩnh cũng không kém, lại có quan hệ tốt với Tiêu Sơn, còn dám thu lưu chính mình, vậy hiển nhiên là so với Tiêu Sơn lại càng là "đại nhân vật" có lai lịch. Trước phải ở bên cạnh vị đại nhân vật này, nịnh bợ y, chỉ cần thoát khỏi quản chế của Kiến Khang phủ, dĩ nhiên sẽ trở thành thuộc hạ của Tiêu Sơn. Đám người Lý Hổ Thần hành lễ với Triệu Viện, lại vì cảm kích y nói đỡ cho mình, còn khom người thật sâu làm cái đại lễ, Triệu Viện không né tránh, cũng không đáp lễ, chỉ thản nhiên nói: "Tự tiện trốn chạy, vốn là tội móc tim. Nhưng mà Triệu quan gia đã từng hạ chỉ, cấm thi hành hình phạt này, đổi thành đánh một trăm roi! Theo quy củ, nguyện ý ở lại thì phải chịu phạt, không muốn bị phạt có thể rời đi, ta không ép buộc."  Đám người Lý Hổ Thần nghe xong những lời này, hai mặt nhìn nhau, có hai người vừa nghe Triệu Viện nói, đã rời đi. Quất một trăm roi cũng không phải chuyện đùa, có nhiều người chưa đánh xong đã chết rồi a. Lý Hổ Thần cùng mấy người còn sót lại nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Triệu Viện, cũng không có nửa điểm nói giỡn, biết rõ đối phương là nghiêm túc rồi, trong lòng xoắn xuýt một lúc, sau đó khom mình hành lễ: "Nguyện chịu phạt!" Triệu Viện cũng không nhiều lời, trong quân có người chuyên quản về trừng phạt, lập tức chấp hành, khi chỉ còn hơn mười roi, Triệu Viện lại đuổi đi ba tên bất mãn chửi cha gọi mẹ, lúc này mới nói: "Trước cứ như vậy đi! Lúc đánh trận, phải luôn ghi nhớ, nếu lập công, liền lấy công chuộc tội. Vương Đức đến tìm ta, ta đảm bảo các ngươi vô sự!" Lý Hổ Thần cùng tám người sót lại cũng không dám xem thường Triệu Viện nữa, biết rõ vị "đại nhân vật" này không dễ chọc, vừa miễn cho mình mười roi cuối cùng, lại đồng ý bảo vệ mình không bị Vương Đức bắt về, cũng hiểu được Triệu Viện rất quan tâm đến người mình, đám người quỳ trên mặt đất, cùng nói: "Không dám hai lòng, quyết giết địch lập công!" Tiêu Sơn thấy thế, nhớ tới viện binh của Kiến Khang phủ, hỏi Lý Hổ Thần khi nào thì viện binh đến.  Lý Hổ Thần là quân binh cấp thấp, đương nhiên không biết hành động cụ thể, nhưng theo lời bọn họ nói, lúc mình chạy đi, Kiến Khang phủ không hề có ý tứ điều động binh sĩ, tính toán thời gian, cho dù Kiến Khang phủ thật sự điều động, cũng là năm ngày sau mới tới.  Tiêu Sơn hoàn toàn lâm vào tình huống một mình tác chiến. Trong tay hắn chỉ có bốn trăm người, tuy rằng tên bắn, lương thực đủ dùng, nhưng đối mặt với việc một trăm dặm bên ngoài bất cứ lúc nào cũng có hơn một nghìn cường đạo có thể xuất hiện, vẫn là vô cùng khó khăn. Nếu như mình rút lui, đó chính là kháng chỉ bất tuân, so với binh bại thì tội càng nặng hơn —— Binh bại thì chỉ có thể nói là trưởng quan vô năng, hữu tâm vô lực (*có tâm nhưng bất lực); kháng chỉ bất tuân có nghĩa là đối nghịch, phải xử lý bằng quân pháp rồi.  