Giang Sơn Tống Đế

Chương 33 : Ly gián cùng phản gián

(*Ly gián: Chia rẽ hai bên.) (*Phản gián: Dùng mưu kế làm cho nội bộ kẻ địch lủng củng, tự mâu thuẫn.) Tiêu Sơn đi phía sau Tần Hi, hắn chỉ ảo não mình lơ là cảnh giác một chốc, sau đó liền nhớ tới một vấn đề khác  —— Sao Tần Hi lại đi vào Vương phủ như chỗ không người, ngay cả một người đến để truyền tin cũng không có? Sau khi ý thức được điều này, Tiêu Sơn liền tiến lên hai bước, sóng vai cùng Tần hi, hỏi: “Tần thiếu giám, ngươi… sao lại vào được đây?” Bởi vì Tần Hi đã được cha dặn dò qua, thái độ đối với Tiêu Sơn đã trở nên tốt hơn khá nhiều, thời điểm Tiêu Sơn đặt câu hỏi, không chút suy nghĩ liền nói ra: “Không phải, lúc ta đi vào lệnh bọn họ không được truyền tin, chủ yếu là muốn nhìn xem tiểu đệ ngươi ở đây làm gì nha.” Tiêu Sơn nghe Tiêu Hi nói những lời này, trong lòng càng thêm nghi hoặc: người trong Vương phủ của Phổ An Quận Vương, lại có thể nghe theo Tần Hi, cái này càng có thể chứng minh, trong Vương phủ ngoại trừ mình ra, còn có những gian tế khác? Hơn nữa, y vừa mới gọi mình là gì nha? Tiểu đệ!! Không phải lúc trước mỗi lần thấy mình, còn vô cùng trơ trẽn bảo mình không được gọi y là đại ca sao? Tiêu Sơn đã khẳng định trăm phần trăm lần này vào phủ Tần Cối, bên trong nhất định có chuyện mờ ám, tuyệt đối không có khả năng giống như Tần Hi nói, là Tần Cối bệnh nặng muốn gặp mình. Nghĩ tới đây, Tiêu Sơn lại thử thăm dò Tần Hi: “Tần thiếu giam quyền cao chức trọng, tiểu nhân không dám trèo cao, hai chữ tiểu đệ này, thật sự không dám nhận.” Tần Hi vừa nhìn thấy Tiêu Sơn liền cảm thấy chán ghét hắn, nhưng Tần Cối đã phân phó phải có thái độ gần gũi với Tiêu Sơn một chút, nên phải cố nén buồn nôn, giả bộ cười nói: “Ta và ngươi là huynh đệ một nhà, vốn là huynh đệ tình thâm. Hà tất phải xưng hô chức quan như vậy, kêu ta là đại ca đi.” Tiêu Sơn thấy thái độ trước sau của Tần Hi thay đổi quá lớn, thì càng thêm chắc chắn suy nghĩ trong lòng, lần này Tần Cối gọi mình qua, nhất định là có chuyện gì đó phải làm! Hắn chắp tay với Tần Hi, cười gọi một tiếng: “Đại ca!” Tần Hi hận không thể nhấc chân đá bay Tiêu Sơn, nhưng dĩ nhiên y không thể làm như vậy, đành phải nhẫn nại, cùng Tiêu Sơn bước về phía Tần phủ. Từ khi Triệu Cấu bác bỏ yêu cầu của Tần Cối, sau khi sửa tội chết thành lưu đày, lưu đày chuyển thành giáng chức, giáng chức thành phạt gậy, vì trấn an Tần Cối, lại cho Tần Cối thêm một tòa trạch viện, địa điểm là nơi phồn hoa náo nhiệt nhất thành Lâm An, nơi ở xây dựng xa hoa không khác gì với Hoàng cung, hơn nữa còn tự mình đặt bút ghi ‘Nhất Đức Cách Thiên Chi Các’. Còn cho phép Tần Cối xây dựng từ đường cho mình. (*Nhà từ đường còn gọi nhà thờ Tộc) Tiêu Sơn vừa ra khỏi cửa, liền nhìn thấy một cỗ xe ngựa sang trọng đang đứng đợi, hai con ngựa cả người đen nhánh, bốn vó trắng như tuyết, nhìn qua giống như mây đen đạp tuyết. Ngay cả trong chuồng ngựa của Triệu Cấu, cũng tìm không ra hàng thượng phẩm như vậy, lại càng không cần phải nhắc đến quý phủ của Triệu Viện. Tần Hi ngồi trong xe, bảo Tiêu Sơn vào ngồi chung, Tiêu Sơn khiêm tốn nói: “Không dám ngang hàng cùng đại ca.” Tần Hi hài lòng nhẹ gật đầu, cũng không mời nữa, chỉ cho Tiêu Sơn cưỡi một con ngựa màu nâu đi theo. Một đoàn người đi qua Ngự Nhai, dân chúng trên đường ngừng chân quan sát, một bên nói một bên chỉ trỏ, người người đều biết đây là người nhà của Tần Tể tướng ra ngoài. Tiêu Sơn chỉ cảm thấy có người nào đó đang nhìn chòng chọc vào lưng  mình, hắn quay đầu lại nhìn, nhưng lại không thấy được bất luận kẻ nào lộ ra bất thường. Loại cảm giác này quả thật là hỏng cmn bét! Xe ngựa đi thẳng đến phủ Tần Cối, Tiêu Sơn nhảy xuống ngựa, Tần Hi cũng chui ra khỏi xe, ngẩng đầu sải bước đi phía trước, Tiêu Sơn theo y đi vào phủ. Thời điểm trước đó lần đầu tiên đi đến Tần phủ, chỉ cảm thấy bên trong vẫn có nét lịch sử tao nhã, cũng không xa hoa như vậy, lúc này Tần Cối đã đổi nơi ở mới, khắp mọi nơi sắp đặt toàn những kỳ hoa dị thảo, phú quý hoa lệ thì không cần phải nói, ngay cả thị nữ so với những nơi khác còn xinh đẹp hơn, cách trang trí xa hoa lỗng lẫy, so với Hoàng cung chỉ có hơn chứ không có kém. Cũng không biết đây là chỉ thị của Triệu Cấu hay là ý của Tần Cối. Tần Hi dẫn Tiêu Sơn một đường đi về phía trước, xuyên qua hành lang, vượt qua hồ nước, liền đã tới nội các Tần Phủ. Lúc này trời khá nóng, chính là sau giờ ngọ, nha hoàn tôi tớ đều đứng ở dọc hành lang, nhưng lại không một ai ngủ gà ngủ gật. Tần Cối nhắm mắt nằm trên giường, phía trên được trải lụa tơ tằm, đông ấm hè mát, có hai nha hoàn đang đứng quạt cho Tần Cối, một người bóp chân cho Tần Cối. Tần Hi đi lên trước, nhẹ nhàng kêu một tiếng: “Cha!” Tần Cối chậm rãi mở mắt, Tần Hi nói: “Cha, người thấy khỏe hơn chút nào chưa?” Ánh mắt Tần Cối mông lung không có tiêu cự, cuối cùng rơi xuống trên người Tiêu Sơn, nở tươi cười, nói: “Thì ra là Sơn nhi đã đến, nhìn thấy con, bệnh của vi phụ liền tốt hơn phân nửa, mau tới đây, đã lâu không gặp con… con ở Vương phủ có tốt không?” Tiêu Sơn tiến lên trước, cảm thấy rối rắm khi chứng kiến điều vừa xảy ra, Tần Cối ở trước mặt hắn tự xưng là vi phụ, vậy mình có phải gọi một tiếng ‘cha’ hay không? Tiêu Sơn âm thầm kêu to ‘Yamete’, nhưng vẫn theo lời đến trước mặt Tần Cối, hành lễ với Tần Cối, nói: “Phiền Tần Tể tướng thắp thỏm nhớ mong, mọi chuyện đều tốt!” Tần Cối cười nó: “Đều là người một nhà, hà tất phải khách khí như vậy? Ta đã là nghĩa phụ của con, gọi một tiếng cha cũng không có gì quá đáng.” Tiêu Sơn âm thầm suy tư một lát, Tần Cối gọi hắn lần này, tuyệt đối không phải là đến để cho mình nhận cha, khẳng