Nhưng nếu như mình tiến lên, tùy thời sẽ bị kẻ địch bao vây tiêu diệt, gặp phải tình huống yếu không địch lại mạnh. Nếu như mình ở tại chỗ không đi, vậy càng thêm nghiêm trọng, lương thực cũng không đủ dùng cho nhiều ngày, chỉ có thể tại chỗ quấy rầy dân chúng. Binh sĩ bị thương đã ở trong nhà dân, hôm qua đã càn quét thôn lân cận một lần, hiện tại lại đi quấy rối, cũng khó có thể đáp ứng ăn uống cho những người này.  Tình huống này khiến cho Tiêu Sơn vô cùng đau đầu, biện pháp tốt nhất hiện tại, chính là ở huyện trấn lân cận ép mượn binh. Binh sĩ của địa phương trên có sương quân (*hình như là quân đội của địa phương), dân binh, cung thủ. Nhưng sức chiến đấu của đám người này, chỉ sợ còn muốn kém hơn, mượn rồi cũng chả có tác dụng gì. Vội vàng gom góp lại một đám ô hợp, đối mặt với cường đạo đông đảo có tổ chức có mưu trí, thực không có ưu thế gì.  Tiêu Sơn đi về phía trước khoảng hai mươi dặm liền tạm thời dựng trại, không vì cái gì khác, thật sự là hắn cũng đang lâm vào tiến thoái lưỡng nan. Cùng ngày, Tiêu Sơn bàn bạc với một vài thuộc hạ của mình, một người nói: "Tiêu thuộc cấp, xung quanh đây, kỳ thật còn có một đại nhân vật, nếu như có thể mời ông ấy đến hỗ trợ, dù chỉ tìm ông ấy để mượn binh, phá địch không còn là vấn đề!"  Tiêu Sơn bỗng cảm thấy phấn chấn, hỏi: "Là ai?" Người kia nói: "Lưu Kĩ, Lưu tướng!" Tiêu Sơn lập tức ỉu xìu. Đại danh của Lưu Kĩ, sớm đã như sấm bên tai, năm đó Thuận Xương đại thắng, ông ta đánh gãy chân ngựa cùng phá vỡ Thiết Phù Đồ (*铁浮图 tên một bộ áp giáp) của Kim Ngột Truật, khiến cho mười nghìn người không chiếm được thành Thuận Xương, là vị danh tướng đương thời ngay cả Nhạc Phi cũng khen không dứt miệng. Nhưng từ khi Thiệu Hưng nghị hòa, vị danh tướng này cũng bị vứt qua một bên hưởng nhàn, nửa năm trước có đề nghị với Triệu Cấu, nói danh tướng đương thời không thích hợp quanh năm nhàn rỗi, Triệu Cấu lại bắt đầu dùng người, lệnh đến Kim Nam phủ, giữ một chức quan địa phương. Kinh Nam phủ tọa ở phía sau biên giới Hồ Bắc, cách nơi này vạn dặm, bắn đại bác cũng không tới.  Tiêu Sơn nói: "Đừng nói là mời hay không mời, cho dù có thể mời được, Kinh Châu cách nơi này nghìn dặm, ông ấy cũng không có cánh, trong vòng ba ngày căn bản không thể đến!"  Thuộc hạ kia vội vàng giải thích: "Tiêu thuộc cấp có chỗ không biết, tiểu nữ nhi của Lưu tướng xuất giá, nhà chồng là người Vu Hồ, ông ấy yêu thương tiểu nữ nhi, tự mình đưa người qua, nghe nói dẫn theo không ít binh sĩ. Nếu như là khoái mã gia tiên (*ngựa nhanh quất thêm roi), một ngày một đêm có thể tới." Tiêu Sơn lắc đầu, người ta biết rõ bên này loạn, dẫn binh đến đây để hộ tống tiểu nữ nhi, chính là không muốn nhúng tay vào chuyện nơi đây. Tiêu Sơn cũng có thể hiểu được, hiện tại Lưu Kĩ là quan địa phương, lại bị Tần Cối chỉnh, phải dè dặt cẩn thận, lại đang xử lý hỉ sự, quyết sẽ không bằng lòng đụng vào máu tanh. Huống hồ Lưu Kĩ cây to đón gió, mấy thứ gió thổi cỏ lay (*hơi có động tĩnh) bị Tần Cối biết được, dẫn binh đi cứu viện không nói, cũng sẽ khiến Tần Cối lòi ra nhược điểm, đối phương tất nhiên không chịu.  