định còn có chuyện khác, liền lộ ra vẻ mặt khó xử, nói: “Nghĩa phụ đối với con ân trọng như núi, không một ngày là không dám quên, nhưng… bình thường không gặp, có chút không quen.” Tần Hi hừ một tiếng, phất tay áo nói: “Không biết điều!” Tần Cối nhưng lại cười nói: “Được, được rồi! Là một đứa nhỏ trung thực, ta thích ăn ngay nói thẳng như vậy đấy. So với cái loại chỉ biết lấy lòng, sau lưng lại đâm ta một đao thì tốt hơn nhiều!” Tiêu Sơn cười làm lành hai tiếng, sau khi Tần Cối lại nói đôi ba lời với Tiêu Sơn, liền cho nha hoàn xung quanh rời đi, chỉ để lại Tần Hi và Tiêu Sơn. Tiêu Sơn biết rõ đây nhất định là muốn nói đến chuyện chính. Quả nhiên không ngoài dự đoán, sau khi Tần Cối hỏi hai câu hỏi thăm sức khỏe cha mẹ Tiêu Sơn, liền hỏi: “Con ở Vương phủ của Phổ An Quận Vương có quen không? Phổ An Quận Vương vẫn còn chút hiểu lầm với lão hủ, y không làm khó con đi?” Tiêu Sơn nghe Tần Cối hỏi như vậy, thì biết rõ lão đang tính dò xét hành tung cùng sinh hoạt hàng ngày của Triệu Viện rồi. Thời điểm Tiêu Sơn và Tần Hi mới ra khỏi phủ, đã thông qua hành vi của Tần Hi, phỏng đoán khả năng ở trong Vương phủ còn có những gian tế khác, nếu như điều mình phỏng đoán là thật, như vậy Tần Cối hỏi mình như vậy, cũng không phải muốn từ mình dò la sinh hoạt hàng ngày của Triệu Viện, khả năng duy nhất, chính là thăm dò mình nói chuyện thành thật hay không thành thật. Tiêu Sơn suy nghĩ một chút, quyết định nói tình hình thực tế. Bởi vì sinh hoạt bình thường của Triệu Viện, rất không có khả năng giấu giếm được Tần Cối, mà mình ăn ngay nói thật, lại có thể lấy được tín nhiệm của Tần Cối. Tiêu Sơn nói: “Ban đầu, Điện hạ đối với con cũng không quá tốt, có những lúc rất thích gây rắc rối cho con. Nhưng càng về sau, y cũng chậm rãi thay đổi, hiện tại Điện hạ đối với con rất tốt, ăn mặc đều cùng một chỗ, vô cùng quý mến.” Tần Cối gật gật đầu, hỏi Tiêu Sơn bình thường ở Vương phủ ăn cái gì, làm việc nghỉ ngơi, còn giống như lơ đãng mà hỏi bài học của Triệu Viện, câu trả lời của Tiêu Sơn đều là tình hình thực tế, Tần Cối vừa nghe vừa gật đầu. Trả lời xong những thứ này, Tần Cối đột nhiên hỏi: “Ta nghe nói, có một khoảng thời gian Điện hạ nhốt mình trong phòng không chịu ra gặp người, là có chuyện gì sao?” Tiêu Sơn biết rõ mình đã thông qua được đợt kiểm tra đầu tiên của Tần Cối, tình huống  mình nói ra hẳn là giống như những điều Tần Cối đã biết, cho nên lão mới hỏi đến vấn đề thứ hai tương đối bí ẩn này. Đoạn thời gian kia là Triệu Viện bị bệnh, sự tình che đậy tin tức. Khả năng cho đến bây giờ, Tần Cối cũng không biết rốt cuộc Triệu Viện xảy ra chuyện gì. Lão đem cái này tới hỏi Tiêu Sơn, chủ yếu vẫn là thăm dò, nếu như Tiêu Sơn có thể nói cho lão một ít tin tức cơ mật, như vậy lời nói tiếp theo liền tương đối có thể tin được. Mà nếu như Tiêu Sơn nói dối, như vậy lời nói kế tiếp dĩ nhiên chưa đủ tin cậy. Tiêu Sơn âm thầm cân nhắc, chuyện Triệu Viện sinh bệnh, lúc ấy giấu giếm chủ yếu là lo lắng làm lỡ mất cuộc huấn luyện của Triệu Viện, để ngừa Triệu Cấu nhúng tay vào ngăn cản. Nhưng hiện tại Triệu Viện đã hết bệnh rồi, cho dù có người bên ngoài biết, cũng không quan trọng. Quan trọng hơn là, đây cũng có thể xem là một loại chuyện lấy được tin tưởng của Tần Cối. Một vị tiền bối đã từng bảo, nói dối đạt đến cảnh giới cao nhất, chính là ‘Bên trong chín câu nói thật lại trộn vào một câu nói dối’, như vậy sẽ khiến cho người ta khó có thể phân biệt được thật giả. Tiêu Sơn âm thầm sắp xếp lại từ ngữ lại một chút, sau đó nói: “Phổ An Quận Vương có chút tranh hường háo thắng, nhìn thấy con võ nghệ không tệ, liền để cho con dạy y. Không nghĩ tới y thể chất kém cỏi, vậy mà làm cho bị bệnh. Mấy ngày đó ở trong phòng dưỡng bệnh, sợ người ta biết chuyện, cho nên không dám nói ra.” Tần Cối nghe xong những lời Tiêu Sơn nói, kếp hợp với tin tức mình lấy được, xác định Tiêu Sơn nói thật, cũng không có nửa điểm qua loa. Vả lại nghe ý tứ trong lời Tiêu Sơn, thân thể Triệu Viện dường như không tốt như vẻ ngoài, điều này khiến cho Tần Cối đã nhận được một tin tức mới quan trọng. Tần Cối nhắn nhủ Tiêu Sơn hai câu không nên có hành động hồ đồ với Triệu Viện, thời điểm chung đụng cùng đối phương phải biết đúng mực, phải biết rõ tiến lui, sau đó lại theo chủ đề tiếp tục hỏi Tiêu Sơn: “Ngày Thái hậu trở về, ta thấy Phổ An Quận Vương hình như đã chữa trị rồi, nhìn không ra đã từng bị bệnh.” Trong lòng Tiêu Sơn run lên, hắn theo bản năng mà cảm nhận trên lưng mình dường như có một dòng điện chạy qua. Hắn biết rõ, chuyện này, mới là điều Tần Cối chính thức muốn hỏi! Quả nhiên Tần Cối vẫn hoài nghi rốt cuộc ai là người nói xấu mình trước mặt Triệu Cấu, hơn nữa đã hoài nghi đến trên người Triệu Viện. Mồ hôi chảy dọc sống lưng, Tiêu Sơn biết rõ, lúc này chỉ cần mình khinh suất, rất có thể sẽ hại đến Triệu Viện. Tần Cối thấy Tiêu Sơn không nói lời nào, trong lòng liền có chút hoài nghi, hỏi: “Sơn nhi, sao con không nói gì?” Tiêu Sơn ấp a ấp úng: “Con… vừa rồi con mới nói dối… hiện tại không biết nói sao.” Tần Cối ồ một tiếng, hơi nhỏm dậy. Tâm trạng xoắn xuýt của Tiêu Sơn đều hiện lên trên mặt, cái này cũng không cần hắn phải ngụy trang: “Bệnh của Phổ An Quận Vương, thật ra vẫn luôn không tốt. Chẳng qua là, chẳng qua là y không nói với con, con.. không nghĩ tới bị nghĩa phụ nhìn ra.” Tần Cối có chút giật mình, lão cũng không biết mình tùy tiện hỏi hai câu, lại có thể khiến cho Tiêu Sơn nói toạc ra hết, liền nói: “Đã đồng ý với người khác, là phải làm được, y đối với con không tệ, con che dấu thay y, cũng là chuyện thường tình. Chỉ là ta lo lắng nếu như thân thể Phổ An Quận