Tiêu Sơn nói: "Không nói đến việc binh sĩ của ông ấy khẳng định không nhiều, ông ấy dĩ nhiên sẽ không nguyện ý đang trong hỉ sự lại thấy máu, vấn đề này, cũng không cần gây khó dễ cho người ta."  Triệu Viện chợt nói: "Hình như ta cũng nghe nói việc này, chỉ là quên thời gian, là hai ngày này sao?" Người kia ra sức gật đầu, dĩ nhiên là cảm thấy lực lượng của đội quân mình quá ít, đối phó với Vương Bất Phá có thiên binh thiên tướng tương trợ hầu như không có phần thắng, cố gắng giật dây Tiêu Sơn: "Thuộc hạ có huynh đệ là người bên nhà chồng của ông ấy, nghe nói tiểu nữ nhi là khi Lưu tướng đã hơn ba mươi tuổi mới có, vô cùng cưng chiều, trước thời điểm kết thân, còn dẫn ba trăm kỵ binh đưa tiễn, vô cùng phô trương. Tính tính toán toán thời gian, liền xác định là hai ngày này."  Trong lòng Tiêu Sơn lộp bộp một cái, ba trăm kỵ binh!!! Đây tuyệt đối không phải số lượng nhỏ. Nhưng, chính là hắn không thể nào mời được a, đừng nói là hắn chỉ là loại vô danh tiểu tốt, cho dù là Thượng ti Thiệu Hoành Uyên của Trấn Giang phủ đi cho nữa, cũng không có cửa đâu. Triệu Viện âm thầm cân nhắc trong chốc lát, nói: "Nếu quả thật Lưu tướng có ba trăm kỵ binh, đừng nói là một nghìn yêu tặc, chính là ba nghìn yêu tặc cũng có thể tiêu diệt!"  Tiêu Sơn cảm thấy căn bản không có khả năng, điều quan trọng nhất là, hắn dứt khoát không thể rời khỏi đội ngũ, bản thân mình đi cũng chưa chắc cầu được, để cho người khác lại càng không thể nào.  Triệu Viện nói: "Hiện tại ngươi lui không được, tiến cũng không xong, cũng không thể một mực ở lại chỗ này, lâu dần sẽ dẫn đến hỗn loạn. Ta đã gặp qua Lưu tướng mấy lần, coi như cũng có chút quen biết, ta đi thử một chút, nếu có thể mời được, đương nhiên sẽ là hổ mọc thêm cánh, không mời được cũng không có tổn thất gì, cũng chỉ là quay lại ban đầu mà thôi." Tiêu Sơn thấy những binh sĩ khác đều dùng cặp mắt kinh ngạc nhìn Triệu Viện, không biết vị này chính là thần thánh phương nào, có mấy lời cũng không dám nói quá tỉ mỉ với Triệu Viện, chỉ tùy ý gật đầu, sau khi đuổi hết đám đông đi, Tiêu Sơn mới vô cùng lo lắng nói với Triệu Viện: "Điện hạ, người đi cũng không quá thích hợp."  Triệu Viện nói: "Ngươi là sợ ta bại lộ thân phận? Hay là sợ bại lộ thân phận của chính ngươi? Lưu đại nhân rất kín miệng, người cũng không tệ, ta nói rõ thiệt hại với ông ấy, chưa chắc rằng ông ấy sẽ không chịu giúp đỡ." Tiêu Sơn nói: "Ông ấy không có khả năng có ba trăm kỵ binh. Quan địa phương, cho dù năm đó ông ấy có uy mãnh đến cỡ nào, hiện tại cũng khó có khả năng có ba trăm kỵ binh!"  Ba trăm kỵ binh tuyệt đối không phải số lượng nhỏ, Nam Tống thiếu ngựa, năm đó Nhạc Phi bình loạn Giang Tây, tìm quan phủ địa phương mượn một trăm con ngựa còn phải có chỉ. Hiện tại thoáng cái dùng cả ba trăm kỵ binh, Tần Cối không có khả năng không biết. Bại lộ thân phận cũng là một mặt cần phải cân nhắc, mặt khác cũng cần cân nhắc đó là Lưu Kĩ không có khả năng có nhiều ngựa như vậy, số lượng này tương đương với điều động tất cả kỵ binh của toàn bộ Kinh Nam phủ, gả một đứa con gái ở đâu lại cần phải phô trương lớn như thế?"  Triệu Viện nói: "Lưu Kĩ có nhiều người hay không không cần phải quan tâm, thân phận bại lộ cũng không thành vấn đề, ngươi chỉ cần quản tốt miệng của mấy binh sĩ kia là được rồi. Đi ngang qua đây gặp phải tập kích thuận tay diệt trừ chính là lý do không thể tốt hơn được nữa. Tự mình đi xem trước, được thì được, không được thì coi như xong, cũng không phải chuyện uổng phí gì." Tiêu Sơn vẫn có chút khó xử, thời điểm giặp cướp hoành hành, để cho một mình Triệu Viện đi rất nguy hiểm, hắn cũng lo lắng, nói: "Kỳ thật thần cũng có biện pháp, dẫn theo binh sĩ đi dạo một vòng quanh Tuyên Châu, làm bộ một chút thì trở lại, coi như là năng lực có hạn, bị mắng vài câu là tối đa, đánh vài roi coi như xong."  Triệu Viện quả quyết nói: "Cái gì mà làm bộ? Đánh vài roi? Chuyện này cứ như vậy, sáng ngày mai ta liền đến Vu Hồ, không cần thương lượng!" Nói xong, cũng không để ý Tiêu Sơn, tự mình kê đệm nằm xuống ngủ, bên người vẫn chừa ra một chỗ trống cho Tiêu Sơn.  Tiêu Sơn cũng không biết Triệu Viện vì sao lại bỗng nhiên trở mặt, hắn cũng không tiện nói gì thêm, sau khi nằm xuống chợt nhớ tới một chuyện, liền nghiêng đầu sang nói: "Điện hạ."  Triệu Viện lập tức ngáy vang, Tiêu Sơn biết rõ y không ngủ, liền đưa tay đẩy y, Triệu Viện trở mình, đưa lưng về phía Tiêu Sơn, không muốn cùng hắn tranh cãi về vấn đề này. Tay Tiêu Sơn dùng sức, muốn quay Triệu Viện lại, ai ngờ đối phương cũng dùng sức, lần đầu không thành công, liền duỗi cả hai tay, đặt ở đầu vai Triệu Viện, ép y nghiêng qua.  Triệu Viện cũng không mở mắt, chỉ là giả bộ ngủ. Tiêu Sơn nói: "Người giả bộ ngủ đừng trách thần vô lễ!" Triệu Viện mở mắt, nhíu mày nhìn Tiêu Sơn, vẻ mặt mang theo chút khiêu khích: "Ngươi muốn vô lễ như thế nào?"  Tiêu Sơn nhìn bộ dạng quật cường của Triệu Viện, động tác nhíu mày lại có vẻ hơi giận dữ, hai người vốn kề sát, lúc này hơi thở gần như quấn quýt lấy nhau, câu nói "Ngươi muốn vô lễ như thế nào?", lại khiến cho Tiêu Sơn huyết mạch phun trào, có loại xúc động muốn cưỡng hôn. |