Vương thật sự không được tốt, vẫn là nên mời thái  y trong cung nhìn xem, không biết nặng nhẹ chỉ một mực tranh cường háo thắng cũng không tốt.” Tiêu Sơn nói: “Con cũng từng khuyên Điện hạ, nhưng mà y không nghe khuyên bảo. Ngày Thái hậu trở về, trong cung làm tiệc rượu, con cũng có chút bận tâm, thân thể của y còn yếu mà cậy mạnh đi uống rượu, không quá hai chén liền chịu không nổi đi ra, ở trước mặt Thái hậu thật là mất thể diện.” Tần Cối giả bộ hỏi: “Như vậy Điện hạ ra ngoài rồi có đỡ hơn không?” Tiêu Sơn lắc đầu nói: “Cũng không tốt lắm, con đỡ y đến Thiên điện, y nôn rất nhiều, lại không dám để người ta biết, con phải đóng lại tất cả cửa sổ của Thiên điện, lại cởi lý y (*áo lót bên trong) bao lại chỗ nôn mửa để tránh bị người ta phát hiện. Sau y còn muốn đi tiểu, đi cũng không đi được, vẫn là con ra lấy bô mang tới cho y dùng đấy.” Sau khi Tần Cối nghe xong những lời này, im lặng suy tư, lời Tiêu Sơn nói, một vài chi tiết lão cũng không biết, nhưng một vài chi tiết  lão lại biết rõ, ví dụ như cái bô, cho người ra ngoài làm canh giải rượu, đóng tất cả cửa sổ của Thiên điện, ngược lại đều không có lỗ thủng. Tần Cối cảm thấy lời Tiêu Sơn nói cũng không có lỗ thủng, tương đối đáng tin, lại thấy được bộ dạng nôn nóng của Tiêu Sơn, nghĩ thầm hắn cũng không phải giả bộ, cũng không sợ ở trước mặt mình thể hiện sự quan tâm với Triệu Viện khiến mình không vui. Xem ra cũng không phải Triệu Viện ở sau lưng giở trò, mà là một người khác Tần Cối lại nói, thân thể Triệu Viện không tốt, cần phải nói cho Hoàng đế biết. Hiện tại Triệu Viện không ở trong cung, tách ra khỏi Triệu Cấu, tình cảm phụ tử ít ỏi kia sẽ từ từ biến mất, Triệu Cấu tương đối vừa ý với đứa con trai này cũng bởi vì lý do thân thể cường tráng, thông minh hiếu học. Nếu như biết được thân thể Triệu Viện không thể gánh nổi đại sự, lực chú ý của vị Hoàng đế kia tất nhiên sẽ chuyển đến trên người một vị Hoàng tử khác, hoàng tử Triệu Trác. Tuổi tác của Triệu Trác nhỏ hơn, dưỡng mẫu lại là Ngô hoàng hậu người của mình, tương đối dễ dàng khống chế. Nghĩ đến đây, Tần Cối liền nói: “Bệnh của Điện hạ cứ kéo dài như vậy cũng không tốt, ta sẽ nói chuyện này cho Quan gia, để cho Quan gia phái Vương thái y đến chẩn bệnh.” Nói tới chỗ này, Tần Cối ngừng một chút, giao cho Tiêu Sơn nhiệm vụ thứ nhất: “Nếu như con đã thân thiết với Bệ hạ, nên khuyên bảo người một chút, để cho người không sợ thuốc giấu bệnh. Nhiệm vụ khuyên Điện hạ chữa bệnh, liền giao cho con! Nếu như người chịu chữa bệnh cho tốt, coi như con đã báo đáp được ưu ái của người đối với con.” Tiêu Sơn tuyệt đối không nghĩ tới Tần Cối sẽ cho mình một nhiệm vụ như vậy, thời điểm này hắn cũng không thể từ chối, bởi vì những lời này của Tần Cối cũng là suy nghĩ cho Triệu Viện. Chuyện này chỉ có thể sau khi hồi phủ tìm Triệu Viện thương lượng. Tiêu Sơn cung kính đáp một tiếng ‘Vâng’, Tần Cối lại nói với hắn thêm hai ba câu, sau đó lấy lý do thân thể không khỏe mà bảo hắn ra ngoài. Tần Hi giữ Tiêu Sơn ở lại ăn cơm, lại thấy Vương thị nói nhà có việc, liền bị đuổi về lại quý phủ Triệu Viện. Chờ đến khi Tiêu Sơn rời đi, Tần Hi mới quay lại phòng ngủ của Tần Cối, Tần Cối đã ngồi ngay lại, cũng không có nửa điểm bệnh trạng. Tần Hi hỏi: “Phụ thân, người cảm thấy Tiêu Sơn có thể tin sao? Con thấy nó cũng không phải một lòng với phụ thân, ngay cả gọi một tiếng cha cũng không chịu.” Tần Cối không để bụng, nói: “Nếu như nó thật sự gọi ta là cha, ta mới phải cảnh giác với nó! Lần đầu tiên nó đến quý phủ, hoàn toàn không có nửa điểm hảo cảm với ta, nếu như lúc này đây bỗng nhiên thay đổi, vậy đã nói rõ trong lòng có quỷ!” Tần Hi lại nói: “Nhưng mà những lời nó nói ra đều là bảo vệ Phổ An Quận Vương, chưa chắc sẽ nói thật với cha!” Tần Cối gật đầu nói: “Nó và Phổ An Quận Vương ngày đêm ở chung, nó đối với y thân mật một chút cũng là chuyện thường tình, không có gì phải hoài nghi. Thời điểm nó trả lời, cũng không có gì giấu giếm ta, rất nhiều chi tiết đều giống với những điều ta đã biết, hẳn là có thể tin. Chỉ có điều…” Thời điểm Tần Cối nói tới chỗ này, đột nhiên cảm thấy, biểu hiện lúc nãy của Tiêu Sơn, thật sự là quá phù hợp với tưởng tượng và suy đoán của mình, ăn khớp đến không hề có lỗ thủng, có thể nói là hoàn mỹ. Điều này làm cho Tần Cối, người đã trải qua vô vàn sóng gió cảm thấy bất an, nhưng tại sao bất an, hắn nhưng lại không nói ra được. Tần Cối suy nghĩ một chút, nói: “Nhìn xem nó hôm nay trở về có thể khuyên Phổ An Quận Vương chữa bệnh hay không. Chuyện này tiến triển quá mức thuận lợi, thuận lợi đến mức làm cho người ta cảm thấy có chỗ không hợp lý lắm.” Tần Hi khuyên nhủ: “Là do cha đa nghi, loại người như nó, lại có thể gây nên sóng gió gì?” Tần Cối cũng cảm thấy dường như mình đã quá đa nghi, đứa nhỏ mười sáu tuổi, lại có thể có bao nhiêu lòng dạ? Bản thân khi vừa mười sáu tuổi, cái rắm gì cũng không hiểu chỉ biết đọc 『 Tử vân thi viết, nhân nghĩa đạo đức 』. Lúc Tiêu Sơn trở về là đi một mình, thời điểm hắn ở trên đường vẫn một mực lâm vào trầm tư, hiện tại hắn đã có thể xác nhận Vương phủ còn có những gian tế khác, nói cách khác, Tần Cối sẽ không chỉ nghe xong những chi tiết, đã tin ngay vào lời nói của mình. Chỉ là không biết những gian tế kia là ai, càng không biết là có mấy người. Hơn nữa, Tiêu Sơn còn có chút nghi hoặc, nếu như Tần Cối muốn biết chuyện về Triệu Viện, tại sao không lén lút gọi mình tới, ngược lại để cho Tần Hi quang minh chính đại đến Vương phủ gọi mình. Hắn tin tưởng mỗi việc làm của Tần Cối đều đã được cân nhắc chu toàn, như vậy hành động này, nhất định là có thâm ý khác, nhưng rốt cuộc thâm ý này là gì?